Hơn nữa, Trầm Khuynh Phiến lại là một nữ tử giống như yêu tinh.
Phương Giải kiêu ngạo ở chỗ, tố chất cơ thể của hắn, chỉ sợ toàn bộ nam nhân của Đại Tùy đều phải ghen tỵ. Hơn nữa hắn còn có một đại sát khí khiến cho người ta phải phẫn hận, tất nhiên là đánh đâu thắng đó. Kỳ thực như vậy được coi là điển hình của người đàn ông tốt rồi. Tình nguyện chạy hai mươi dặm đường trở lại phủ Tán Kim Hầu, cũng không đi ra ngoài ăn chơi đàng điếm. Đương nhiên, lý do một phần là Phương Giải rất keo kiệt.
Mới đi ra khỏi cửa, đã thấy một cỗ xe ngựa xa hoa từ đằng xa chạy tới. Phương Giải nhận ra đó là người hầu của phủ Di Thân Vương. Không bao lâu, xe ngựa đỗ trước cửa. Tần Lục Thất, quản sự của phủ Di Thân Vương, vẻ mặt đầy ý cười đi xuống, thi lễ với Phương Giải:
- Bái kiến Tiểu Phương đại nhân.
Phương Giải cười đáp lễ:
- Không biết là cơn gió lành nào thổi Tần quản sự tới đây. Vừa ra cửa đã gặp được quý nhân. Nếu hôm nay đi tới sòng bạc chơi vài ván, chắc là tiền vào đầy túi.
Tần Lục Thất cười nói:
- Ta thì tính là quý nhân gì chứ. Vương gia biết mấy ngày gần đây Tiểu Phương đại nhân đều trở lại Diễn Vũ Viện tu hành, cho nên bảo ta tới sớm đón đại nhân. Sợ tới muộn lại không gặp được. Hôm qua có thương nhân từ Đông Sở tới mang theo một số đồ chơi của người nước ngoài vào thành, hiến tặng cho Vương gia không ít. Tuy không phải là bảo bối khó lường gì, nhưng được cái lạ mắt. Cho nên Vương gia phái ta tới mời Tiểu Phương đại nhân tới phủ thưởng thức.
- Đồ chơi của người nước ngoài?
Phương Giải ngẩn ra. Lúc này nhớ tới phía đông Đại Tùy là biển rộng mênh mông. Nghe nói bên kia biển là các quốc gia khác, có nền văn minh kém Đại Tùy rất nhiều. Điều này có chút khác biệt với kiếp trước. Kiếp trước, nhắc tới người nước ngoài, thường thường là nói tới thế giới phương tây. Nhưng người nước ngoài ở thế giới này, lại ở phía đông Trung Nguyên. Sau đó Phương Giải lại nghĩ, chẳng lẽ phía đông bên kia biển rộng, có nước tên là nước Nhật?
- Đúng vậy…
Tần Lục Thất mỉm cười nói:
- Người nước ngoài có một số đồ chơi nhỏ, điêu khắc rất tinh xảo. Có thứ khắc vạch thời gian gì đó. Mỗi lần đến giờ chỉnh sẵn, sẽ có một con chim từ bên trong chui ra, kêu rất êm tai, nhìn rất thú vị. Đáng tiếc giờ của nước ngoài khác với giờ của Đại Tùy chúng ta. Cho nên thứ đó chỉ có thể trang trí.
Phương Giải ồ một tiếng. Trong lòng tự nhủ, ở kiếp trước thấy không ít thứ như vậy.
- Nếu Vương gia mời, ta sao dám không đi? Xin Tần quản sự chờ một lát, ta vào nhà dặn dò mấy câu.
Hắn xoay người, lúc đẩy cửa đi vào phòng, thấy Trầm Khuynh Phiến vẫn chưa rời giường. Cái chăn có chút lộn xộn, bờ vai trắng và hai cái đùi đẹp lộ ra ngoài. Mái tóc dài che nửa mặt, tăng thêm vài phần quyến rũ. Phương Giải không nhịn được cười, đi tới đắp chăn lại cho nàng.
- Ta muốn tới phủ Di Thân Vương, buổi tối có thể về muộn.
Hắn vuốt ve mái tóc của Trầm Khuynh Phiến, nhẹ giọng nói.
