“Trở về với tôi, muốn làm người câm thì làm người câm, muốn làm con rối thì làm con rối, cùng lắm thì tôi nuôi con rối như em cả đời!”
Cung Âu ôm cô lên, đặt cô bên cạnh ghế tài xế, lạnh lùng nhìn Mr. Cung kế bên: “Cậu chờ Phong Đức tới đón.”
Xe thể thao chỉ có hai chỗ ngồi.
“Dạ, Cung tiên sinh.” Mr. Cung gật đầu.
Cung Âu xoay người vòng qua xe, mở cửa ngồi lên chỗ tài xế, nổ máy xe, đột nhiên ống tay áo bị kéo kéo.
Hắn quay đầu qua, chỉ thấy Thời Tiểu Niệm kéo tay áo hắn, đôi mắt trống rỗng nhìn bên cạnh hắn.
Cung Âu cúi đầu xuống nhìn, hắn không thắt dây an toàn.
Người phụ nữ này....
“Em không thể nói với tôi sao?” Cung Âu trợn mắt nhìn cô: “Giả làm người câm chơi vui lắm sao?”
“...”
Lúc trước là cô không muốn nói, nhưng bây giờ cô thật muốn nói, cũng khó nói được, có lẽ cô sẽ biến thành một người câm thật sự.
Bất quá nếu biến thành người câm thật, cũng có sao đâu.
Trong cuộc đời của cô, có thể nói hay không cũng có gì đâu, dù sao đã không còn bất cứ hy vọng nào.
Thời Tiểu Niệm trầm mặc ngồi bên cạnh ghế lái, một mình suy nghĩ.
“...”
Cung Âu không cạy miệng cô ra được, thắt dây an toàn, nổ máy xe nghênh ngang rời đi, đôi mắt đen liếc nhìn ngón tay vẫn còn đang chảy máu của cô, trước ngực dâng lên một cảm giác khác thường.
Hắn ngoài miệng nói không muốn nhìn thấy cô chạy về phía người đàn ông kia, nhưng suy nghĩ một chút vẫn là không yên lòng, vì thế đổi xe thể thao lượn môt vòng chạy tới.
Kết quả hắn nhìn thấy cái gì?
Cô không đi tìm Mộ Thiên Sơ! Cô lại không đi tìm Mộ Thiên Sơ, một bước cũng không có đi về phía nhà của Mộ gia.
Cô có biết hắn đã quyết tâm buông cô ra hay không?
Là chính cô bước vào.
“Sau này em đừng trách tôi không buông tay!” Bỗng nhiên Cung Âu không đầu không đuôi nói một câu, bên trong giọng nói trầm thấp khó nén một tia vui vẻ.
“...”
Thời Tiểu Niệm trầm mặc nhìn hắn, ánh mắt ảm đạm.
“Ai bảo em không đi tìm Mộ Thiên Sơ!”
“...”
“Ai bảo em cắn ngón tay của mình!”
“...”
“Thời Tiểu Niệm, đây là em tự tìm! Sau này em còn dám lấy bất cứ lý do nào nói rời khỏi tôi, tôi giết chết ém” Cung Âu bá đạo ngông cuồng hét.
“...”
Thời Tiểu Niệm nghe hắn nói, lặng lẽ cúi đầu xuống, cô bây giờ đã không còn bất cứ mong đợi nào đối với có tự do hay không cả.
Bây giờ cô ở chỗ nào cũng giống nhau.
Chẳng qua là, cô không muốn thân thể dơ bẩn của mình ở bên cạnh hắn, như vậy sẽ chỉ làm hắn càng thêm mệt mỏi mà thôi.
Cung Âu lái xe trở về lâu đài Đế Quốc, dọc theo đường đi, môi từ từ nhếch lên, độ cong càng ngày càng sâu.
Hắn càng ngày càng vui vẻ.
Thời Tiểu Niệm không biết vì sao bỗng nhiên hắn lại vui vẻ như vậy.
