Chương 227: Rụt rè

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau
Còn chưa hết tháng giêng, nhưng cảnh đêm của thành Trường An vẫn tráng lệ rực rỡ. Các gia đình lớn treo đèn lồng màu đỏ sặc sỡ lóa mắt. Đứng ở trên đường cái nhìn sang, đèn lồng ở bên hai bên đường tạo thành hai con rồng lớn màu đỏ. Trời mới tối không bao lâu, đám trẻ con mặc quần áo mới vui chơi đùa giỡn trên đường. Dựa theo tập tục của Đại Tùy, vào tháng giêng, bọn nhỏ chơi thế nào cũng không bị người lớn quát nạt.

Đi trên đường cái, thường xuyên có thể nhìn thấy phụ nữ mua kẹo đường cho những đứa trẻ không quen biết. Nhưng không phải lo lắng xảy ra việc dụ dỗ bắt cóc. Bởi vì Đại Tùy tôn sùng hiếu đạo, với lại luật pháp Đại Tùy rất nghiêm khắc. Rất ít chuyện khiến người ta phải phỉ nhổ xảy ra.

Nếu sinh lắm đứa, có thể nhờ nhà người khác nuôi con hộ. Nếu hai nhà đã bàn bạc, cũng có thể chi tiền mua lại đứa nhỏ. Nhưng nhất định phải tới quan phủ báo cáo. Hơn nữa sai dịch quan phủ sẽ thỉnh thoảng tới kiểm tra xem đứa nhỏ được mua đi sinh sống như thế nào. Nếu ngược đãi, quan phủ sẽ cưỡng chế đưa đứa nhỏ trở về nhà mẹ đẻ. Cha mẹ nuôi sẽ bị phạt nặng. Nhẹ thì quất roi đưa vào tù. Nặng thì sung quân tới biên cương.

Còn với đám bắt cóc buôn bán trẻ con, từ trước tới nay quan phủ chỉ có một hình luật, chính là giết không tha.

Đám trẻ nhỏ vô tư vô lự cầm kẹo đường và pháo hoa chạy khắc đường phố, thỉnh thoảng đốt một quả pháo vứt xuống đất. Người lớn bị giật mình cũng sẽ không tức giận mắng. Bởi vì trong quan niệm của dân chúng Đại Tùy, tháng giêng vốn là thời điểm chơi đùa của trẻ con. Mà các học đường của Đại Tùy phải tới mùng hai tháng hai mới mở. Bọn nhỏ có thể chơi bời suốt một tháng.

Sở dĩ chọn ngày mùng hai tháng hai, bởi vì đó là ngày Long Sĩ Đầu. Trong suy nghĩ của dân chúng Đại Tùy, đầu tháng hai là thời điểm mà mùa đông đi, mùa xuân tới. Vũ Thần Long Vương ngủ suốt mùa đông sẽ tỉnh lại, bắt đầu gieo mưa xuân xuống khắp đại địa.

Đương nhiên, đây chỉ là một kiểu truyền thống mà thôi.

Trên thực tế, dựa theo ghi chép nhiều năm của Tinh Tượng Đài Đại Tùy, chỉ có mùng hai tháng hai năm Thần Tông thứ mười lăm mới có mưa.

Các cửa hàng đều mở cửa, mùi rượu mùi thịt trong quán rượu lượn lờ trong mũi dân chúng đi đường. Tiểu nhị mặc quần áo mới, gọn gàng đứng ở cửa, nhiệt tình mời chào khách lui tới. Buôn bán tốt, bọn họ cũng kiếm được nhiều tiền thưởng hơn. Tự nhiên là vui vẻ.

Đối diện quán rượu này, là Tân Nguyệt Lầu, một trong những thanh lâu nổi tiếng nhất thành Trường An. Tòa thanh lâu này là một trong hai tòa thanh lâu thuộc về Đại Tùy Thủ Phủ Ngô Nhất Đạo. Biển hiệu được ban chữ vàng. Tuy việc kinh doanh của Hồng Tụ Chiêu khiến cho tất cả thanh lâu giảm đi thu nhập, nhưng vào tháng giêng này, cho dù là nam tử keo kiệt nhất Trường An cũng sẽ không keo kiệt tiêu tiền. Cho nên việc buôn bán của Tân Nguyệt Lâu rất náo nhiệt.

Hồng Tụ Chiêu có diệu dụng của Hồng Tụ Chiêu, thanh lâu có chỗ mê người của thanh lâu.

Ở thành Trường An, các nam nhân tới thanh lâu không phải là chuyện mất mặt gì. Trừ khi nhà nào có vợ quá hung hãn mà thôi. Trước cửa Tân Nguyệt Lâu có bốn nam tử trẻ tuổi mặc áo xanh đứng đón khách. Người nào cũng là thiếu niên mi thanh mục tú. Đám thế gia quý nhân có người thích nam tử. Giá trị của những nam tử trẻ tuổi này, nhiều khi không kém gì các cô nương.