Trầm Khuynh Phiến vẫn nhắm mắt, ưm một tiếng, sau đó giống như bạch tuộc bò lên người Phương Giải. Đầu rúc vào người Phương Giải. Bộ ngực mềm mại cọ tới cọ lui. Phương Giải cười khổ nói:
- Muội đừng như vậy, nếu không đừng trách ta không khách khí.
Trầm Khuynh Phiến thụy nhãn mông lung, nỉ non vài câu, vạn lần đừng khách khí, Phương Giải đành phải ôm nàng nằm xuống giường, đắp chăn lên nói:
- Tuy rằng trong phủ Di Thân Vương không có bí mật gì, nhưng đi tới đó xem cũng không phải vô ích. Phía đông Vương phủ, bên ngoài có một cây du già. Lúc trời tối, nàng và Đại Khuyển đánh xe chờ đằng đó. Nếu ta tra được chuyện gì hữu dụng, sẽ ném ra ngoài từ đó.
- Quá nguy hiểm.
Trầm Khuynh Phiến mở mắt ra, nhìn Phương Giải, nghiêm nghị nói:
- Hiện tại Di Thân Vương Dương Dận khẳng định rất cảnh giác huynh. Huynh không thể động thủ sớm như vậy được.
- Ta biết rồi.
Phương Giải cười cười nói:
- Muội còn không hiểu ta sao. Có cơ hội ta liền điều tra thêm. Không có cơ hội, ta liền ngồi ăn ngồi uống. Nghe nói mỹ nữ trong Vương phủ nhiều như mây. Khéo ta lại được chút diễm ngộ gì đó.
Trầm Khuynh Phiến sẽ không tức giận vì kiểu nói này. Nàng ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
- Có cần muội đi cùng không?
Phương Giải nhíu mày, trầm tư một lát, nói:
- Cũng được. Nghe nói hôm nay trong Vương phủ có không ít thứ tốt từ nước ngoài mang tới. Nếu không có cơ hội điều tra được gì, dẫn muội mở mang tầm mắt cũng được. Muội dậy rửa mặt chải đầu đi. Ta bảo Đại Khuyển và Kỳ Lân chuẩn bị một chút.
Trầm Khuynh Phiến ừ một tiếng, lập tức đứng dậy. Lúc đứng dậy, áo gấm rơi xuống, bộ ngực ngạo nghễ trắng nõn xuất hiện trước mặt Phương Giải, khiến hắn hoa cả mắt. Kẻ nào đó vô sỉ dùng hai ngón tay xoa xoa nụ hoa vài cái, tiểu mỹ nhân nũng nịu trừng mắt nhìn hắn, từ mũi thở ra thanh âm mất hồn.
Phương Giải vội vàng thu tay lại, sợ rằng mới sáng sớm không nhịn được lại tập thể dục. Thấy hắn chịu thua, Trầm Khuynh Phiến đắc ý giương cằm lên, cực kỳ quyến rũ, cực kỳ khiêu khích.
- Yêu tinh.
Phương Giải hôn mạnh vào cái miệng anh đào của nàng một cái, sau đó đứng dậy đi tìm mấy người Đại Khuyển.
…
…
Phủ Di Thân Vương nằm ở phía tây thành Trường An, chiếm diện tích không lớn lắm. Dù sao dựa theo quy củ, nơi này chỉ là nơi ở tạm thời của Thân Vương nếu tới kinh thành diện kiến bệ hạ. Dựa theo tổ chế, sau khi Thân Vương Đại Tùy trưởng thành, phải rời khỏi Trường An tới đất phong. Đất phong cũng chính là vương quốc riêng của Thân Vương. Thuế má của dân chúng đều phải giao nộp cho Vương phủ. Không có mệnh lệnh của Hoàng Đế, Thân Vương không được tùy ý rời khỏi đất phong của mình. Nếu không là xúc phạm triều đình. Có thể bị kết vào tội mưu nghịch.
Di Thân Vương Dương Dận là trường hợp đặc biệt từ khi Đại Tùy lập quốc tới nay. Được Hoàng Đế ân chuẩn sống ở Trường An. Vị Vương gia nhàn tản nhất thiên hạ này, trang trí nhà cửa rất lịch sự tao nhã. Đình viện cũng được cải tạo đẹp tuyệt trần. Có vài phần của vùng Giang Nam sông nước. Tần Lục Thất dẫn Phương Giải và Trầm Khuynh Phiến đi vào phủ, thỉnh thoảng giới thiệu cách bố trí trong đình viện.
