Chương 270

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau

CHƯƠNG 270 TÌNH CẢM CỦA HAI NGƯỜI RẤT SÂU ĐẬM?

Lương Hạnh rất bất lực với sự thân mật mọi lúc mọi nơi của anh, không biết điểm nào chọc anh rồi, hở cái là hôn cô thần hồn điên đảo, đến cuối cùng anh vẫn rất tỉnh táo, còn cô thì đỏ mặt tim loạn nhịp, môi thì sưng đỏ.

Thời gian trong thang máy cực ngắn, cửa mở ra rất bất ngờ, hoảng hốt đẩy anh ra, mấy người chờ thang máy nhìn thấy cảnh này thì sững sờ một lúc, rất nhanh liền có người không nhịn cười được, có người giả vờ không nhìn thấy, cung kính chào người đàn ông bên cạnh một câu: “Tổng giám đốc Triệu”.

Là người của công ty anh.

Lương Hạnh hận không thể nghiến nứt răng, hoảng hốt bỏ chạy.

Nhưng tay của anh vẫn ôm chặt lấy eo cô, sắc mặt nghiêm lại, khuôn mặt đẹp trai như thường ngày, dường như còn có chút bất mãn vì bị cắt ngang, khẽ gật đầu, ôm cô đi ra ngoài.

Lương Hạnh không dám quay đầu lại nhìn, liếc khuôn mặt bình tĩnh tự nhiên của người đàn ông bên cạnh, không khỏi hỏi: “Da mặt dày thêm chút nữa thì đao thương bất nhập.”

Anh trầm giọng cười.

Lương Hạnh đi dạo một vòng ở ngoài, gió đêm cực kỳ mát mẻ, còn muốn đi thêm một lúc nữa, nhưng lại bị kéo về.

“Không mặc áo khoác, hứng gió lâu dễ bị cảm lạnh.” Cứ kéo cô về đầy bá đạo như thế.

Đến tầng trên, vừa ra khỏi thang máy, trong lòng buồn bực, ngẩng đầu liền nhìn thấy Tề Hàm, cô ta ở căn phòng bên cạnh.

Cô ta đã thay một bộ quần áo thoải mái, tóc còn hơi ẩm xõa sang hai bên tay, cũng đã tẩy trang, vẻ mặt bình thản, lộ ra một loại cảm giác rất lười nhác.

Nhìn thấy hai người, cô ta cũng sững sờ, nhưng rất nhanh liền cười nói: “Đang muốn đi tìm anh bàn chuyện cuộc họp ngày mai.”

Liếc thấy Lương Hạnh, phản ứng lại, cười áy náy: “Là do tôi suy nghĩ không chu toàn, suýt chút nữa làm phiền tới hai người, để mai rồi bàn vậy.”

Từ đầu tới cuối, Lương Hạnh không nói một lời, chỉ mang nụ cười như có như không.

Muộn như này tới làm phiền đúng là suy nghĩ không chu toàn, cho dù là có nguyên nhân gì.

Vẻ mặt anh thờ ơ, nghĩ một lát rồi nói: “Tới thư phòng cùng tôi.”

Sau khi đi vào, anh dịu dàng nói: “Em đi tắm trước đi, cẩn thận sàn trơn.”

Thấy hai người đi vào thư phòng, cô chớp mắt, đứng im tại chỗ một lúc, mặt không biểu cảm đi vào phòng ngủ.

Tắm xong, thư phòng vẫn không có động tĩnh gì, dứt khoát nằm xuống đi ngủ.

Nhưng nhắm mắt là không muốn ngủ chút nào, phòng cách âm quá tốt, yên tĩnh tới đáng sợ.

Lăn qua lăn lại, đã sắp sáng rồi, lòng hơi lạnh đi.

Nếu Tề Hàm thật sự nghĩ tới cô ta, chưa nói sẽ không tới tìm anh vào lúc này, càng không ở lại tới tận nửa đêm.

Ngồi dậy, ánh mắt kiên định.

Rót hai cốc sữa, gõ cửa thư phòng, sau đó mở cửa đi vào.

Anh đang nhìn máy tính, mày nhíu chặt, thấy cô đi vào cũng không giãn mày ra, giọng điệu không tốt lắm: “Sao còn chưa ngủ?”

Lương Hạnh nhìn Tề Hàm ngồi bên cạnh anh, đặt máy tính bảng màu đỏ trên đùi, ngón tay thon nhỏ trắng nõ lướt bên trên, lúc này cũng ngừng lại, ngẩng đầu lên.

Cô ngừng một lát, mặt mày ôn hòa nói: “Không phải hai người cũng chưa ngủ sao?” Nói rồi đặt sữa xuống: “Nếu không vội, ngày mai bàn cũng không muốn, cô Tề có thể so với đám đàn ông các anh sao, thức đêm nhiều cũng không tốt.”

Sắc mặt Tề Hàm khẽ thay đổi, gấp máy tính lại, khẽ cười, đứng lên: “Nhất thời bàn bạc quên mất thời gian, ảnh hưởng cô Lương cũng chưa ngủ, thật là ngại quá.”