Phương Giải thay một bộ áo gấm đi tới Tân Nguyệt Lâu, cẩn thận nhìn bốn nam tử trẻ tuổi kia. Phát hiện bọn họ đứng rất vững, xem chừng học qua chút quyền cước. Trước khi tới đây hắn đã quan sát rõ ràng địa hình của Tân Nguyệt Lâu. Tìm đường lui đã là thói quen cố hữu của hắn.

Ở địa phương này Phương Giải không sợ gặp phải người quen. Những vị nhân vật lớn có danh vọng sẽ không dám xuất đầu lộ diện ở chỗ này. Cho dù bọn họ tới thanh lâu thì cũng là vội vội vàng vàng mà vào, rồi trực tiếp tìm cô nương quen thuộc để mây mưa. Dù sao bọn họ đều là người có thân phận. Nếu bị đám Ngự Sử đại nhân trong Ngự Sử Đài kia biết được, chắc chắn sẽ dâng tấu tố cáo trước mặt văn võ bá quan. Cho dù Hoàng Đế chỉ trách cứ hai câu, nhưng mặt mũi cũng mất hết.

Hơn nữa Phương Giải đã thay đổi chút diện mạo của mình. Trầm Khuynh Phiến đã tỉ mỉ gắn một ít râu cho hắn. Khiến hắn thoạt nhìn thành thục hơn không ít. Mà bên trong áo gấm có lót đệm, khiến hắn trông mập hơn.

Nam tử trẻ tuổi đứng ở cửa nhiệt tình chào hỏi Phương Giải, hỏi xem hắn có cô nương quen thuộc nào không. Phương Giải mỉm cười lắc đầu, hào phóng cho ít bạc vụn. Nam tử trẻ tuổi được tiền càng thêm ra sức, dẫn Phương Giải vào trong. Vừa đi vừa giới thiệu cho hắn những cô nương xinh đẹp của Tân Nguyệt Lâu. Phương Giải giả vờ như nghe rất chú tâm, cẩn thận nhìn xung quanh, xem có ai quen biết mình không.

- Xem ra đây là lần đầu tiên công tử tới Tân Nguyệt Lâu của chúng tôi. Không biết ngài thích cô nương như thế nào? Hoạt bát hay dịu dàng? Bên trong tòa lâu của chúng tôi không những có khuê tú Giang Nam, còn có Dị tộc tới từ Tây Vực. Nếu công tử đồng ý dùng nhiều bạc, có thể được tuyệt thế mỹ nhân của người Bắc Liêu hầu hạ.

Nam tử trẻ tuổi này vừa nói vừa chỉ lên lầu:

- Thân phận của công tử tôn quý, không bằng đi lên lầu tìm một nhã gian rồi chậm rãi trò chuyện với các cô nương? Tiểu nhân sẽ nhờ mụ mụ dẫn các cô nương tới nhã gian gặp ngài. Ngài chọn ai xong liền lưu lại hầu hạ ngài. Không phải tiểu nhân khoác lác, các cô nương trong lầu chúng tôi, cô nào cô nấy đều rất có bản lĩnh. Cầm kỳ thư họa, mọi thứ tinh thông. Ngâm thơ thổi tiêu, cực kỳ phong nhã. Nếu ngài muốn nghe hát, có đủ giọng ca từ nam tới bắc.

Phương Giải gật đầu:

- Ừ, lên lầu cũng được.

Nam tử trẻ tuổi này biết mình tiếp được một vị khách lắm tiền nhiều của, vội vàng dẫn lên lầu hai. Vừa đi lên vừa hô một câu:

- Quý khách tới Thính Vũ Hiên, mụ mụ đón khách!

Đây là lần đầu tiên Phương Giải đi thanh lâu. Bất kể là kiếp trước hay là kiếp này. Kiếp trước tổng giám đốc Phương rất muốn tới những nơi như thế này nhưng lại không có lá gan đó. Hiện tại rốt cuộc được tới, Phương Giải luôn cảm thấy có chút kỳ quái. Có lẽ tư tưởng kiếp trước quấy phá, khiến trong lòng hắn có cảm giác như là đi ăn trộm.

Trên lầu hai đều là nhã gian. Lúc đi qua thỉnh thoảng nghe thấy tiếng ca hát và cười đùa. Phương Giải cẩn thận nghe ngóng, không nghe thấy thanh âm quen thuộc nào cả.

Đang lúc hắn đang chú tâm vào việc khác, nam tử trẻ tuổi dừng lại nói:

- Công tử, đây là Thính Vũ Hiên, mời công tử vào.