Lúc đi qua một khu vực tập võ có diện tích không nhỏ, Phương Giải nhìn thấy không ít người để mình trần đang luyện võ luận bàn. Thấy hắn tò mò, Tần Lục Thất mỉm cười nói:
- Đều là một số khách giang hồ. Vương gia giao du rất rộng, chưa bao giờ hỏi xuất thân. Có một số người vì nghèo túng, không đủ tiền ăn, liền tới kinh thành tìm nơi nương tựa. Vương gia hiếu khách trượng nghĩa liền giữ lại. Mỗi tháng cho chút tiền, coi như là tiền lương làm bảo vệ cho Vương phủ.
Phương Giải ừ một tiếng. Thấy những người đó tuy cao to lực lưỡng, nhưng theo thân thủ, phần lớn là khoa tay múa chân, nên chả có gì thú vị để nhìn. Mà Trầm Khuynh Phiến chắc chắn sẽ không nhìn những người đó. Chỉ một số tảng đá lớn từ Giang Nam mang tới là thu hút sự chú ý của nàng.
Những tảng đá đó có giá trị đắt đỏ. Chỉ riêng việc vận chuyển từ Giang Nam tới đây, đã hao tốn không ít vật tư và nhân lực. Một vị Thân Vương có bổng lộc không thấp. Nhưng nếu muốn bố trí phủ đệ thành như thế này, thì lực bất tòng tâm. Huống chi theo lời đồn đãi, vị Vương gia này còn là một người đa tình. Hàng năm, số bạc chi trong thanh lâu thuyền hoa khiến cho người ta phải sợ hãi.
Thấy ánh mắt khác thường của Trầm Khuynh Phiến, Tần Lục Thất nhạy bén bắt được, mỉm cười giải thích:
- Vương gia thích thu thập mấy thứ đẹp đẽ, mà bổng lộc của triều đình tất nhiên là không đủ. Tuy nhiên Vương gia có một phần ở Hóa Thông Thiên Hạ Hành. Không mấy người biết việc này. Mong Tiểu Phương đại nhân đừng nói ra ngoài. Dù sao với thân phận của Vương gia, lại dính tới thương nhân, thật không tốt lắm.
Phương Giải gật đầu, nói:
- Ta hiểu mà.
Trầm Khuynh Phiến hơi nhíu mày, không trả lời.
Qua vườn là tới một thủy đạo đi xuyên qua vườn. Trong thành Trường An có sông lớn chảy qua. Thì thủy đạo này có lẽ là một nhánh của con sông kia. Thủy đạo không rộng lắm, cũng không biết điểm đầu và điểm cuối. Khiến cho người ta ngạc nhiên, chính là trên thủy đạo lại có một tòa lâu thuyền.
Lâu thuyền cao ba tầng, thoạt nhìn rất xa hoa. Đậu thuyền ở trong vườn, chắc chỉ có vị Thân Vương của Đại Tùy này mới làm vậy. Chỉ sợ giá trị của con thuyền này, không kém hơn giá trị của những tảng đá trong vườn kia. Bởi vậy có thể thấy, vị Vương gia này không kiêng kỵ gì cả. Nếu lo lắng người khác buộc tội y, tiền bạc không rõ lai lịch, thì y đã không dám bố trí sân vườn như vậy rồi.
- Vương gia đang ở phòng khách lâu thuyền chờ đại nhân. Hai vị cứ tùy tiện đi lên.
Đi tới gần thuyền, Tần Lục Thất khẽ cười nói:
- Ta còn có vài việc phải rời phủ để làm. Thất lễ rồi.
Phương Giải chắp tay nói không cần khách khí, sau đó cùng Trầm Khuynh Phiến, dưới sự dẫn đường của tôi tớ Vương Phủ đi lên lâu thuyền. Thuyền này thoạt nhìn được đóng rất chắc chắn. Phương Giải vừa đi vừa nhìn. Lúc đi lên có vẻ tùy ý vịn vào mép thuyền, sau đó buông tay rất nhanh.
