Chương 187: Để lạc mất em giữa biển người (4)
Sắc mặt tôi trắng bệch. Tôi cắn môi cố gắng
kìm nén cảm xúc, châm chọc: “Anh tùy tiện xúc
phạm em như thế là chê em bẩn chứ gì? Nếu đã
như vậy thì sao Tổng giám đốc Phó còn năm lần
bảy lượt đến đón em thế này?”
Tôi dừng một chút rồi nói với giọng lạnh lùng
thấu xương: “Tổng giám đốc Phó có biết như thế
nào gọi là phù hợp không? Một người đàn ông
dùng mọi cách nhục nhã em thì em phải đối xử
với người nhà anh ta thế nào? Chạy đến nịnh nọt
họ như một con chó sao? Tổng giám đốc Phó!
Chắc từ trước đến giờ anh chưa nỡ nặng lời như
vậy với Mạc Hạnh Nguyên nhỉ?”
Đôi mắt đen của anh nhìn chằm chằm vào tôi.
Cằm tôi bị anh bóp đau, tôi cố nhịn và nói tiếp:
“Phó Thắng Nam! Vợ của anh không phải là gái
làng chơi mà anh tốn vài triệu tìm từ bên ngoài về,
chỉ cần nằm trên giường, dựa vào anh nên có thể
cho anh tùy ý đánh chửi làm nhục. Em là người
không có sở thích tự ngược nên không có cách
nào không thương một người đàn ông tôn trọng
và bảo vệ em. Tại sao phải quấn quýt không
buông tay một người đàn ông dùng mọi cách
hành hạ và làm nhục em, còn không thể bảo vệ
được cả con của mình?”
Anh vẫn luôn nhếch môi mỏng và hít thở nặng
nề một lúc lâu, sau đó thả tôi ra rồi tiện tay tắt
điện thoại.
Anh lấy chìa khóa xe rời đi.
Anh có kiêu ngạo của mình, thế còn tôi không
có ư?
Đầu là con người cả.
Trong sân truyền đến tiếng động cơ sau đó là
tiếng xe đi xa.
Tôi hơi mệt mỏi ngã trên sofa không còn sức
than thở. Lại hỏng việc rồi.
Rõ ràng chỉ cần nhịn thêm một chút là được.
Tôi quay về không phải để cãi nhau với anh. Tôi
đẩy anh ra xa thì chẳng phải có lợi cho Mạc Hạnh
Nguyên à?
Lúc này vẫn còn sớm cũng không ngủ được
nên tôi đành gọi điện cho Thẩm Minh Thành hỏi
địa chỉ rồi qua đó.
Bách Nhạc Môn.
Tôi đã tới nhiều lần nên hỏi phòng Thẩm Minh
Thành rồi đi thẳng vào.
Tôi vốn nghĩ là anh ta hẹn người đến bàn bạc
nhưng không ngờ chỉ có một mình anh ta, anh ta
tự gọi bia rồi vừa uống vừa tự giải trí một mình.
Thấy tôi đến, anh ta vỗ vào vị trí bên cạnh rồi
cất cao giọng: “Đến ngồi ở đây này!”
Tôi mím môi ngồi xuống và tắt âm thanh, tôi
nhìn anh ta: ‘Mượn rượu giải buồn à?”
Anh ta liếc nhìn tôi rôi ném micro qua và nói:
“Nghe nói Phó Thắng Nam đón em về à?”
Tôi gật đầu tự rót cho mình một ly rượu, vừa
uống vừa mở miệng: “Gần đây Mạc Hạnh Nguyên
có hành động gì?”
Anh ta dựa vào ghế rồi mở miệng: “Sau khi
Lâm Uyên biết đến video kia đã tìm người hack
ngược lại máy tính của anh rồi xóa hết video và
ảnh”
Tôi nhăn mày: “Bà ấy bắt đầu đề phòng à?”
Anh ta nhíu mày: “Trễ thế này mà em còn đến
đây, Phó Thắng Nam đâu?”
“Đến nhà họ Cố rồi!”
Anh ta gật đầu: “Chắc lão già Cố Vân Dương
không chịu được bao lâu nữa.”
Anh ta dứt lời lại nhìn tôi: ‘Em không đến
thăm một chút à? Cố Diệc Hàn đối xử với em
không tệ mà.
Tôi sẽ tìm cơ hội đi một mình. Tôi nói sang
chuyện khác: “Không có cách nào với Mạc Hạnh
Nguyên à?”
Anh ta mím môi uống mấy hớp rượu: “Em
cảm thấy con người anh ngoài đẹp trai thì không
còn gì khác à?”
Tôi…
“Hoàn toàn không có!” Tôi chưa từng thấy ai
không biết xấu hổ thế này.
Anh ta thở dài: “Anh gửi ảnh cho cô ta qua
bưu điện, theo dự tính thì Mạc Hạnh Nguyên sẽ
sinh vào cuối năm, em định làm thế nào?”
Vấn đề này làm tôi sửng sốt, không nhịn được
nhíu mày: “Em phải làm gì?”
Có lẽ anh ta cảm thấy tôi hơi đần nên nhìn tôi
như một kẻ ngốc: “Em không định để con cô ta
chôn cùng à?”
Tôi nhịn không được mím môi, tôi đã từng
buông lời độc ác nhưng nếu tôi thật sự ra tay với
một đứa bé thì tôi có khác gì Lâm Uyên?
