Dù sao nếu như không có Châu Hữu Thiên, có lẽ bây giờ Lạc Hiểu Nhã đã sớm bị tên Tổng giám đốc Lưu kia vấy bẩn rồi.
Anh hít sâu một hơi, tâm tình dần dần trở lên bình tĩnh, gật đầu với Châu Hữu Thiên: “Đúng, Hiểu Nhã sẽ không xảy ra chuyện gì cả”
Nghe thấy vậy, Châu Hữu Thiên ngẩn ra một chút, vừa cảm động vừa hối hận.
Hoắc Tùng Quân tin tưởng anh ta như vậy, giao tiểu tiên nữ cho anh ta, anh ta vậy mà chỉ quan tâm đánh tên Tổng giám đốc Lưu kia, quên mất Lạc Hiểu Nhã quan trọng nhất.
Là anh ta đã phụ lòng tin tưởng của Hoắc Tùng Quân.
Hoắc Tùng Quân không chú ý đến biểu tình của anh ta, bây giờ anh nhíu mày, nghĩ với tính cách của Lạc Hiểu Nhã, cô sẽ đi đâu.
Châu Hữu Thiên thật sự nói không sai, mấy phòng bao khó coi nhất bọn họ đều đã tìm qua rồi, không hề thấy Lạc Hiểu Nhã.
Những vị trí thường xảy ra chuyện đều có người đi kiểm tra rồi, cô cũng không ở đó.
Bây giờ Lạc Hiểu Nhã rất có khả năng đã an toàn rồi.
Anh nên bình tĩnh lại, nghĩ xem Hiểu Nhã có thể đi đâu.
Lúc này quản lý khách sạn chạy qua, thở dốc nói với Hoắc Tùng Quân: “Cậu Hoắc đã tra được máy giám sát ở cửa rồi, đoạn thời gian này Cô Lạc không hề đi ra ngoài”
Vậy thì nói rõ, Lạc Hiểu Nhã vẫn còn ở trong quán bar.
Hoắc Tùng Quân nhìn chắc bày trí của quán bar, đột nhiên chú ý đến một nơi còn chưa được kiểm tra.
Anh quay đầu hỏi quản lý: “Đó là nơi nào?”
Quản lý nhìn theo hướng tay anh chỉ, nói: “Đó là cầu thang lúc trước dẫn lên tầng hai, khoảng cách của cầu thang đó qua xa, cũng quá nghiêng, cho nên đã lâu rồi không dùng đến.”
Vẻ mặt Hoắc Tùng Quân chuyển động, trực tiếp đi về phía cầu thang đó.
Quản lý ngẩn ra, nhìn Châu Hữu Thiên: “Chắc Cô Lạc sẽ không đi đến đó chứ? Nơi đó đến đèn còn không có nữa, vừa bẩn vừa cũ, tôi thế này không cẩn thận thì sẽ trượt chân…
Châu Hữu Thiên không nói gì nữa, cũng đi theo sau Hoắc Tùng Quân.
Hoắc Tùng Quân đi đến đầu cầu thang, vẻ mặt thả lỏng, tim bị nhấc lên cũng rơi xuống.
Anh nghe thấy tiếng nức nở, là tiếng nức nở của Lạc Hiểu Nhã.
Hoắc Tùng Quân lấy điện thoại bật đèn sáng lên, quả nhiên nhìn thấy một bóng người nhỏ bé cuộn mình vào sát tường ở góc cầu thang, giống như một con ốc nhỏ ngốc nghếch vậy.
Anh đi xuống cầu thang, giơ tay chuẩn bị chạm vào Lạc Hiểu Nhã.
Những lại bị hất ra, Lạc Hiểu Nhã có người lại, khuôn mặt say khướt, mặt đỏ bừng, đã không được tỉnh táo nữa rồi, nhưng thần sắc vẫn cảnh giác, ôm chặt đầu gối, hét lên về phía anh.
“Anh cút đi, đừng động vào tôi”
Không nói này không hề có tính công kích nào, mềm mại ngọt ngào.
Trong lòng Hoắc Tùng Quân cũng mềm nhũn: “Ngoan, Hiểu Nhã, anh là Hoắc Tùng Quân, anh đến đón em về nhà”
Lạc Hiểu Nhã ngẩn ra, lông mày nhíu lại, ánh mắt mê mang một lúc mới phản ứng lại, đội môi mỏng mấp máy, khóe mắt hoa đào đã ngấn lệ.
“Hoắc Tùng Quân, sao bây giờ anh mới đến chứ?”
Hoắc Tùng Quân cảm thấy trái tim mình bị bóp chặt, lại vừa chua xót vừa khó chịu, yêu thương đau lòng ôm Lạc Hiểu Nhã vào trong lòng mình, vỗ lưng cô, giống như đang an ủi trẻ con vậy.
“Ngoan, là anh sai rồi.
Anh đến muộn, để em phải chịu oan ức”
Khi anh chưa đến, Lạc Hiểu Nhã chỉ sợ hãi cảnh giác, anh vừa đến, dùng giọng nói dịu dàng nói chuyện với cô, tất cả mọi phòng bị của Lạc Hiểu Nhã sụp đổ, tất cả oan ức trong lòng đều bộc phát..