CHƯƠNG 289: ANH NHIỆT TÌNH NHƯ LỬA
Ăn sáng xong, đẩy xe lăn đưa ba Lương đi ra ngoài, Nghiêm Minh lái một chiếc Bentley dừng ở dưới lầu, lúc Lương Hạnh trông thấy không nhịn được mỉm cười một cái.
Chiếc xe kia dừng ở trước một chung cư tồi tàn như thế này quả thực quá chướng mắt, mấy đứa trẻ trong chung cư vây quanh xe chụp ảnh, người qua đường cũng không ngừng nhìn về bên này.
Sau khi mở cửa xe ra, khoang xe rộng lớn vô cùng thoải mái dễ chịu, trực tiếp hạ cầu thang ẩn xuống rồi đẩy ba Lương đi lên.
Nghiêm Minh đóng cửa lại đi đến ghế lái, ba Lương mang theo ý cười nhìn quanh trong xe, rất hài lòng, thừa dịp Triệu Mịch Thanh chưa lên xe còn như đứa trẻ con vụng trộm nói với Lương Hạnh: “Đứa nhỏ này thật lòng đối xử tốt với con, cũng không có điều kiện gì, con cũng đừng nghĩ nhiều.”
Lương Hạnh lại có chút im lặng, chẳng lẽ bây giờ ba mới biết những ưu điểm này của anh sao?
“Trước kia ba đồng ý để con lấy anh ấy không khảo sát qua những chuyện này à?” Cô không nhịn được mở to hai mắt hỏi ba Lương.
Ba Lương liếc cô một cái, thở dài: “Chỉ biết là nhà cậu ta có tiền có thế chứ không ngờ lại có nhiều tiền như vậy, hơn nữa từ nhỏ con ở nhà muốn cái gì ba và mẹ con đều đáp ứng con không phải sao? Huống chỉ còn là người con thích, ba mẹ tin tưởng ánh mắt của con nên cũng không nghĩ nhiều như vậy.”
Lương Hạnh vậy mà không phản bác được.
Nhưng cô khó mà kìm nén được cảm xúc trong lòng, hai mươi năm trước khi lấy chồng đều lớn lên trong ấm áp ngọt ngào, nếu không có ba mẹ như vậy thì làm sao cô có thể lớn lên một cách không buồn không lo như vậy.
Mẹ Lương từ trên lầu đi xuống, Triệu Mịch Thanh mở cửa xe cho bà.
Nửa giờ sau đã đến bệnh viện, hiển nhiên lần này chuẩn bị rất chu đáo, Triệu Mịch Thanh vừa xuống xe đã thấy một người khoảng năm sáu mươi tuổi ra đón.
“Triệu tổng, đây là viện trưởng Trương.” Lưu Nam đứng ở bên cạnh giới thiệu nói.
“Chào anh Triệu, hôm qua tôi có nhận được tin tức vợ anh muốn tới đây khám thai nên đã sắp xếp bác sĩ phụ khoa tốt nhất.” Nói xong còn quay đầu hòa ái cười với Lương Hạnh: “Mời phu nhân dời bước lên tầng mười để làm kiểm tra’“
Nụ cười của viện trưởng Trương rất ôn hòa, nhiệt tình nhưng không mất đi ổn trọng, nhìn khí chất chính là người chuyên tâm làm học thuật, nhưng có thể lên làm viện trưởng của bệnh viện tuyến ba như thế này chắc chắn cũng không phải là nhân vật đơn giản, trong cử chỉ lời nói đều có chừng mực và hàm dưỡng.
Đối với vị bác sĩ đức cao vọng trọng này, Triệu Mịch Thanh cũng thể hiện ra mấy phần khách sáo: “Làm phiền viện trưởng Trương rồi? ngay sau đó lại không nhanh không chậm nói: “Chuyện sắp xếp chuyên gia chiều nay còn phải nhờ ông ra mặt tiếp đãi một chút.”
Viện trưởng Trương liên tục cười nói: “Tôi nghe nói đó là một chuyên gia hàng đầu thế giới về não, có thể đến bệnh viện của chúng tôi thì đó là vinh hạnh lớn của chúng tôi rồi, chúng tôi còn phải cảm ơn anh Triệu đây đã cho những người trẻ tuổi trong bệnh viện chúng tôi có một cơ hội học tập quý giá, chuyện tiếp đãi tôi đều sẽ sắp xếp thỏa đáng”
Lương Hạnh liếc mắt, người đàn ông kia không có quá nhiều biểu lộ nhưng chỉ qua thời gian một đêm mà anh có thể mời được chuyên gia hàng đầu thế giới về não tới đây, rốt cuộc là bản lĩnh của anh lớn thế nào.
Nhưng để ba nghe được những lời này ông cũng cảm thấy yên tâm hơn, mặc dù mặt ngoài không thèm để ý nhưng những người hơi lớn tuổi một chút có ai là không sợ chết?
Bị mấy người vây quanh lên lầu hai, Lương Hạnh thật sự có chút không quen.
Cùng lúc bị mấy bác sĩ phụ khoa vây quanh, hỏi han ân cần, một số chỉ tiết nhỏ xíu trong cuộc sống hàng ngày cũng muốn hỏi thăm rõ ràng, cuối cùng còn ghi ra một tờ danh sách dài ngoäng bao gồm cả những việc cần chú ý và mấy loại thuốc bổ.
