CHƯƠNG 248: ĐỪNG NGHĨ NHIỀU, TÔI CHỈ ÔM THÔI
Lương Hạnh khẽ “hừ” một tiếng rồi khóa trái cửa lại, đi tìm đồ ngủ, cô còn lâu mới làm cái chuyện dụ sói vào phòng này.
Hoạt động cả ngày trời, cả người cảm giác nhớp nháp, chỉ muốn mau chóng đi tắm cho thoải mái.
Cởi quần áo ra, nhìn thấy bản thân qua gương soi toàn thân trong nhà tắm, cô không khỏi ngơ ra, bình thường không quan sát kĩ, bây giờ vừa nhìn, không ngờ bụng cô đã có thêm những vết rạn nhàn nhạt, rồi còn hơi to lên, trông có chút đáng sợ.
Tự cô nhìn cũng cảm thấy xấu, nghĩ đến việc Triệu Mịch Thanh thường xuyên nhìn cô mà không thể hiện bất cứ cảm xúc nào khác.
Quay người nhìn tiếp góc nghiêng, cũng không hề có chút đường cong nào, cô cười khổ, phụ nữ đúng là một lần mang thai xấu liền ba năm.
Tắm rửa cả một lúc lâu, từ trong phòng tắm đi ra, chỉ mặc một bộ đồ ngủ dài rộng rãi, cô cầm khăn tắm lau đầu.
Cô bất ngờ không kịp phòng bị nhìn người đàn ông đang dựa vào thành giường xem tạp chí, lúc này đang nhìn về phía cô với vẻ mặt bình thản.
“…”
Anh đặt chân dài xuống đất, bước vài bước về phía cô, kéo khăn ra, dựa vào chiều cao ưu thế của mình mà lau tóc cho cô, động tác nhẹ nhàng.
“Đây là nhà tôi.” Giọng nói kèm theo ý cười và lời nhắc nhở.
Cô bĩu môi, bước lên phía trước vài bước: “Tôi phải ngủ rồi, anh tự nhiên.”
Nói xong cô đã bước đến bên giường, kéo chăn ra rồi chậm rãi nằm xuống, lập tức người đàn ông ở phía sau giơ tay ra, vòng qua eo cô, đỉnh đầu của cô chạm cằm anh.
“Đừng làm bừa.”
“Đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ ôm thôi.”
Không khí lập tức yên tĩnh lại, mặt cô không khỏi đỏ ửng, vài phút sau cô nghe thấy tiếng hô hấp đều đặn trên đỉnh đầu, cô ngẩng đầu lên.
Râu của người đàn ông đã vài ngày rồi chưa được cạo, hơi xanh xanh, dưới ánh đèn ngủ trông lại càng rõ hơn, lông mày anh vẫn không chịu thả lỏng ra.
Cô không kìm được mà đưa tay ra vuốt, cảm thấy có chút đau lòng, anh đã không nghỉ ngơi mấy ngày rồi?
…
Lúc cô tỉnh lại không thấy Triệu Mịch Thanh đâu. Anh để lại vài dòng chữ, vẫn là những nét chữ cứng cáp như trước, nhưng lời văn so với trước kia đã có thêm chút gì đó.
“Tôi đi làm, bữa sáng làm xong rồi, đừng đi lung tung, tối về nhà ba mẹ em ăn.”
Cô thấy ấm áp trong lòng.
Lúc một mình ăn cơm mới nhớ đến chưa kịp hỏi anh chuyện Mục Điệp, hôm qua về mà quên mất không liên lạc với cậu nhóc.
“Chị Hạnh?” Mục Điệp đang ngủ, nói chuyện giọng mũi.
Lương Hạnh cảm thấy có lỗi, cười hỏi: “Bây giờ cậu đang ở đâu?”
Cậu ta khẽ ngơ ra, rồi mới trả lời một cách rõ ràng: “Hôm qua tổng giám đốc Triệu sai người đặt khách sạn cho tôi, trước hết là tôi sẽ ở đây vài ngày.”
