CHƯƠNG 241: KHÔNG SAY KHÔNG VỀ
Cố Thời ngồi trên ghế cao cạnh Triệu Mịch Thanh, duỗi chân dài, vẫy tay với nhân viên tạp vụ, bảo anh ta lấy thêm mấy chai rượu tới.
Cố Thời dựa cánh tay lên vai Triệu Mịch Thanh, cười tủm tỉm nói: “Đây cũng không phải là phong cách của anh, nói đi, mấy ngày nay tôi không ở đây ai đã biến anh thành bộ dáng này thế?”
Dứt lời, Cố Thời híp mắt y hệt hồ ly: “Có phải nàng dâu mà không ưa anh đó hay không?”
Ánh mắt Triệu Mịch Thanh mơ màng, sắc mặt hơi lạnh lùng.
“Được, không muốn nói thì không nói vậy, anh em uống cùng anh, không say không về!”
Thanh toán xong, Cố Thời chở Triệu Mịch Thanh về nhà, nhưng lại không biết bây giờ anh đang ở đâu?
Anh ta lấy điện thoại di động từ túi quần Triệu Mịch Thanh ra, ấn mở thì thấy hiện lên gương mặt của Lương Hạnh, anh ta cười nhìn người bất tỉnh nhân sự trên vai, lần này thật gặp khó khăn rồi.
Anh ta ấn số điện thoại khẩn cấp 520, không ngờ điện thoại lại kết nối, có vẻ người cao quý cũng không tránh được có lúc tầm thường.
Khó khăn lắm mới ngủ được, nửa đêm Lương Hạnh lại bị điện thoại đánh thức, khi nhìn thấy màn hình hiện lên là Triệu Mịch Thanh, cô lập tức cúp máy.
Cố Thời kinh ngạc màn hình tắt ngúm, trong lòng không khỏi mắng một câu, lại tiếp tục gọi.
“Ai đó?”
Cố Thời cợt nhả: “Tôi là bạn của Thiệu Doãn Sâm, hiện anh ta đã uống say, tôi không biết đưa đi đâu, nên không cẩn thận ấn số “520”, không ngờ lại kết nối, chắc là chị dâu rồi.”
“Tôi và anh ta đã ly hôn rồi, tôi cho anh địa chỉ, anh cứ đưa thẳng người tới đó là được, chìa khoá chắc là trên xe anh ta.” Lương Hạnh giải thích.
Cố Thời là ai, chỉ cần anh ta không bằng lòng, đừng nói hai câu nói, dù có nói bã bọt mép cũng đừng nghĩ tuỳ tiện đuổi anh ta đi.
“Này, cô đừng cúp máy, vợ trước cũng được, dù sao đáng tin cậy hơn người ngoài như tôi, ngộ nhỡ nhà anh ta mất cái gì, chẳng phải ngày mai lại phải tìm tôi sao, nếu cô không quan tâm, tôi sẽ đặt anh ta ở dưới tầng.” Cố Thời gác chân dài lên tay lái, thảnh thơi nói.
Lương Hạnh nhíu mày, cảm giác giống như đối phương đang bẫy cô, Triệu Mịch Thanh có khi nào thiếu người chăm sóc đâu?
Cô giọng điệu bất cần nói: “Hiện tôi đang mang thai, thân thể không tiện, nếu anh muốn để anh ta dưới tầng cũng không liên quan đến tôi.”
Cố Thời cảm thấy shock, anh ta không ngờ người phụ nữ này đúng là không dễ chơi.
“Chị dâu, chị dâu, tôi cũng không còn cách nào khác, anh ta thật uống say rồi, còn luôn miệng gọi tên cô, Lương Hạnh, cô tên Lương Hạnh đúng không? Cô hãy nể tình nghĩa trước kia mà cho anh ta ở tạm một đêm đi.”
Lương Hạnh hơi dao động, do dự một chút, Cố Thời vội vàng nói: “Bây giờ tôi đang ở cửa nhà cô, hãy ra nhận một chút là được, tôi đi trước đây”
Trước khi đi anh ta còn nhấn chuông cửa.
Lương Hạnh cảm thấy bực tức, không muốn quan tâm người ở cửa, vùi đầu ngủ tiếp.
Nhưng chưa được hai phút, cô đành rời giường ra ngoài mở cửa.
Cô lăn qua lăn lại một lúc, đúng là không còn cách nào khác, nên đành lấy tấm thảm dày ra đắp cho anh, mở cửa, chuẩn bị lên giường đi ngủ.
