Nói xong, Trương Huệ Mãn không chút quyến
luyến mà thả tay khỏi lan can, con ngươi Cố Diệc
Hàn co lại, lúc anh ta chạy qua đó thì đã không
kịp nữa.
“Mẹ!!!” Anh ta gào lên, nước mắt chảy xuống,
gần như là phản ứng trong vô thức, anh ta định
trèo qua lan can nhảy xuống.
May mà nhân viên cứu hộ đã nhanh chóng
kéo anh ta lại, ấn người đang suy sụp xuống đất,
tiêm thuốc an thần.
Vạn vật trên trân gian đều linh thiêng, bầu trời
vốn dĩ u ám, sau khi Trương Huệ Mẫn nhảy lầu,
những giọt mưa bắt đầu rơi xuống, gột rửa sạch
sẽ vết máu nhìn thấy mà giật mình đau lòng ở
dưới lầu.
Cố Vân Dương được đưa đến bệnh viện, thi
thể của Trương Huệ Mẫn được nhà tang chuyển
đi, đám đông chen chúc tan ra.
Vài giờ ngắn ngủi trôi qua, cảnh tử biệt hạ màn.
Tôi ở bệnh viện trông chừng Cố Diệc Hàn vài
giờ, anh ta bị tiêm thuốc an thần, đang nằm trên
giường, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn lên trần nhà,
không nói gì, im lặng hệt như xác chết.
Bác sĩ đến quan sát mấy lần, không có vấn đề
gì nghiêm trọng, nhưng bởi vì quá mức buồn bã
nên tim và phổi của anh ta có tạm thời ngừng
hoạt động, may mà anh ta đang tuổi sung sức,
nên không có trở ngại gì.
Màu trời dần tối, tôi xuống lầu đi mua một ít
đồ ăn, lúc quay về, thuốc an thần tiêm cho Cố
Diệc Hàn đã hết hiệu lực rồi.
Anh ta ngồi thẫn thờ cô độc trên giường, thấy
tôi, hé môi nói bằng giọng khàn đặc: “Bà ấy đâu?”
Tôi biết anh ta đang hỏi Trương Huệ Mẫn, kìm
nén sự nghẹn ngào trong lòng, tôi nói: “Đã được
đưa đến nhà tang rồi”
Rời từ một nơi cao như thế, tôi không tận mắt
nhìn thấy, nhưng những ai nhìn thấy chỉ có thể
miêu tả: tan xương nát thịt!
Nghĩ thôi cũng biết, cảnh tượng đáng sợ
chừng nào.
Anh ta gật đầu, ánh mắt lạnh nhạt, lạnh nhạt
đến mức có chút bất thường, nhìn món cháo
trong tay tôi, anh ta nói: “Chỉ có cháo thôi sao?”
Tôi ngây người, có chút không thích ứng với
sự bình tĩnh lạnh nhạt sau đau khổ của anh ta, lắc
đầu rồi nói: “Anh muốn ăn gì, tôi đi mua ngay!”
“Không sao, miễn cưỡng ăn vậy!” Anh nhận
lấy cháo, giống như trước đây, ăn một cách cao
quý tao nhã, giống như bi kịch vừa rồi, anh ta
chưa từng trải qua vậy.
Anh ta như thế, khiến tôi hơi lo lắng, nhưng lại
không biết nên an ủi anh ta thế nào, dừng một lúc
tôi nói: “Anh còn định ăn gì nữa không? Tôi xuống
lâu mua cho anh”
Tay của anh ta dừng lại, anh ta lắc đầu, nhìn
tôi và nói: “Em ăn chưa?”
Tôi ngây người, lắc đầu: “Tôi không đói!”
Anh đặt đũa xuống, đứng dậy, lấy áo khoác,
nhìn tôi, nói: “Đi thôi, chúng ta ra ngoài ăn.
Tôi bị anh kéo ra ngoài bệnh viện, bóng dáng
của anh vẫn cao lớn vững vàng, không nhìn ra
điều gì bất thường, trông giống như trước đây.
Chỉ là đôi mắt đen phát ra ánh sáng khát máu,
trước đây anh chưa từng như thế, đó là thù hận,
một nỗi hận vô cùng sâu sắc.
Tôi hơi mơ hồ, nỗi hận của anh là từ đâu?
Lên xe, tôi suy nghĩ một lúc, nhìn anh và nói:
“Cố Diệc Hàn, chúng ta đến khu nhỏ trung tâm
công viên đi, anh muốn ăn gì, tôi vê nấu cho anh”
Hiện tại bắt anh ta đến chỗ đông người, chỉ sợ
†âm trạng anh ta càng thêm kìm nén và khó chịu.
Bàn tay đang cầm vô lăng của anh ta hơi
dừng lại, anh ta nhìn tôi và hỏi: “Tại sao không đến
nhà họ Cố?”
Tôi mím môi: “Nhà họ Cố có người giúp việc,
đến rồi cũng không đến lượt tôi nấu” Tôi thử hỏi
anh ta: “Anh muốn về nhà họ Cố sao?”
Ánh mắt anh ta trầm xuống, xe đã quay đầu
về hướng khu nhỏ trung tâm công viên: “Không
muốn
Vốn dĩ chỉ còn cách không xa, vê đến khu nhỏ
trung tâm công viên, bởi vì đã lâu không đến,
trong tủ lạnh căn bản không còn gì nữa.