Cô gật đầu, cầm thìa khuấy bát cháo thịt, lặng lẽ suy nghĩ, rồi hỏi: “Cậu có dự định gì hay không, muốn ở Nam Thành làm việc hay tới nơi khác?”
Mục Điệp ngồi dậy, ánh mắt bất động, rồi chợt nhếch miệng, giọng nói có chút thật thà: “Từ nhỏ tôi đã sinh sống, lớn lên ở Nam Thành, chưa từng nghĩ sẽ đi nơi khác, chỉ tính làm một công việc ổn định nào đó, rồi thuê nhà gần, cứ tạm thời như vậy trước, tôi có một mình thôi mà, sống như nào cũng được.”
Lương Hạnh nghe thấy câu cuối cùng, trong lòng chợt thấy chua xót, lập tức nói: “Nếu đã như vậy, lát nữa tôi sẽ giúp cậu liên lạc với người ta, chuyện công việc không cần lo lắng nữa.”
Mục Điệp cắn môi, khẽ nhíu mày: “Chị Hạnh, tôi không trách chị, chị cũng không cần luôn cảm thấy áy náy, tôi không muốn vì chuyện này mà chúng ta xa cách…”
Lương Hạnh đột nhiên bật cười thành tiếng, nhướng mày: “Cậu có lẽ là quá xem thường chị Hạnh của cậu rồi đó, nếu tôi thật sự không muốn để ý tới cậu nữa thì bây giờ sẽ không gọi điện thoại cho cậu đâu.” Cô chớp mắt, cười tinh nghịch: “Thực ra thì, tôi không thích lắm làm việc tốt.”
Bầu không khí lập tức trở nên thoải mái hơn, mắt Mục Điệp cũng hiện lên ý cười: “Vậy tôi thật sự may mắn đó.”
“Vậy tôi sẽ gọi điện trước, xác định thời gian rồi sẽ thông báo cho cậu đi phỏng vấn.”
“Được, cảm ơn chị.”
Lương Hạnh liên lạc một công ty về mảng Internet mới thành lập, từng có vài lần hợp tác với Doanh Tín, tuy quy mô không lớn, nhưng tốc độ phát triển nhanh, hơn nữa công ty toàn những thanh niên nhiệt huyết, cô tin là Mục Điệp sẽ thích hợp với môi trường ở đó hơn.
Người sáng lập công ty là Lưu Hưng khoảng tầm ba mươi tuổi, tính cách vô cùng cởi mở, giọng nói lại hào sảng, cô gọi điện cho anh ta, vừa kết nối đã nghe tiếng gọi to: “Chị Hạnh!”
“Có vụ làm ăn phát tài gì à?” Lưu Hưng cười hỏi.
Lương Hạnh không kìm được “xùy” một tiếng: “Trẻ tuổi đã ham tài phú, không thể đưa cậu phát tài thì không được liên lạc với cậu à?”
Lưu Hưng lập tức kêu lên, lớn tiếng cười: “Đương nhiên được, đương nhiên được, trong lòng em chị Hạnh không phải người bình thường, đảm bảo gọi lúc nào là em có mặt lúc đó! Chị có chuyện gì cứ nói là được.”
Không muốn nghe anh ta miệng lưỡi láu lỉnh, cô cười nói: “Lưu Hưng, phát tài không chỉ là làm ăn, người có tài mới là quan trọng nhất trong ngành chúng ta, chả là, tôi có một thằng em trai, trước kia theo tôi làm việc, đầu óc rất nhanh nhạy, nhưng vì tôi rời khỏi Doanh Tín rồi nên muốn giới thiệu với cậu xem sao.”
Lưu Hưng tuy miệng lưỡi ngọt sớt, nhưng tuổi trẻ mà đã làm chủ một công ty, chắc chắn là không đơn giản.