Thấy tôi chần chừ, anh ta thở dài: ‘Mềm lòng
cũng không phải chuyện tốt. Em muốn trả thù
Mạc Hạnh Nguyên, đó là chuyện rất đơn giản
nhưng muốn đối phó với Lâm Uyên thì khá khó.
Mấy năm nay bà ấy này đã mò mẫn đủ trường
hợp nên đã sớm có lòng dạ sắt đá.”
“Dù lòng dạ sắt đá cũng có điểm yếu, nếu
Mạc Hạnh Nguyên dễ đối phó thì cũng không có
gì khó khăn”” Cách trả thù tốt nhất không phải là
để bà ấy nhìn món đồ mình nâng trong tay trở nên
bể nát à?
Anh ta thấy vậy cũng không nói nữa mà nhìn
tôi: “Anh nhắc em một việc, cả hai đứa bé của
Mạc Hạnh Nguyên đều không phải là con của Phó
Thắng Nam”
Tôi sửng sốt nhíu mày nhìn anh ta: “Sao anh biết?”
Anh ta nhún vai: “Anh tình cờ biết được khi
khiêu chiến một vài vấn đề khó khăn. Hình như
lúc trước Mạc Hạnh Nguyên bị ai đó hiếp dâm rồi
có thai nhưng lại vô tình sảy thai. Cái thai hiện tại
thì chắc là một bất ngờ, con của Kiều Cảnh Thần
nhưng có vẻ Mạc Hạnh Nguyên muốn để Phó
Thắng Nam ngồi vững vàng lên vị trí cha hời của
đứa bé này nên cứ nói chắc chắn là đứa bé của
Phó Thắng Nam”
Tôi giật mình: “Lâm Uyên cũng biết ư?”
Anh ta lắc đầu: “Chắc đến giờ cả Kiều Cảnh
Thần cũng không biết chuyện này. E rằng chỉ có
Mạc Hạnh Nguyên mới rõ đứa bé là con ai. Cô ta
cứ chắc chắn con của Phó Thắng Nam thì tất
nhiên Lâm Uyên nghĩ là của Phó Thắng Nam”
Vậy nên Lâm Uyên vẫn luôn muốn giết chết
đứa con của tôi vì muốn dọn đường cho đứa bé
trong bụng Mạc Hạnh Nguyên ư?
“Phó Thắng Nam có biết đứa bé kia không
phải con anh ta không?” Tôi nhớ hình như trước
đây Phó Thắng Nam từng nói anh và Mạc Hạnh
Nguyên chẳng có quan hệ gì.
Anh ta cười nhạt: “Trong đầu cậu ta toàn phân
à? Con có phải của mình hay không mà mình
không biết ư?”
Tôi…
Được rồi!
Như vậy mặc dù Phó Thắng Nam rất săn sóc
Mạc Hạnh Nguyên nhưng không hề chạm vào cô
ta. Nhưng tại sao anh không giải thích với tôi?
Nhưng nghĩ kỹ thì dù anh có giải thích, với tính
tình của tôi chắc giải thích một trăm lần tôi cũng
không tin.
Không thể phủ nhận rằng anh trai Mạc Hạnh
Nguyên quá thông minh. Dù anh ta chết rồi cũng
có thể chọn một người đàn ông che chở Mạc
Hạnh Nguyên như vậy.
Biết đứa con không phải con của mình mà
vẫn gánh chịu tiếng xấu.
“Nghĩ gì thế?” Thẩm Minh Thành võ tôi một
cái: “Sắp đến sinh nhật anh rồi, em phải tặng anh
thứ gì đấy! Anh giúp em như vậy lại không thể làm
gì em. Nghĩ nghĩ lại thấy không có lợi lắm”
Lời này…
Tôi mím môi: “Anh thích cái gì?”
“Cái gì cũng được.
Cái này…
“Quần áo ư? Hay cà vạt? Hoặc là thắt lưng
da?” Tôi thật sự không nghĩ ra nên tặng anh ta thứ
gì làm quà sinh nhật.
Anh ta dùng đôi mắt đen láy nhìn tôi: “Tặng
em là thích hợp.”
Tôi cười nhạt: “Anh có thích xác chết không?”
Anh ta…
“Nghiêm túc một chút đi! Đừng qua loa! Đừng
mua mấy thứ vô dụng kia, em phải tự làm mới có
ý nghĩa.”
Tôi im lặng một lúc. Bây giờ đâu phải thời cổ
đại mà tự tay thêu cái túi tiên hoặc đai lưng, đều
là lễ vật thì đi mua cũng có khác gì chứ?
Hơn mười một giờ cô mới về đến biệt thự, Phó
Thắng Nam không về, dì Triệu đang ở trong phòng
khách, hình như bà đang thêu gì đó.
Bà thấy tôi lập tức buông mấy thứ trong tay
xuống rồi cười nói: “Cô đã về rồi!”
Tôi nhàn nhạt gật đầu rồi xoay người đi rót
nước nhưng trong máy lọc nước toàn nước lạnh.
Tôi nhấn mấy lần nhưng nó không phản ứng gì.
Dì Triệu hỏi: “Cô muốn uống nước à? Vừa rồi
tôi lau nhà vô tình đụng ngã nên chắc bị hư rồi.
Bây giờ đã quá muộn nên tôi không gọi người đến
sửa. Hay là tôi đi nấu nước cho cô?
Tôi lắc đầu. Bà thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra
nhà sau nghỉ ngơi. Thấy bà có vẻ đang đợi tôi về
phòng, tôi nhìn bà: “Dì về nghỉ ngơi trước đi, tôi
ngồi đây một lát rồi mới đi nghỉ”