….

Đẩy cửa đi vào, Phương Giải phát hiện nhã gian này được bố trí rất tao nhã lịch sự, không có chút dâm tục nào. Ở cửa đặt giá áo và chậu rửa mặt, để cho khách nhân cởi áo và rửa tay. Bên trong có bếp than, nhiệt độ thích hợp. Vì không để bên trong có mùi than nồng nặc, còn đốt thêm đàn hương.

Phương Giải không cởi trường bào, vì bên trong có lót đệm.

Hắn lững thững đi vào bên trong, phát hiện trong này cũng không lớn lắm. Một cái giường bằng gỗ hồng tinh sảo. Một cái bàn hai cái ghế, trừ đó ra không còn vật gì khác. Tranh sơn thủy treo phía trên vừa nhìn là biết tự tay vẽ. Bức tranh hơi thô ráp.

Trong lòng Phương Giải tự nhủ, thảo nào lúc đi ngang qua có thể nghe thấy tiếng cười đùa bên trong. Hóa ra mỗi nhã gian chỉ nhỏ như vậy.

Hắn mới ngồi xuống, tú bà ăn mặc nóng bỏng mỉm cười thướt tha đi vào. Hỏi han ân cần, thân thiện giống như Phương Giải là bạn cũ nhiều năm không gặp của nàng ta vậy. Phương Giải không thích ứng cho lắm, nhưng vẫn phải giả vờ thoải mái. Vị tú bà này có ánh mắt rất sắc, tất nhiên nhìn ra vị công tử tuấn tú có ít râu mép này khẳng định không tới những nơi như thế này thường xuyên.

Nàng ta cười duyên nói mấy câu khách sáo, lập tức dán vào vai của Phương Giải, hỏi:

- Công tử nói ra chút suy nghĩ của mình, để ta biết đường mà chọn cô nương thích hợp cho công tử.

- Có hay không…

Phương Giải ngẫm nghĩ một lát, hạ giọng nói:

- Thanh thuần, nhu thuận ấy? Ta nói gì nàng ta liền làm theo. Nhanh nhẹn, hiểu ý là tốt nhất…Nhưng ngực đừng quá lớn, chắc mụ mụ cũng hiểu?

Hắn phát hiện mình không thích hợp tới những nơi như thế này. Rõ ràng là diễn trò, nhưng lúc nói ra thanh âm lại hơi run run, giống như có tật giật mình. Tú bà thích nhất là những vị khách mang theo chút ngượng ngùng này. Những vị khách như thế không có quá nhiều yêu cầu, hơn nữa chi tiền cũng rất hào phóng.

Tú bà che miệng, cười duyên nói:

- Công tử đúng là biết hưởng thụ. Ta hiểu ý của ngài mà. Ngài muốn tìm cô nương nào trẻ trung chút phải không? Nếu công tử đồng ý ra giá cao, tòa lâu của ta còn có mấy thiếu nữ xinh đẹp vẫn trong trắng. Mười bốn, mười lăm tuổi, là thời điểm đẹp nhất. Cơ thể mềm mại, cực kỳ mất hồn.

Phương Giải vốn định cự tuyệt. Đi tới thanh lâu vốn là làm chính sự. Nếu lại gây họa cho một cô nương trong trắng, thì chẳng phải là làm bậy sao. Nhưng nghĩ lại, cho dù mình không làm việc đó, ai biết liệu cô nương đấy có bị một tên thô lỗ dã man nào đó chiếm tiện nghi chứ. Hơn nữa, nếu như cự tuyệt, thì hơi lộ liễu.

- Cũng được, tùy mụ mụ an bài.

Phương Giải lấy một tấm ngân phiếu từ trong tay áo đưa cho tú bà. Tú bà nhìn nhìn, coi như vừa lòng, nói vài câu khách khí, sai người bưng trái cây và đồ điểm tâm lên. Đồ trái cây này không phải là trái cây bản địa, mà là thương nhân Đông Sở chở tới. Dân chúng bình thường khó mà mua được. Giá một mâm trái cây đủ cho một gia đình ăn no nửa tháng.

Sau khi tú bà đi ra ngoài, Phương Giải mới thoải mái chút. Cuộc đối thoại vừa rồi còn mệt mỏi hơn cả đấu trí với Di Thân Vương. Hắn không nhịn được cười tự giễu. Trong lòng tự nhủ, tới thế giới này đã mười bảy năm rồi, sao vẫn chưa thể thích ứng như vậy. Nghĩ tới lúc đi, Trầm Khuynh Phiến lườm hắn một cái, khuôn mặt của hắn hơi đỏ. Trong lòng tự nhủ, ngay cả Trầm Khuynh Phiến đều nhìn ra được sơ hở của mình. Về phương diện này mình đúng là thất bại.

