Sáng sớm ngày hôm sau, Lạc Hiểu Nhã mơ hồ tỉnh lại, cảm thấy đầu mình choáng choáng, cực kỳ khó chịu, cô vỗ đầu, mày nhăn chặt, ôm chắn ngồi dậy.
Đang chuẩn bị xốc chăn lên, động tác đột nhiên khựng lại.
Cái chăn, cái chăn này không phải chăn của cô.
Không đúng, Lạc Hiểu Nhã bỗng nhiên tỉnh táo lại, căn phòng này cũng không phải phòng của cô.
Đây là nhà của Hoắc Tùng Quân, sao cô lại ở đây?
Cô ôm đầu, cố gắng nhớ lại xem tối qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng có cố nghĩ như thế nào, ký ức của cô cũng chỉ tới đoạn cô uống rượu xong bị tổng giám đốc Lưu làm khó.
Sau đó thì sao?
Sau đó đã xảy ra chuyện gì rồi?
Lạc Hiểu Nhã nghĩ muốn vỡ đầu cũng không nghĩ ra tại sao cô lại ở trong nhà của Hoắc Tùng Quân?
Đang suy nghĩ, động tác của cô ngừng lại, bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, cẩn thận xốc chăn lên liếc mắt nhìn vào bên trong.
Một cái liếc mắt lại trực tiếp làm cho cô sững sờ.
Toàn bộ đầu óc đều là hai chữ tiêu rồi.
Ở dưới chắn, cô chỉ mặc một chiếc áo phông màu trắng, sau đó thì không có mặc cái gì nữa, toàn bộ quần áo trên người cô đều biến mất rồi.
Sao lại như vậy?
Chẳng lẽ Hoắc Tùng Quân bộc lộ thú tính, nhân lúc cô say rượu mà đã đem cô làm cái gì gì đó rồi sao?
Nhưng cũng không đúng, cô không phải chưa từng trải qua loại chuyện đó, ngày trước mỗi lần quan hệ với Hoắc Tùng Quận xong, cơ thể đều có cảm giác mệt mỏi rã rời, nhưng sáng hôm nay, cô lại không có cảm giác gì.
“Là năng lực hồi phục của mình mạnh lên sao? Hay là Hoắc Tùng Quân không được nữa rồi.”
Nghĩ như thế nào, Lạc Hiểu Nhã cũng trực tiếp nói ra ngoài thế ấy.
Đúng lúc Hoắc Tùng Quân từ trong phòng tắm đi ra, nghe thấy câu nói này, gương mặt lập tức đen lại.
Cái gì?
Anh không được?
Lạc Hiểu Nhã nghe thấy âm thanh mở cửa của phòng tắm, quay đầu qua, nhìn thấy Hoắc Tùng Quân chỉ quấn khăn tắm đứng ở cửa phòng tắm, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía mình, giật bắn mình, vội vàng kéo chăn chùm đầu mình lại.
Hoắc Tùng Quân không thèm mặc quần áo, trực tiếp đi đến, ngồi xuống bên cạnh Lạc Hiểu Nhã, kéo tấm chăn đang trùm đầu cô xuống dưới: “Đừng chùm kín đầu, tí nữa lại không thở được.”
Lạc Hiểu Nhã bị cứng rắn xốc chăn lên, gương mặt lập tức đối diện với lồng ngực anh, làn da màu mật ong, cơ bắp rắn chắc, tất cả đều vừa đủ, hoàn mỹ không giống người thường.
Khuôn mặt cô đỏ bừng lên, vẫn chưa hết, Hoắc Tùng Quân tiến sát đến cô, giơ tay lên vuốt vuốt trán của cô.
Mặt của Lạc Hiểu Nhã gần như là sắp dán lên cơ bắp của anh rồi.
Cô vội vàng đẩy Hoắc Tùng Quân ra, quay ngoắt đầu đi, thở lấy thở để.
“Anh… anh giở trò biến thái”.
Lời này vừa nói ra, anh bị chọc tức đến cười ra tiếng: “Anh giở trò biến thái.
Lạc Hiểu Nhã, câu này mà em vẫn còn mặt mũi nói ra sao?”
“Tôi… tôi sao lại không có mặt mũ nói ra chứ? Anh, anh không mặc quần áo, không phải là giở trò biến thái sao?”
Hoắc Tùng Quân nhìn cô, khóe miệng cong lên, nghiêng cổ mình ra, cho cô nhìn thấy vết cào trên đó: “Em xem xem, những vết này đều là em cào, em cấu đó
“Sao có thể chứ? Sao tôi lại có thể?” Lạc Hiểu Nhã trợn to mắt, nhìn cổ của anh..