“Chị, Doanh Tín tốt hơn chỗ em nhiều lắm, tên nhóc này không phải phạm phải tội gì rồi chứ?” Ánh mắt Lưu Hưng xoay chuyển, cười hỏi.
Giọng Lương Hạnh cao hơn, nhướng mày nói: “Sao, không tin chị à?”
Sau đó khẽ cười: “Ngành này của chúng ta cũng chỉ rộng chừng đó thôi, nếu thật sự phạm lỗi gì thì cậu cũng biết từ lâu rồi, tôi cũng không đến mức tự làm ảnh hưởng danh tiếng của mình.”
Lưu Hưng suy nghĩ, rồi nói: “Đương nhiên là em tin chị, nhưng nói thật với chị, gần đây không dễ gì mới trèo với được một công ty lớn, là lúc đang cần một nguồn vốn lớn, tiền trong tay em từng đồng từng hào đều phải tính toán cẩn thận, nếu thật sự là nhân tài thì em cầu còn không được, nhưng nếu không giúp được việc lớn, vào thời kì quan trọng em cũng không thể lấy lợi ích của mấy chục người trong công ty làm trò đùa được, chị nói có phải không?”
Lời này đúng thật là không sai, cô làm nghề này nhiều năm nên cũng biết nếu muốn điều hành công ty thật tốt, từng bước đều phải cẩn thận.
Lương Hạnh nhìn chằm chằm quả trứng luộc trên bàn, cầm lên đập xuống bàn, bình tĩnh nói: “Hay là thế này, bữa trưa nay tôi mời, cũng không cần phỏng vấn nữa, tôi sẽ đưa cậu ấy đến cho cậu xem xem sao, thuận mắt thì cậu nhận, không được thì coi như ăn một bữa cơm thôi, cậu thấy thế nào?”
Nói đến đây rồi, cũng không thể từ chối nữa.
Lưu Hưng cười: “Sáng nay em phải gặp một khách mời quan trọng, buổi trưa chị cứ đến thẳng nhà hàng Thắng Lan, chúng ta sẽ gặp nhau ở đó.”
Nhà hàng Thắng Lan, nhà hàng đồ ăn Việt nổi tiếng ở Nam Thành, một bữa cơm cũng tốn không ít đâu.
“Ông chủ Lưu biết chọn địa điểm thật đấy, cũng không thương cho một kẻ lang thang thất nghiệp như tôi.” Lương Hạnh cười nửa đùa nửa thật nói.
Lưu Hưng có nghe nói về chuyện cô từ chức, vốn tưởng rằng là người ngoài giới đồn bừa, không ngờ lại là thật.
Im lặng một lúc, lại cười nói: “Khách hàng quan trọng, không tránh khỏi để chị chịu thiệt chút rồi.”
***
Cô liên lạc với Mục Điệp, rồi hai người chuẩn bị xuất phát trước, dù sao cũng là mình có việc nhờ người ta.
Nhà hàng Thắng Lan nói là nhà hàng, thì thà nói là một club thì đúng hơn, ở đó có đủ các loại phục vụ, kể cả cao cấp, hầu hết những người có tiền, có quyền khi bàn chuyện làm ăn quan trọng đều sẽ tới đây.
Hai người vô cùng lúng túng khi đứng giữa những doanh nhân ưu tú, nhất là cô còn đang mang thai, không ít người đều nhìn về phía này.
Mục Điệp khẽ kéo tay áo của cô, nhỏ giọng nói: “Tổng giám đốc Lưu này có lai lịch thế nào vậy? Một nhân vật nhỏ bé như tôi cũng xứng ngồi ở đây sao?”
Lương Hạnh nhìn cậu ta, cười như không cười: “Người ta bận bàn việc với khách hàng lớn, không có thời gian dành ra để tìm một nơi nghèo nàn để ăn với chúng ta, vậy nên chúng ta vẫn phải chịu thiệt ở đây đợi cậu ta vậy.”