Hắn ngắt một quả bỏ vào miệng. Quả này tên là quả Xạ Hương, to bằng quả nho, kiếp trước chưa từng thấy qua. Mùi thơm xông vào mũi. Nếu cất giữ cẩn thận có thể giữ được mùi thơm tới mấy tháng mà không hỏng. Vị ngọt nhưng ngọt vừa. Bởi vì có mùi thơm đặc biệt, nên được người Tùy gọi là quả Xạ Hương.

Ăn được hai quả, tú bà đã cười ha hả dẫn một tiểu cô nướng hai má đỏ ửng đi vào.

- Mau ra mắt công tử. Tối nay công tử đây là ân khách của cô. Cô phải hầu hạ cẩn thận. Nếu công tử nhẹ nhàng, thì lần đầu tiên của cô cũng dễ dàng hơn chút. Nói không chừng còn sung sướng. Nếu cô hầu hạ không tốt, công tử mà thô lỗ thì tội đâu cô phải chịu.

Tuổi của cô nương kia thoạt nhìn như Ngô Ẩn Ngọc, chừng mười lăm, mười sáu tuổi. Dáng người nhỏ xinh, cao tới vai của Phương Giải. Thân thể hơi gầy yếu, đơn bạc, khiến cho người ta thương tiếc. Nhất là cái eo nhỏ nhắn khiến người ta chỉ muốn ôm lấy. Bộ ngực không quá nhỏ, xem chừng bằng cái bánh bao. Bởi vì gầy yếu, nên cái mông không nảy nở như những cô gái đã có chồng. Tuy nhiên lại có một phong thái riêng, đó chính là sự ngây ngô khiến cho người ta trìu mến.

Nàng cúi đầu, không dám nhìn Phương Giải, đỏ mặt vâng một tiếng, hướng Phương Giải thi lễ. Lông mi cong hình lá liễu, hai mắt thật to, cái cằm hơi nhọn, cái mũi cao cao. Điển hình của mỹ nhân bại hoại.

Tú bà nói một câu, công tử chiều chuộng nàng một chút, đừng làm cho nàng đau tới bất tỉnh, rồi mỉm cười rời đi. Lúc ra khỏi cửa, vẫn không quên ném ánh mắt câu dẫn về phía Phương Giải.

Đợi tú bà rời đi, Phương Giải có vẻ còn bối rối hơn cả tiểu cô nương kia. Hắn há miệng nhưng không biết nói cái gì, đành phải mỉm cười xấu hổ.

Tiểu cô nương này tuy không lớn lắm, nhưng đã được huấn luyện nhiều năm trong Tân Nguyệt Lâu. Liếc mắt có thể nhìn ra Phương Giải không phải là ác khách, cho nên cũng âm thầm thở phào. Những người như nàng, từ khi rất nhỏ đã bị bán vào thanh lâu. Bởi vì có khuôn mặt xinh đẹp nên được giữ lại, dạy cầm kỳ thư họa, dạy các nàng lấy lòng nam nhân như thế nào, để sau này khi lớn lên được bán với cái giá tốt. Nàng biết sớm muộn gì mình cũng không qua được ải này. Chỉ ngóng trông người nam nhân đầu tiên của mình dịu dàng một chút.

Thấy Phương Giải mi thanh mục tú, hơn nữa còn có vẻ ngại ngùng hơn cả mình. Nàng biết hôm nay mình may mắn. Nếu gặp phải kẻ nào có tính tình lỗ mãng, nói không chừng giờ này đã xông tới xé rách quần áo của nàng rồi.

- Nếu không…ta hát một bài cho công tử nghe?

Tiểu cô nương do dự một lát rồi hỏi.

Đang không biết làm sao, Phương Giải vừa nghe thấy câu đó, lập tức gật đầu:

- Tốt, tốt…vậy hát một bài nghe trước đã.

Hắn lau lau mồ hôi trên trán, phía sau lưng cũng đã ướt ướt.

- Trong này nóng thật…

Hắn xấu hổ nói một câu.

- Nóng?

Tiểu cô nương được người trong nghề huấn luyện nhiều năm, biết cách đoán ý qua lời nói của khách. Bình thường khách nói nóng, chính là muốn tiến vào chính đề. Trong lòng nàng tự nhủ, người này thật kỳ quái, vừa mới nói muốn nghe hát, giờ lại nóng vội không nhịn được là sao? Vì thế nàng đỏ mặt đi tới phía trước vài bước, ngồi xuống trước mặt Phương Giải, dịu dàng nói:

- Vậy để ta cởi áo thay cho công tử…

- A!

Phương Giải giật mình tới mức nhảy dựng lên.

- Vừa rồi nói là hát, sao giờ lại cởi quần áo?
Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]