Xe lái đến ngoài cửa lâu đài, Cung Âu dừng trước đài phun nước, từ trên xe bước xuống, kéo Thời Tiểu Niệm ra xe, rũ mắt nhìn bàn tay đầy máu của cô, nụ cười trong mắt càng nồng hơn.
“...”
Cô bị thương, sẽ làm cho hắn vui vẻ như vậy?
Cung Âu ôm Thời Tiểu Niệm đi vào, dọc theo đường đi, có người giúp việc chào hỏi hắn, Cung Âu liền ôm Thời Tiểu Niệm nhìn những người đó nói, diễu võ giương oai giống như mình là quân vương vừa thắng trận khải hoàn trở về vậy...
“Thấy không, cô ấy không đi!”
“Cô ấy cắn tay mình chảy máu, là vì tôi!”
“Vết thương này là của tôi!”
“Trợn to mắt lên nhìn thật kỹ cho tôi, Thời Tiểu Niệm trở lại!”
“Từ hôm nay trở đi, Thời Tiểu Niệm chính là một chủ nhân khác của lâu đài đế quốc, lời cô ấy nói chính là lời của tôi!”
“Chờ một chút, cô ấy không nói lời nào. Các người phải học hiểu ánh mắt và động tác của cô ấy!”
“Cô ấy không đi, người phụ nữ của tôi không đi!”
“...”
Mấy người giúp việc đều vẻ mặt tràn đầy bực bội nhìn Cung Âu, nơm nớp lo sợ phụ hoa.
Hôm nay thiếu gia bị sao vậy?
Uống thuốc quá liều sao?
“Tất cả đều nhớ kỹ cho tôi! Còn nữa, cố gắng luyện tập cười cho tôi, đừng để cho người phụ nữ của tôi thất gương mặt ủ rũ của mấy người!”
Cung Âu ra lệnh cho tất cả mọi người, sau đó ôm Thời Tiểu Niệm lên lầu.
Thời Tiểu Niệm bị hắn kéo vào phòng ngủ. Vừa đi vào, cả người cô bị Cung Âu đè lên tường, Cung Âu lấn người lên, rũ mắt thật sâu nhìn vào ánh mắt cô, môi mỏng nhếch lên, giọng nói từ tính: “Nói cho tôi nghe, thật ra thì cũng không quá khó để em tiếp nhận tôi phải không, có phải hay không?”
“...”
Thời Tiểu Niệm yên lặng, môi khẽ nhúc nhích, nhưng trong cổ họng giống như bị cái gì ngăn chặn vậy làm cô không nói ra được.
Thấy cô như vậy, Cung Âu nhíu mày, nhục chí, một tay đè lên đỉnh đầu cô nói: “Không nói thì không nói, không yêu tôi cũng không sao. Em là người câm tôi cũng muốn! Em là con rối tôi cũng muốn!”
Em là người câm tôi cũng muốn!
Em là con rối tôi cũng muốn!
Trái tim đã sớm bị thương tan tành của Thời Tiểu Niệm rung động.
“Sau này, tôi sẽ kiên nhẫn nhiều hơn đối với em!”
Cung Âu nói với cô, càng giống như nói cho mình nghe.
Suốt một tuần lễ, hắn cho là mình đã hết kiên nhẫn với cô, nhưng khi cô lựa chọn không đi vào nhà của Mộ gia, trái tim của hắn, lại rung động.
Cũng không phải.
Đối với cô, trái tim của hắn vẫn luôn rung động.
“...”
Thời tiểu Niệm yên lặng nhìn hắn.
“Bất quá, có phải em hẳn là nên đáp lại tôi một chút trước không, không trả lời cũng không sao, em không giãy giụa là được rồi!” Cung Âu nói với cô, hoặc như lầm bầm lầu bầu.
Hắn vừa nói vừa cúi đầu xuống hôn lên môi cô, đè cô lên tường hôn thắm thiết.