Nhìn xong tôi nói: “Đợi tôi một lát, tôi xuống
lâu ghé siêu thị mua một ít về đây”
Anh ta cầm chìa khóa xe, nhìn tôi và nói: “Để
anh đi cùng em”
Tôi cười nhạt, lắc đầu: “Không cần đâu, tôi đi
một mình là được.”
Anh ta nhìn tôi, không có ý định nói thêm điều
gì, coi như đồng ý.
Vốn dĩ đã không còn sớm nữa, siêu thị cũng
sắp đóng cửa rồi, tôi chọn vài nguyên liệu thường
nấu ở nhà, sau đó mua thêm mì.
Về đến nhà, thấy Cố Diệc Hàn không ở phòng
khách, tôi mang đồ vào phòng bếp.
Tìm kiếm một vòng mới thấy anh ta đang ở
trong phòng sách, dường như đang biên tập gì đó
trên máy tính.
Nhìn thấy tôi, anh ta mím môi: “Em về rồi!”
Nghe giọng anh không mang theo cảm xúc gì, tôi
gật đầu, không nói nhiều.
Tôi chỉ cười nhạt và nói: “Tôi nấu mì, lát nữa
sẽ xong.”
Anh ta “ừ” một tiếng, sau đó không phản ứng nữa.
Cũng không thể trách tôi suy nghĩ nhiều, tình
trạng của anh ta như vậy, thật sự làm người khác
lo lắng, không sa sút tinh thần, không buồn đau
tuyệt vọng, hoàn toàn giống như chưa từng xảy ra
chuyện gì.
Anh ta đã che giấu cảm xúc của bản thân quá
tốt, tốt đến mức tôi cảm thấy anh ta đang nghĩ
rằng Trương Huệ Mãn chưa chết, còn anh ta vẫn
sống như trước nay vốn vậy.
Nấu mì xong, tôi vừa định quay người đi gọi
anh ta thì bất ngờ nhìn thấy anh ta đang khoanh
tay đứng cửa ở cửa, sắc mặt âm u lạnh lẽo.
Tôi giật mình toát mồ hôi lạnh: “Cố Diệc Hàn,
anh làm sao vậy?”
Anh ta nhìn đi nơi khác, cười nhạt hỏi: “Mì đã
chín chưa?”
Tôi gật đầu, trong lòng nhất thời vẫn còn dư
âm sợ hãi, bưng mì ra, đặt lên mặt bàn.
Tôi nhìn anh ta ăn, không kìm được mà lo lắng
hỏi: “Cố Diệc Hàn, anh không sao chứ?”
Anh ta dừng ăn, ngước mắt nhìn tôi, ánh mắt
lạnh lùng: “Sao vậy?”
Tôi lắc đầu, cứ luôn cảm thấy dường như anh
ta trở nên hơi lạnh lùng: “Anh mau ăn đi, mì để
nguội mất ngon”
Anh ta híp mắt, nhìn tôi, hỏi: “Em không đói
sao?”
Tôi cười nhạt, lắc đầu: “Tôi không đói, anh ăn
nhiều một chút”
Anh ta mím môi, không nói thêm gì nữa.
Nhìn anh ta ăn, tôi cảm thấy món mì này
không có mùi vị gì, chỉ là anh ta đang lót dạ mà
thôi.
Ăn mì xong, anh ta ngồi ở sô pha, nhìn chằm
chằm chiếc ti vi đang tắt bằng ánh mắt sâu thắm
lại lạnh lùng.
Nhìn anh ta, tôi như nhìn thấy Thẩm Minh
Thành năm đó biết tin cha mình qua đời, gương
mặt anh ta vô cùng ảm đạm, nội tâm ẩn chứa sức
mạnh kéo người khác vào bóng tối.
Sau đó dọn dẹp bát đĩa, tôi ngồi bên cạnh anh
ta, thử mở lời: “Cố Diệc Hàn, con người luôn phải
tiến về phía trước, dì hy vọng cuộc đời của anh sẽ
xán lạn.”
Anh ta híp mắt, nhìn tôi, trầm giọng nói: “Em
đang an ủi anh à?”
Tôi không kìm được mà nhíu mày, nhất thời
không nói nên lời.
Dừng một lúc tôi mới nói: “Không còn sớm
nữa, anh nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai tôi đến mang
đồ ăn sáng cho anh, khoảng thời gian này hãy ở
nhà, công việc có thể tạm thời bỏ qua một bên”
Tôi không biết an ủi anh ta thế nào, vì vậy chỉ
có thể nói đôi lời dặn dò.
Anh ta nhướng mày, ánh mắt hơi lạnh lùng:
“Em không định ở lại sao?”
Tôi ngây người, lắc đầu theo bản năng.
Tôi lấy áo khoác sau đó ra ngoài.
Thời gian bị lỡ quá nhiều, tôi vê biệt thự thì trời
đã tảng sáng rồi.
Xe vẫn chưa lái vào kho, tôi đã nhìn thấy
người đàn ông đứng ở cửa, dáng người anh cao
lớn thon dài, anh tuấn như ngọc, dưới ánh đèn mờ,
gương mặt vốn dĩ có chút thấm mệt của anh,
càng thêm mệt mỏi.