Sau khi nằm xuống, cô lại thấy không yên lòng, dù an ninh khu chung cư khá tốt, nhưng nhỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên cô lại đi ra ngoài nhìn anh một chút, thấy anh vẫn nằm im không động đậy thì thở dài, ôm chăn trên giường ra ghế sô pha nằm ngủ.
Sáng sớm mở mắt ra, cô ngây người một lát mới lấy lại tinh thần, cô đang nằm trên giường, nghiêng người, tay đụng phải thứ gì đó.
Khuôn mặt tuấn tú của Triệu Mịch Thanh kề sát, cánh tay còn đè trên người cô, hôm qua là anh ôm cô đi vào sao?
Lương Hạnh nhăn mũi, trên người anh vậy mà không có mùi rượu, quần áo cũng đã thay.
Cảm giác được động tĩnh, anh hơi động đậy rồi tỉnh giấc, đôi mắt dài từ từ mở ra, trông thấy Lương Hạnh nhìn mình chằm chằm anh cũng không kinh ngạc, âm thanh khàn khàn từ tính: “Em tỉnh rồi à?”
Anh hỏi xong thì ôm cô muốn ngủ tiếp.
Nhưng Lương Hạnh nào chịu, cô đẩy lồng ngực cứng rắn của anh ra rồi ngồi dậy.
Cánh tay Triệu Mịch Thanh cứng đờ, mở to mắt.
“Nếu tỉnh rồi thì trở về đi.” Lương Hạnh lạnh lùng nói, không có bất kỳ cảm xúc gì.
Sau khi ra ngoài, Lương Hạnh còn chẳng thèm liếc nhìn Triệu Mịch Thanh một cái, đi thẳng tới phòng khách.
Sau khi Triệu Mịch Thanh ra khỏi phòng, mẹ Lương hơi sửng sốt một chút, rồi nhanh chóng nở nụ cười: “Mịch Thanh, mau tới ăn sáng nào.”
Vẻ mặt Lương Hạnh không đổi tự mình ngồi xuống, Triệu Mịch Thanh ngồi bên cạnh cô, bóc trứng gà cho cô.
“Tôi không ăn.”
Mẹ Lương, ba Lương liếc nhau một cái, sau đó bình tĩnh quay đầu, vợ chồng lâu năm chẳng cần nói chuyện đã hiểu ý đối phương.
“Mịch Thanh, không biết con đã hỏi trung tâm dưỡng thai mà lần trước cậu nhắc đến chưa? Hôm nay, nếu có thời gian, con hãy dẫn Lương Hạnh cùng đi xem, tiện thể hai đứa giải sầu một chút, hẹn hò, dù sắp sinh con, nhưng vẫn phải bồi đắp tình cảm vợ chồng.” Mẹ Lương nghiêm túc nói.
Triệu Mịch Thanh lập tức gật đầu: “Con đã hỏi rồi, hôm qua con định đưa Lương Hạnh đi, nhưng lại xảy ra một số chuyện, lát nữa chúng con sẽ đi xem.”
Lương Hạnh để đũa xuống, không vui nói: “Tôi đồng ý đi với anh lúc nào? Hôm nay tôi không có ý định đi ra ngoài.”
Triệu Mịch Thanh cúi đầu không nói, tiếp tục gắp rau cho cô, dịu dàng nói: “Ừm, nghe em, hôm nay ở nhà.”
…
Văn phòng Tổng giám đốc Long Đằng.
“Tôi bảo cậu điều tra chuyện trước kia của Hướng Hoành Thừa thế nào rồi?”
“Thời kỳ anh ta đi theo ông Lương học tập rất đơn giản, lúc ấy học trò của ông Lương không chỉ có mình anh ta, Lương Hạnh tính cách cởi mở, nên chơi với tất cả mọi người, có điều…” Anh ta không biết có nên nói chuyện nhỏ này ra hay không, có lẽ chỉ là chuyện nhỏ không có căn cứ mà thôi.
“Hướng Hoành Thừa đột nhiên có trong danh sách đi Thụy Sĩ du học, nói cách khác trước đó anh ta không hề có kế hoạch xuất ngoại, lúc gần đi không để bất kỳ ai đi tiễn, thậm chí là ông Lương, nhưng mà… Lương Hạnh đã đi.”
“Cậu có ý gì?”