Trương Tĩnh Như nói, bắt đầu đánh bài đồng cảm: “Tôi là người nơi khác đến, ở trong nhà trọng nam khinh nữ, tôi không dễ gì mới có thể rời khỏi nhà, đến thành phố An Lạc làm ăn, tiền kiếm được mấy năm trước đều bị em trai tôi lấy đi hết rồi.
Mấy năm nay đều liều mạng làm việc mới kiếm được một ít tiến như vậy, không dễ gì mới có thể mua được nhà ở thành phố An Lạc, sinh sống ở đây.
tôi nóng lòng muốn thoát khỏi gia đình cổ hủ hút máu người đó, cho nên mới gấp gáp muốn thành công như vậy.
Xin cô tha cho tôi một lần này, tôi tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện như này nữa, cầu xin cô, tha cho tôi đi.”
Cô ta nằm trên đất, không ngừng cầu xin, quỳ lạy Lạc Hiểu Nhã, trông vô cùng đáng thương.
Con người đều đồng tình với người yếu thế, vừa nghe thấy Trương Tĩnh Như nói những chuyện này, các đồng nghiệp xung quanh quả thật đều vô cùng ngạc nhiên.
Nhưng nhìn thấy cô ta bị đè trên đất, khóc lóc thảm thiết, dù sao cũng là đồng nghiệp quen biết bao nhiêu năm, các đồng nghiệp có chút mềm lòng nhìn về phía Lạc Hiểu Nhã.
Phương Ly là người ghét Lạc Hiểu Nhã nhất, đặc biệt là vừa nãy thấy Trần Thanh Minh bảo vệ Lạc Hiểu Nhã, tức giận, lúc này đột nhiên cướp lời trước: “Hiểu Nhã, tôi thấy Giám đốc Trương thật sự biết sai rồi, tình huống của cô ấy quả thật có chút đáng thương.
Tôi thấy..”
“Cô thấy cái gì mà thấy” Lạc Hiểu Nhã không hề lưu tình ngắt lời cô ta.
“Cái gì?” Phương Ly ngẩn ra.
Lạc Hiểu Nhã cười nhạo cô ta một tiếng: “Hôm qua người bị lừa đến phòng bao quán bar, suýt chút nữa bị hủy đi sự trong trắng là cô sao? Không phải cô, ở đây có chỗ cho cô nói sao? Cô câm miệng lại cho tôi, người nào không biết, còn nghĩ rằng cô dùng miệng để thiết kế đấy”
Phương Ly bị cô chế nhạo một trận, tức đến nỗi mặt đỏ bừng, bị Trần Thanh Minh lạnh lùng liếc một cái, vẫn là không nói cái gì cả, oan ức ngậm miệng lại.
Lạc Hiểu Nhã thấy cô ta thức thời, mới không tiếp tục nói gì nữa, quay đầu nhìn Trương Tĩnh Như trên mặt đất, sắc mặt lạnh lùng, không chút động lòng.
“Trương Tĩnh Như, tôi không quan tâm cô vì lý do gì, hại người chính là không đúng.
Cô đáng thương, lẽ nào những cô gái bị cô hủy hoại sự trong trắng không đáng thương sao? Còn những tổn thương về thể xác và tinh thần cô để lại cho bọn họ thì phải làm sao? Ai thương hại cho bạn họ?”
Lạc Hiểu Nhã nói xong, các đồng nghiệp đứng xung quanh, đặc biệt là mấy đồng nghiệp vừa rồi mới mềm lòng nói: “Những cô gái đó bị Trương Tĩnh Như uy hiếp, có lẽ bây giờ đều không dám nói với bạn bè người nhà rằng bọn họ bị tổn hại.
Những người này đều giấu trong lòng, nếu như bị trầm cảm, tinh thần có vấn đề thì phải làm sao? Đến lúc đó không phải chỉ huy sự trong trắng của người ta, mà là lấy mạng của người ta đấy”.
Trần Thanh Minh tiếp lời của bọn họ: “Trương Tĩnh Như làm không phải một hai lần, cô ta đã hại bao nhiêu cô gái.
Nếu như thật sự có người nghĩ không thông, thì Trương Tĩnh Như còn hại là gia đình người ta, cô để bố mẹ của người ta phải làm sao chứ? Mọi người đều là người có gia đình, nếu như chị em mọi người xảy ra loại chuyện này, mọi người thật sự sẽ tha thứ cho Trương Tĩnh Như sao?”
Nói xong những lời này, những người vừa rồi suýt chút nữa dao động nhất thời đều xấu hổ cúi đầu.
Chưa từng chịu khổ, thì từng nên khuyên người khác phải lương thiện, quả thật chính là đạo lý này.
Trương Tĩnh Như ngẩng đầu hung ác nhìn về phía Lạc Hiểu Nhã, sau đó nước mắt lại rơi xuống, khi đang chuẩn bị nói cái gì đó, nhưng Lạc Hiểu Nhã lại lên tiếng trước.
Đôi mắt hoa đào của cô đỏ hoe, nước mắt rơi từng hạt xuống, khóc vô cùng đau lòng: “Mọi người không biết tôi qua tôi gặp phải loại chuyện đó thì sợ hãi thế nào đâu.
Tổi qua tôi còn bị cảm phát sốt, nửa đêm đột nhiên nhận được điện thoại, lôi thân thể ốm bệnh đi đưa tài liệu cho Trương Tĩnh Như.
Tôi chăm chỉ làm việc như vậy, là vì nghĩ cho công ty, kết quả không ngờ Trương Tĩnh Như vậy mà lại tính kể với tôi”
Cô nghẹn ngào, đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn không ngừng lau nước mắt.
Lúc này mọi người mới phát hiện, hôm nay khí sắc của Lạc Hiểu Nhã thật sự không tốt lắm, làn da gần như trong suốt, nhìn có cảm giác yếu ớt.
Lạc Hiểu Nhã tiếp tục nói: “Tôi bị Tổng giám đốc Lưu ép rượu, suýt chút nữa bị ông ta cưỡng bức.
Nếu không phải bạn tôi đến kịp thời, có thể tôi thật sự đã bị ông ta hủy hoại rồi.
Nếu như tôi bị chụp hình lại, bị Trương Tĩnh Như đe dọa, e rằng cả đời này đều không dám nói với người khác nỗi đau mà tôi đã phải chịu, cả đời của tôi đã bị cô ta hủy hoại rồi.
Có lẽ tôi sẽ không chịu nổi loại dày vò này, hôm nay sẽ nhảy từ trên tầng cao nhất cũng công ty xuống, lúc này đã chết rồi.”
Cô là một ví dụ sống, các đồng nghiệp nghe thấy vậy đều vô cùng cảm động, càng hận Trương Tĩnh Như thêm.
“Hiểu Nhã nói đúng, Trương Tĩnh Như chính là một người xấu.
Nếu như tha cho cô ta, cô ta sẽ không thay đổi, tiếp tục làm loại chuyện này, đến lúc đó sẽ có càng nhiều cô gái bị hại hơn”
“Đúng, nói không chừng người tiếp theo lại là bạn tôi người thân của tôi”.
“Báo cảnh sát, nhất định phải báo cảnh sát, những chuyện là Trương Tĩnh Như làm đều là phạm pháp, nên bị một bài học, nếu không cô ta sẽ không nhớ lâu.”
Các đồng nghiệp đều kích động, sắc mặt Trương Tĩnh Như hoàn toàn tái mép, biết mình thật sự không thể cứu được nữa rồi..