Bác sĩ phụ trách làm kiểm tra xong đi ra, lúc nhìn thấy Triệu Mịch Thanh liền hỏi: “Đứa bé đã được sáu tháng, cách ngày dự sinh càng ngày càng gần, bởi vì là song bào thai cho nên sẽ rất nặng, đồng thời cũng sẽ rất vất vả, bình thường nhất định phải chú ý tĩnh dưỡng đồng thời cũng không được làm ra hành động gì mạnh; nói xong lại nhìn vẻ mặt hơi mất tự nhiên của người đàn ông rồi giả vờ cúi đầu xem bệnh án, nhanh chóng nói: “Trong thời gian này cố gắng hạn chế làm chuyện kia ít nhất có thể nhé.”
Mặc dù bác sĩ là một người phụ nữ trung niên nhưng cũng rất ít khi được nhìn thấy một người đàn ông anh tuấn như Triệu Mịch Thanh, nên nói chuyện cũng không cố ky giống như bình thường.
Gương mặt trắng nõn bóng loáng của Lương Hạnh trong nháy mắt đỏ lên, nhẫn nhịn một hơi, chắc chản bọn họ đã nhìn ra cái gì đó khác thường.
Nhưng vẻ mặt của anh vẫn thản nhiên như cũ, một chút khác thường cũng không có, khẽ gật đầu: “Ừm, còn phải chú ý thêm chuyện gì khác nữa không?”
Bác sĩ nữ sững sờ, lắc đầu.
Lương Hạnh lôi kéo anh nhanh chóng rời đi.
Người đàn ông thong thả đi theo sau lưng cô kéo tốc độ của cô thấp xuống, nhướng mày nói: “Em đi nhanh như vậy làm gì? Vừa rồi không nghe thấy bác sĩ nói gì à?”
Lương Hạnh cười lạnh quay đầu lại, cắn răng nói: “Vậy chắc là anh đã nghe rõ rồi đúng không, nhớ đừng quên câu cuối cùng mà bác sĩ nói đấy”
Người đàn ông lại cười lớn, dí khuôn mặt tuấn tú tới gần, mang theo một nụ cười xấu xa.
Lương Hạnh bị anh làm cho cả người không thoải mái nhưng không thể phát tiết ra, cô nhấc chân hung hăng giẫm lên chân của anh rồi quay người rời đi.
Dấu chân in rõ ràng trên đôi giày da có giá trị không nhỏ nhưng dường như người đàn ông này lại không nhìn thấy được, anh cười nhẹ nhàng đuổi theo cô.
Lưu Nam đi ngay phía sau lập tức chú ý tới dấu chân trên đôi giày của Triệu tổng nhà mình, ánh mắt chột dạ nhìn Lương Hạnh, thừa lúc người khác không chú ý khom người lau đi cho anh.
Làm xong một loạt kiểm tra, Lương Hạnh hỏi bác sĩ muốn mang giấy siêu âm đi cho cha mẹ xem.
Ba Lương cầm tờ giấy nhìn một lúc lâu, nhìn chằm chằm không nhúc nhích, tay cũng hơi run rẩy, không nhịn được lúc cúi đầu còn rơi nước mắt.
Lương Hạnh nhìn mà lòng chua xót.
Biết tâm tư của ba, định nhân dịp ba còn hoàn toàn tỉnh táo để ba nhìn nhiều thêm một chút, sợ đến lúc đó không nhận ra đứa bé.
Mẹ Lương lấy đi tờ giấy ở trong tay ba, sẵng giọng nói: “Bây giờ ông đang bị bệnh, thời gian còn nhiều, sao cứ phải lo lắng về chuyện này nhỉ, sau này ông còn phải chăm sóc cho cháu trai của ông nữa đấy, một mình tôi không thể làm hết được đâu.”
Lương Hạnh cười: “Gần trưa rồi, con thấy hơi đói, mình đi ăn cơm đi”
Lưu Nam nghe thấy vậy đi lên đẩy xe lăn cho ba Lương ra thang máy.
Lúc thang máy sắp đến, Lương Hạnh cảm thấy hai tay trống không mới đột nhiên nhớ tới mình để quên túi xách ở chỗ khám bệnh, thấy thang máy đã đến liền nói với ba Lương mẹ Lương: “Hai người đi xuống trước đi, con và Mịch Thanh quay lại lấy túi xách của con.”
Vừa quay người rời đi, thang máy cũng mở ra.
Mục Điệp đang đứng trong thang máy, trong nháy mắt trông thấy ba Lương liền biến sắc mặt, mấy giây sau vẫn chưa khôi phục.
Mấy người ba Lương vẫn đang cúi đầu chú ý xe lăn nên không nhìn thấy anh ta.
Khóe miệng anh ta hơi mím lại, trong thời gian ngắn đã sắp xếp lại biểu cảm của mình, thay bằng vẻ hào sảng thường ngày, cười nói: “Chào anh Lưu, thật là trùng hợp!”
Lưu Nam ngẩng đầu lên, có chút kinh ngạc, cười nhạt: “Quả thực là như vậy, ở đâu cũng có thể gặp được anh Mục đây: Mục Điệp nhìn ba Lương một chút, ngẩng đầu hỏi: “Vị này là?”
“Đây là bác Lương, ba của Lương Hạnh”
Mục Điệp cung kính đưa tay ra cười nói: “Cháu chào bác, cháu là đàn em đi theo học tập chị Hạnh ạ.”
Ba Lương nhìn nụ cười trên mặt anh ta bỗng nhiên sửng sốt, nhưng cũng chỉ trong một cái chớp mắt đã lập tức nắm chặt tay mẹ Lương.
“Bác đây là…” Mục Điệp cau mày nhìn xe lăn.