“Nếu như gặp thì nói với tôi một tiếng, cảm kích không ngớt.”
Triệu Mịch Thanh chậm rãi nói: “Không tiễn.”
Ra khỏi tòa nhà Đằng Long, trợ lý đằng sau theo tới, cẩn thận mà hỏi: “Là ngài Triệu làm sao?”
Ánh mắt Thượng Điền âm trầm, đôi môi mỏng khẽ mở ra: “Để mắt kỹ đến người phụ nữ Lương Hạnh đó, xem cô ta gần đây đang bận cái gì.”
“Vâng.”
…
Lương Hạnh cuối tuần đi dạo phố cùng với ba mẹ Lương, dạo quanh khu trẻ em cả nửa ngày, cầm cái gì lên mẹ Lương cũng phải cân nhắc một phen, xem thử chất liệu, rồi lại xem kiểu dáng và màu sắc.
Cô không có lòng nhẫn nại, dứt khoác để cho mẹ làm hết, còn mình thì đi tìm truyện tranh thiếu nhi ngồi ở sofa xem, tay đặt trên bụng, tưởng tượng sau này kể chuyện cho hai bảo bối này nghe sẽ có tình cảnh thế nào mà khóe môi cô khẽ cong lên.
Hướng Hoành Thừa thấy cô như vậy, cả người đều bị bao trùm trong ấm áp, đầu tóc vén lên ở đằng sau, vài sợi rũ ở bên tai, ánh sáng của người mẹ có thể thấy trên bất cứ chỗ nào ở cơ thể cô.
Xuyến Chi đang xếp gỗ, bị anh ta kêu một tiếng, sau đó chỉ về phía Lương Hạnh.
Đôi mắt của đứa bé sáng lên, lập tức đứng dậy chạy về phía bên đó, Lương Hạnh đang đọc đến xuất thần thì một bàn tay nhỏ vươn đến trước mắt.
“Xuyến Chi!” Đã lâu không gặp, hình như lại cao hơn rồi, đôi mắt mang theo nụ cười, đáng yêu cực kỳ.
Lương Hạnh muốn ôm cô bé, nhưng ngặt nỗi cái bụng lớn, chỉ có thể bất lực mà xoè bàn tay ra với bé.
“Xuyến Chi, tiểu bảo bối của dì lớn rồi, bây giờ không bế con được nữa.”
Thanh âm ôn nhu của Hướng Hoành Thừa vang lên, Lương Hạnh nhìn qua đó, mỉm cười gọi ‘đàn anh’.
Anh ta mặc một chiếc áo len màu camel nhạt, toàn thân toát lên vẻ tao nhã, dắt theo một đứa trẻ dễ thương trông đặc biệt bắt mắt.
“Đi một mình à?”
Lương Hạnh chỉ ra đằng sau: “Ba mẹ cũng đến, bọn họ đang chọn đồ con nít.”
Hướng Hoành Thường sững người trong giây lát: “Ba em?”
Lương Hạnh mỉm cười, nhàn nhạt gật đầu: “Không sai, anh ta…nghĩ chút cách, nên ra sớm rồi.”
‘Anh ta’ chắc chắn là chỉ Triệu Mịch Thanh.
Lương Hạnh đưa anh ta đi gặp ba Lương, lần đầu tiên thầy trò gặp nhau sau bao nhiêu năm, không khỏi nói nhiều hai câu.
Hướng Hoành Thừa kêu Xuyến Chi gọi ông, đứa bé nhìn thấy người lạ thì sợ, nấp đằng sau anh ta không chịu ra, Lương Hạnh dịu giọng dỗ dành bé.
Ba Lương thở dài, cười nói: “Không ngờ con của em lớn như vậy rồi, bọn ta cũng thật sự già rồi.”
“Con của Lương Hạnh cũng sắp sinh ra rồi, thầy không cần nóng ruột đâu, thầy và cô cứ đợi ẵm cháu đi.” Hướng Hoành Thừa ôn hòa mà nói.
Ba Lương nhìn Lương Hạnh, thở dài một hơi, mi tâm nhíu lại, nếp nhăn trên trán càng thêm rõ ràng.