Thời tiểu Niệm ngơ ngác nhìn hắn, chủ động đáp lại, Cung Âu cho là cô muốn kháng cự, lập tức cầm lấy hai tay của cô đè lên đỉnh đầu, tiếp tục hôn cô, hôn điên cuồng, hôn si mê.
Suốt một tuần lễ, hắn và cô ngủ chung một giường, nhưng hắn lại không có chạm vào cô.
Đã sớm làm cho hắn không chịu nổi.
Hắn hôn cô không để ý tất cảm Thời Tiểu Niệm dựa vào tường, không có kháng cự, mặc cho hắn hôn, trong mũi miệng cô đều là hơi thở của hắn.
Bỗng nhiên, Cung Âu bỏ qua cho cô, đầu dựa vào bả vai cô thở nặng nề: “Không được!”
“...”
Thời Tiểu Niệm khó hiểu.
“Đáng chết, bây giờ vẫn không thể đụng vào em!”
Cung Âu khẽ nguyền rủa một tiếng, xoay người đi nhanh vào phòng tắm, rất nhanh một tiếng nước chảy truyền tới.
Bác sĩ tâm lý đã nói, tạm thởi không thể ép buộc cô làm chuyện mình không thích, nếu không sẽ phản lại hiệu quả, phải chờ đến khi tâm tình cô ôn hòa, tình hình chuyển tốt mới được.
Chết tiệt!
Một đĩa thức ăn ngon để trước mặt, nhưng hắn lại không ra tay được.
Hắn phải nhịn như vậy tới khi nào!
“...”
Thời Tiểu Niệm nhìn bóng lưng hắn rời đi, đưa tay đè lên ngực mình, nơi đó đang nhảy thật kịch liệt.
Đột nhiên Cung Âu sao vậy?
...
Đối với một đại dạ dày vương, nhìn thấy nhưng không ăn được là chuyện đau khổ nhất.
Mà chuyện đau khổ hơn là, Cung Âu không quá xác định thời gian chờ đợi này sẽ đến bao giờ, hắn chỉ có thể ép buộc mình như tượng gỗ vậy thuần khiết sống với Thời Tiểu Niệm.
Trong phòng sách, Cung Âu ngồi trước bàn làm việc hình cong.
Ngón tay thon dài của hắn nhanh chóng gõ trên bàn phím, bá đạo ra lệnh: “Kem.”
Vừa dứt lời, một bàn tay trắng nõn mút một muỗng kem ly đưa vào trong miệng hắn.
Thời Tiểu Niệm đứng bên cạnh hắn, lẳng lặng đứng ở đó, ánh mắt vẫn trong suốt như một mảnh nước đọng lại vậy.
Cung Âu nuốt một hớp kem lạnh như băng kia vào miệng, tiếp tục gõ trên bàn phím.
Hắn phát hiện mặc dù Thời Tiểu Niệm không nói lời nào, nhưng cũng không phải không có cảm giác với bên ngoài, cũng không phải lạnh lùng, càng không phải kháng cự hắn.
Hắn kêu cô làm cái gì, cô liền làm cái đó, trừ việc mở miệng.
Dường như cô không có hứng thú với bất cứ chuyện nào vậy, cuộc sống hằng ngày trôi qua vô cùng có quy luật.
“Được rồi.”
Bỗng nhiên Cung Âu nói, rút một USB từ trong máy tính ra.
“...”
Thời Tiểu Niệm thẩn thờ nhìn hắn, lại đút một muỗng kem vào miệng hắn.
“Đi, cho em chơi một trò chơi nhỏ.” Cung Âu kéo cô đi đến một cái thảm, cho cô ngồi xuống, sau đó gắn USB vào một cái ti vi cực lớn.
Nhập trò chơi vào.
Bác sĩ tâm lý cho hắn một số phương án trị liệu chi tiết, một loại trong số đó là để cho cô chơi.
Cung Âu cầm hai cái tay cầm trò chơi ngồi xuống bên cạnh Thời Tiểu Niệm.