Anh nhìn tôi bằng ánh mắt u tối, một lúc lâu
sau, anh nén giận nhìn tôi hỏi: “Em nói cho tôi biết
tôi phải làm sao đây? Phải làm thế nào bây giờ?”
Nhìn thái độ này của anh, tôi khó chịu đến
cực điểm: “Anh chẳng cần làm gì với tôi cả, trong
lòng anh muốn làm gì thì cứ làm cái đó. Anh
muốn chăm sóc Mạc Hạnh Nguyên, anh không bỏ
được cô ta thì anh cứ đi tìm cô ta đi.”
“À!” Sự lạnh lùng dâng lên trong mắt anh, đôi
môi mỏng nở nụ cười nhạt. Anh ngồi thẳng dậy,
móc ra một bao thuốc lá từ trong túi quần: “Thẩm
Xuân Hinh, em đúng là tốt bụng nhỉ. Có phải tôi
nên thấy vui khi gặp được người vợ vừa hào
phóng, vừa khéo léo lại vừa hiên dịu như em hay
không?”
Trong câu nói của anh chứa đầy sự châm
chọc và trào phúng.
Tôi mím môi, bình tĩnh đáp lời: “Tổng giám
đốc Phó khách sáo rồi, đây là chuyện tôi cần làm mà.
Phải, tôi đang giận dõi đó.
Anh rít một hơi thuốc, nhìn tôi bằng đôi mắt
nặng trĩu, nghiêm túc hỏi: “Em thực sự muốn
chúng ta tiếp tục cãi vã như vậy à?”
Tôi lạnh nhạt đáp: ‘Cãi vã? Chúng ta có cãi gì
với nhau sao?”
Anh đột nhiên bật cười, dập tắt điếu thuốc
mới chỉ vừa hút một hơi trên tay mình: “Em nhất
định phải nói chuyện kiểu kì quái như vậy sao?”
Tôi thấy thật nực cười: “Phó Thắng Nam, cái
gì gọi là kiểu kì quái? Điều tôi nói ra không phải
đều là điều anh muốn nghe, là ý của anh à?”
Anh hít một hơi, cố gắng kìm nén cơn giận:
“Cái gì gọi là ý của tôi chứ? Em có thể đừng áp
đặt suy nghĩ của mình lên người tôi hay không?
Em muốn nói gì, muốn làm gì thì nói với tôi, đừng
nói những lời cay nghiệt, độc địa làm tổn thương
cả hai như vậy. Chúng ta là vợ chồng, không phải
kẻ địch, không cần phải đứng đây tranh luận xem
rốt cuộc là ai đúng ai sai. Thẩm Xuân Hinh, em có
hiểu không?”
Tôi mím chặt môi nhìn anh. Một lúc lâu sau,
tôi xuống xe, cầm viên gạch trên bồn hoa lên đưa
cho anh: “Được. Chuyện tôi muốn anh làm bây giờ
nhất là đi đánh cho đôi mẹ con dối trá, buồn nôn
ấy một trận, để cho bọn họ biết không phải ai
cũng có thể mặt dày mày dạn quấn chặt lấy. Tôi
muốn anh nói rõ ràng với Mạc Hạnh Nguyên, anh
là người đàn ông của Thẩm Xuân Hinh tôi, cô ta
không có tư cách đụng vào, cũng không có tư
cách tranh giành!”
Tôi rướn mi nhìn anh, giơ cục gạch nằm trong
tay mình lên: “Thế nào, anh có đi không?”
Anh ngây ra, há mồm trợn mắt nhìn tôi. Qua
một lúc, anh bất lực đáp: “Em thực sự muốn tôi
làm vậy à?”
“Không được sao?” Tôi nhếch môi nhìn anh.
Ý cười hiện lên trong mắt anh: “Em định tống
tôi vào ở tù vài năm sau đấy chuẩn bị đi tái giá
phải không?”
Tôi liếc mắt nhìn anh sau đó đặt viên gạch trở
lại bồn hoa, bước lên xe.
Thấy tôi đã nguôi giận, anh yếu ớt cười:
“Muốn ăn gì không?”
“Không đói!” Ăn no cơn tức rồi còn có thể ăn
được gì nữa chứ?
Anh khởi động xe, nhìn sang tôi rồi lên tiếng
nói: “Xem ra gần đây mức vận động chưa đủ rồi,
về nhà vận động xong là đói ngay:
Tôi ngốc ra một hồi mới hiểu được ý của ý. Tôi
trợn mắt nhìn anh: “Phó Thắng Nam, anh là đồ
không biết xấu hổt”
Anh lái đi rất nhanh, thản nhiên nhìn tôi đáp
lời: ‘Một tháng không được nổi hai lần, Thẩm
Xuân Hinh, em định để tôi giữ trinh luôn hay sao?”
Má nó chứ, người đàn ông này đúng là hết
thuốc chữa rồi mà.
Thấy tôi nổi giận, anh nói: “Sau khi về thành
phố Giang Ninh, tôi vẫn chịu đựng, đã lâu lắm rồi
em không cho tôi đụng đến. Em định làm tôi
nghẹn chết à?”
“Phó Thắng Nam, anh còn chưa thôi đúng
không?” Giữa ban ngày ban mặt mà không có
chút chừng mực nào.
Lúc về đến biệt thự, tôi còn chưa bước xuống
xe, anh đã bế tôi dậy, đi thẳng lên tầng.
Dì Triệu và La Linh đều không có nhà.
Phòng ngủ.
Tôi đảo mắt, mất tự nhiên nói: “Phó Thắng
Nam, bây giờ là ban ngày, anh đừng có làm loạn.”
Thấy anh không phản ứng lại còn hướng ngày
một gần hơn, tôi vội vàng nói: “Anh không muốn đi
tắm qua sao?”
Anh cau mày: “Làm sao?”
Tôi mím môi: “Chúng ta vừa từ bệnh viện vê,
người đầy bụi bặm, tắm qua cũng là bình thường mà.
Quan trọng là tôi hoàn toàn không nghĩ được
nếu cứ đột nhiên đến thì dù anh ấy có chuẩn bị
dạo đầu nhiều thế nào cũng vô dụng.
Dường như hiểu được suy nghĩ của tôi, anh
cầm áo khoác trên người tôi lên, bế tôi đi vào
phòng tắm.
Thủ đô vào đầu đông có phần hơi lạnh, nhưng
lò sưởi trong nhà đã bật sẵn, nhiệt độ trong phòng
tắm cũng rất cao, chẳng mấy chốc mặt của tôi đã
đỏ bừng.
Anh đặt tôi vào trong bồn tắm, sau đó con
người cao ráo ấy cũng theo vào. Bồn tắm rất lớn
dù có chứa ba người cũng vẫn ổn.
“Đừng cứ từ chối anh vậy mà. Xuân Hinh,
chúng ta là vợ chồng, là người thân thiết nhất trên
thế giới này, dù có chuyện gì chúng ta cũng có thể
cùng nhau giải quyết, Nhà họ Mạc không đơn giản
như em nghĩ đâu, tương lai còn rất dài, chúng ta
cùng nhau đối diện.”
Giọng anh trầm xuống, rất đỗi dịu dàng, lực
hôn của anh cũng nhẹ hơn rất nhiều.
Tôi có phần mông lung, không hiểu ý của anh lắm.
Sau vài lần, tôi gân như đã hoàn toàn mất hết
sức lực nằm trên người Phó Thắng Nam.