Lương Hạnh khẽ gật đầu, không nói gì.

Anh nhìn đồng hồ: “Cô về trước đi, phần còn lại mai rồi bàn.”

“Ừ.” Giọng nói dịu dàng, tóc còn chưa khô hết, buông xõa tự nhiên, càng thêm ngây thơ.

Sau khi cô ta đi, anh cũng đứng lên, kéo tay cô đi ra cửa: “Em có thể so với người bình thường sao? Thức đêm dễ khiến hooc-moon không ổn định, không tốt cho cả em và con, lời bác sĩ nói em quên rồi sao?”

Lương Hạnh mặc cho anh kéo, cười vì vẻ thân mật quan tâm của anh.

“Anh và cô Tề tình cảm rất sâu đậm sao?”

Anh để cô ngồi xuống, cởi dép cho cô, nhìn sâu vào ánh mắt cô: “Khi nhỏ rât thân, cô ấy rất giống tôi, trước giờ không chịu cúi đầu nhận thua, thế nên từ nhỏ đã chăm sóc như em gái, thế nhưng về sau cô ấy đi nước A du học, rồi không còn thường xuyên liên lạc nữa.”

Góc nào đó trong lòng trống rỗng.

Bây giờ hoàn toàn có thể hiểu là hai người là thanh mai trúc mãi, trẻ nhỏ vô tư, tính cách hợp nhau, nhưng vì sự nghiệp học hành nên chia tách vài năm, chắc là không lâu trước khi bọn họ kết hôn.

Nhưng trước giờ chưa từng nghe anh nhắc tới cô ta.

Không biết từ lúc nào anh đã cười như xem kịch hay mà nhìn cô, tay đút túi quần.

Sắc mặt Lương Hạnh hơi thay đổi, biểu cảm lạnh đi, lườm anh: “Vì sao lại nhìn tôi như thế?”

Anh mang theo ý cười, mày kiếm nhướn lên: “Đã ghen thành cái dạng này, còn hỏi tôi vì sao?”

Môi khẽ động, thẳng lưng lên, mũi nhỏ xinh hơi nhăn lại: “Tùy tiện hỏi một câu mà thôi.”

Nói rồi nằm xuống, trong lòng ức nghẹn.

Anh nằm xuống phía sau, cằm đặt lên hõm vai cô, thấp giọng cười, một lúc sau, bỗng nói: “Không phải như em nghĩ, sau khi cô ấy ra nước ngoài, căn bản không liên lạc nhiều, khi tôi đến Tấn Thành thì trùng hợp gặp lại, nếu cô ấy xuất hiện, dựa vào gia thế và năng lực của cô ấy, cực kỳ có lợi cho dư luận của Long Đằng.”

“Biết rồi.” Đẩy người đàn ông phía sau: “Mau đi tắm đi, tôi buồn ngủ rồi.”

Anh rời đi, phía sau lưng bỗng lạnh.

Hôm sau, khi tỉnh lại, anh đã làm xong bữa sáng.

Thấy cô nằm ỳ trên giường không muốn dậy, anh dựa cửa cười, bộ quần áo ở nhà mặc trên người anh, vậy mà lại mang một phong vị khác.

“Hôm nay cùng tôi tới công ty?”

Lương Hạnh mở mắt, thờ ơ nói: “Không đi.”

Cái đám người ở công ty anh nhìn thấy cô to bụng mà còn đi theo, không chừng sẽ nói gì đó.

“Tôi phái người đi dạo loanh quanh với em, trưa đón em rồi cùng nhau ăn trưa.”

“Ừ.”

Anh nhẹ nhàng đóng cửa rồi rời đi.

Lười biếng ngồi dậy, rồi chậm chạp ăn sáng, đã là 9 rưỡi, cầm sách ngồi bên cửa sổ, mẹ Triệu gọi điện tới.

Không khỏi nhíu mày, xem ra bà đã biết chuyện cô tới Tấn Thành, gọi điện cũng chỉ là gây phiền phức thôi.

Mặc cho nó kêu, cầm sách đi vào thư phòng.

Một lúc sau đi ra, vậy mà chuông vẫn chưa dừng lại.

“Alo?”

Bên kia là mẹ Triệu đang nén giận, giọng điệu đầy châm chọc: “Bây giờ đến điện thoại của tôi cũng không nghe nữa, cô càng ngày càng láo xược.”

“Mẹ có chuyện gì sao?” Lười tranh cãi với bà.

Giọng mẹ Triệu đều đều, mang theo ý ra lệnh: “Tối nay có một bữa tiệc ỏ khách sạn cô ở, nhớ phải tham gia.”

“Con không tiện.”

Mẹ Triệu suýt chút nữa bùng nổ, lạnh lùng nói: “Đừng có giả vờ trước mặt tôi, không phải tôi chưa từng mang thai, tối mà không thấy cô thì tôi tự mình tới mời, tự cô liệu lấy.”

Nói xong liền ngắt máy.

Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]