“Đều tại ba, phạm lỗi lớn như vậy, khổ cho con cái rồi.”
Lương Hạnh không nỡ nhìn ba như vậy, xót xa vô cùng, chỉ có thể trầm giọng kêu một tiếng ‘ba’, không để ông nói tiếp nữa.
Chơi với Xuyến Chi ở một bên, nhưng tâm trạng lại không khỏi có chút nặng nề, còn mấy tháng nữa thì bé con ra đời rồi, Triệu Mịch Thanh không biết có thái độ gì, nếu như anh chỉ vì đứa con mà mới ở bên mình mấy tháng này, thì thà đến lúc đó mình tự nuôi con, cũng không cần anh ở bên cạnh.
Đột nhiên Tống Nhiễm gọi điện thoại đến, Lương Hạnh nghe máy.
Tống Nhiễm thấp giọng nghẹn ngào, trong thanh âm mang theo tuyệt vọng: “Lương Hạnh, cảm ơn cô giúp tôi, nhưng tôi vẫn không trốn được anh ta, tôi không cần đứa bé nữa, cho dù có sinh ra thì nó cũng sẽ không hạnh phúc…tạm biệt.”
“Tống Nhiễm! Tống Nhiễm nghe tôi nói đã! Tống…” Lương Hạnh lại gọi đi nhưng đã tắt máy rồi.
Bọn người Hướng Hoành Thừa nghe thấy động tĩnh đều nhìn qua, thấy sắc mặt Lương Hạnh không tốt lắm, vội vàng hỏi có chuyện gì vậy.
“đàn anh, anh lái xe đến đây đúng không? Đưa em đến một nơi đi.” Khuôn mặt nhỏ của Lương Hạnh nghiêm túc.
Hướng Hoành Thừa dìu lấy vai cô, trầm giọng nói: “Em đừng sốt ruột, bây giờ anh đưa em qua đó.”
Xuyến Chi tạm thời giao cho hai người già trông coi.
Trên đường đi Lương Hạnh kể lại đại khái sự việc, Hướng Hoành Thừa im lặng rồi mở miệng nói: “Tống Nhiễm chắc chắn đã chịu kích thích, tốt nhất là liên lạc cho Thượng Điền, bảo anh ta đừng kích động.”
Đôi con ngươi đen láy của Lương Hạnh chuyển động, có thể ngăn được Thượng Điền e là chỉ có Triệu Mịch Thanh thôi.
Cuộc họp cấp cao của Long Đằng đang diễn ra, Triệu Mịch Thanh ngồi ở vị trí chính nhíu mày nghe báo cáo, người báo cáo đổ mồ hôi đầy đầu, cẩn thận dè dặt mà chú ý biểu cảm của người đàn ông, đoán xem mình còn có thể ở lại công ty này bao lâu nữa.
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên reo lên, cả phòng họp liền yên tĩnh lại, người đàn ông bực bội mà nhìn điện thoại một cái, sau đó mi tâm nhúc nhích mà nhanh chóng bắt điện thoại, người bên dưới đều tò mò người bên đầu dây bên kia là ai.
“Sao thế?” Anh trầm giọng hỏi.
Lương Hạnh lại kể lại chuyện một lần nữa, sắc mặt Triệu Mịch Thanh càng lúc càng đen, nghiến răng hỏi: “Bây giờ em ở đâu.”
“Đi tìm Tống Nhiễm chứ đâu.”
“Đừng đi nữa, bây giờ qua công ty đi.” Triệu Mịch Thanh nói với vẻ không cho ai nghi ngờ.
Lương Hạnh quả thực không dám tin: “Bây giờ cô ấy bị ép đến muốn giết con của mình rồi! Anh không đi thì tôi đi!”
Cúp điện thoại, toàn thân tức đến phát run, không khỏi cười lạnh, lúc mình mới mang thai chỉ e anh cũng từng nghĩ đến việc không cần đứa con này nữa rồi nhỉ…
Triệu Mịch Thanh nghe thấy tiếng ‘tít’ trong điện thoại liền ném điện thoại một cái, tất cả mọi người đều phát run.
Không có chút độ ấm nào mà quét nhìn người mới báo cáo một cái: “Ngày mai không cần đến nữa.”