Lên tới tầng hai, Phương Giải mới nhìn thấy Di Thân Vương Dương Dận đang đứng ở boong thuyền, ôm hai tiểu mỹ nhân cười đùa vui vẻ. Phương Giải nhìn ra ngoài mép thuyền, mới phát hiện bên kia có ao cá. Hai vị tiểu mỹ nhân cười duyên dáng này đang thả thức ăn cho cá. Rất nhiều cá chép năm màu rực rỡ tranh đoạt đồ ăn, thoạt nhìn có chút đồ sộ.
Màu đỏ, màu trắng, màu đen xen kẽ nhau, bọt nước bắn tung tóe.
- Bái kiến Vương gia.
Tới cách một đoạn, Phương Giải hắng giọng gọi một tiếng. Di Thân Vương quay người lại, cười nói:
- Giác Hiểu, ngươi tới thật nhanh. Ủa…còn dẫn theo cả mỹ nhân nữa. Ngươi muốn cô ghen tỵ phải không?
- Học sinh đâu dám có tâm tư đó, chỉ có điều…
Phương Giải liếc nhìn Trầm Khuynh Phiến một cái, sau đó nhún vai, làm ra vẻ chắc Vương gia cũng hiểu. Dương Dận cười ha hả, vẫy tay nói:
- Tới đây, tới đây, xem cá chép mà cô nuôi thế nào?
Phương Giải tới gần, đầu tiên là thi lễ với hai nữ tử trẻ tuổi bên cạnh Dương Dận, khiến cho hai nàng ta cười nũng nịu. Sau đó hai nàng thi lễ một cái, lui ra ngoài. Một trong hai nàng còn quay đầu cười duyên với Phương Giải. Lớn gan lớn mật, dường như không sợ Dương Dận để ý vậy. Phương Giải nghĩ một chút, lập tức hiểu ra. Hai cô gái này hẳn không phải là người trong Vương phủ. Tám chín phần mười là của thanh lâu nào đó.
Dương Dận đưa cho Phương Giải túi đồ ăn cho cá, tay bốc một nắm vẩy xuống:
- Những con cá này ăn ngon đã quen. Đồ ăn được dân chuyên phối chế. Một túi nho nhỏ này, có giá trị bằng cả một bữa cơm của một gia đình bình thường.
Phương Giải cười nói:
- Nếu thả hết bọn chúng ra, chẳng phải bọn chúng sẽ chết đói?
Dương Dận mỉm cười nói:
- Không hẳn như vậy. Cá không giống người. Chúng nó ở chỗ này vô ưu vô lự, tới đúng giờ thì ăn, thoạt nhìn có vẻ cao quý. Nhưng nếu thả ra ngoài, vì mạng sống, không thể không tranh đồ ăn với cá trắm, với tôm cua trong sông. Chẳng phải sao?
- Tuy nhiên…nếu bỏ một con cá trắm vào trong này, chắc nó không sống nổi.
- Vì sao?
Phương Giải hỏi.
- Những con cá chép này, sao có thể để một con cá trắm ăn cùng bọn chúng? Chỉ sợ mới tới, đã bị đám cá chép cắn xé đuổi đi rồi. Nếu như không có người chuyên môn chiếu cố ăn uống, hoặc là bị cá chép nuốt mất, vậy thì nó sẽ chết đói.
Nói xong câu này, Dương Dận nhìn Phương Giải, như có thâm ý.
Phương Giải tự nhiên hiểu được ý của y, lập tức gật đầu.
Dương Dận biết hắn hiểu được ý của mình, cho nên cười nói:
- Nếu muốn một con cá trắm sống sót trong đám cá chép này, vậy thì con cá trắm đó phải lớn lên khỏe mạnh. Khỏe mạnh tới mức đám cá chép đều phải sợ hãi…Ai có thể có khả năng giúp cá trắm mạnh mẽ?
Phương Giải trầm tư một lúc, rất nghiêm túc trả lời:
- Tất nhiên là người nuôi cá.
- Đúng vậy…
Dương Dận tiện tay vung hết đồ ăn cho cá trong hồ:
- Người nuôi cá, muốn cho cá lớn và khỏe mạnh thì biết cho nó ăn bao nhiêu là đủ. Không cho nó ăn nhiều để mập. Cá chép đắt tới đâu, cũng chỉ là đồ chơi cho người nuôi cá. Cho dù cá trắm không đáng giá gì, nếu người nuôi cá thích, cũng có thể coi nó như một báu vật.