Chương 140: Ta là U Hoang

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau
May là Khu Phong Thứu đã trở nên lớn hơn, nếu không thật sự không thể dung nạp được ba người. Nếu không Tiểu Mỹ phải ôm ngang, thật không biết Dạ Tình sẽ nghĩ như thế nào. Nhiệm vụ thế nào mà lại dẫn Tiểu Mỹ theo vậy. Hình còn có thể tiên đoán, biết Khu Phong Thứu của mình sẽ đột phá.

Vừa lên Khu Phong Thứu, Tiểu Mỹ dường như quên chuyện trách mắng Vu Nhai. Nàng cao hứng kêu lên. Hai người còn lại thật sự không thể nói được lời nào.

Tốc độ của Tiểu Thúy quả nhiên nhanh hơn rất nhiều. Lúc này nó đã trở thành ma thú tứ giai. Thiên Hạt Thứu muốn đuổi kịp nàng sao, không có cửa đâu. Cho dù là trước đó, khi Tiểu Thúy còn chưa đột phá, nó cũng đuổi không kịp. Vu Nhai đột nhiên hỏi:

- Hiện tại chúng ta tính đi đâu?

- Đi về phía tây, tiến vào vương quốc Lạc Thiên!

Dạ Tình báo ra địa điểm của nhiệm vụ quan trọng lần này.

- Biết rồi. Chỉ có điều trước đó chúng ta có nên làm chút gì đó hay không?

Đột nhiên ánh mắt Vu Nhai trở nên lạnh lùng nói.

- Làm chút gì đó sao?

Dạ Tình và Tiểu Mỹ không hiểu hỏi lại. Bọn họ chỉ biết tiếp theo là phải hung hăng giáo huấn tên hỗn đản này. Vu Nhai chắc chắn sẽ không thò đầu ra để cho bọn họ một lần giáo huấn thật đau.

- Đám người Cự Môn Doanh và Lý gia có thể lợi dụng Liệp Thủ đưa trứng Thiên Hạt Thứu tới. Nhiệm vụ của bọn họ lại là Thiên Hạt Thứu Vương. Hiện tại bọn họ đang ở chỗ nào?

Vu Nhai cười lạnh nói.

- Ngươi muốn...

- Gậy ông đập lưng ông!

Vu Nhai nhìn về phía xa. Hắn còn có một mục đích chưa nói ra. Trong sào huyện của Thiên Hạt Thứu không biết còn có trứng hay không? Nếu có, đến lúc đó có thể cho Tiểu Thúy ăn hết!

...

Cây cối lâu ngày không nhìn thấy đột ngột từ dưới mặt đất nhô lên ở phía chân trời. Ban đầu giống như một đám nấm lớn. Dần dần mới phát hiện số lượng nấm này đã bao trùm cả đường chân trời. Thân cây thẳng tắp như cây thông, mãi đến tận đỉnh mới dần dần trở nên rậm rạp. Từng gốc cây đứng sát với nhau, giống như quân nhân đứng theo hàng thẳng tắp ở kiếp trước. Chỉ là đỉnh đầu của những anh lính này đều đội mũ mà thôi.

Thông qua Dạ Tình, Vu Nhai biết loại cây gỗ này là Cửu Mộc, cũng có thể gọi là gỗ đại bàng, chỉ tồn tại ở Lạc Uyên Hoang Nguyên. Cũng bởi vì nơi này sinh tồn rất nhiều loại được gọi là đại bàng (Thứu). Thiên Hạt Thứu chính là một loài trong số đó, cũng là một loại mang danh rất xấu.

Cửu Mộc sống ở giải đồi núi của Hoang Nguyên. Nhìn từ phía xa lại, chúng cao thấp nhấp nhô. Gió nhẹ thổi một cái, dường như từng gợn sóng lan tỏa.

- Tổ của Thiên Hạt Thứu ở chỗ này sao?

Tròng mắt Vu Nhai loạn chuyển. Chỉ thấy trên bầu trời rất nhiều loại chim đại bàng đang xoay quanh. Có lớn có nhỏ. Cũng không ít loại không thể liệt vào hàng ma thú. Ngay cả trong dãy thực vật cũng là tồn tại cấp thấp nhất. Tạm thời bọn họ còn chưa phát hiện ra hình bóng của Thiên Hạt Thứu:

- Không phải những gia hỏa này đều rời khỏi tổ hết, chỉ bởi vì số trứng bị đánh cắp này chứ?

- Ngươi thử nói đi?

Dạ Tình nhìn xung quanh một chút, tức giận trả lời.

Nếu không phải Vu Nhai nói ra một đề nghị hay, có thể khiến cho nàng xả giận, nàng nhất định sẽ tìm gia hỏa này tính sổ. Bởi vì gia hỏa này tới muộn, thiếu chút nữa hại nàng và Tiểu Mỹ mất mạng. Những ấn tượng tốt dần dần có được trước đó, hiện tại đã biến mất không còn sót lại chút nào.

Có lẽ trong đầu Dạ Tình đã bị một cái tên khác chiếm giữ. Nam tử kia toàn thân mặc áo đen, cầm kiếm đen, khí thế mười phần, sát sinh thuật lại giống như ma quỷ dưới Cửu U. Trong đầu nàng lúc nào cũng hiện ra gương mặt đeo mặt nạ màu đen kia, thân ảnh và giọng nói kia. Nàng không cách nào xóa bỏ được. Đáng tiếc không biết hắn rốt cuộc là ai.

U Hoang.

Sau khi trở về nàng nhất định phải điều tra tỉ mỉ một chút. Có lẽ ở trong giới sát thủ, hắn rất nổi danh cũng không chừng.

Nếu như trong nhiệm vụ lần này, người theo cùng chính là hắn, mà không phải là tên hỗn đản trước mắt này thì tốt rồi.

Nếu như Vu Nhai đọc được suy nghĩ của Dạ Tình, nhất định sẽ tức giận không nói lên lời. Đương nhiên, cũng có thể hắn sẽ lợi dụng chuyện tên gọi U Hoang kia, áp chế chiếm chút tiện nghi gì đó.

Có thể chiếm được tiện nghi của nữ nhân này, Vu Nhai ngay cả nằm mơ cũng muốn.

A, tuy rằng vóc dáng của Vu Nhai và người áo đen tương đương nhau, nhưng thật khiến cho người ta khó có thể tưởng tượng nổi.

Giống như Vu Nhai không tưởng tượng nổi, Thủy Tinh chính là người giống như Vu bà trốn ở sau bức bình phong tại nghiệp đoàn võ học trước đây. Ở trong tiềm thức bọn họ, bất kể là Vu Nhai và U Hoang hay Thủy Tinh và Vu bà đều là hai đường thẳng song song không có khả năng giao nhau.

- Ách, ta đùa thôi. Đương nhiên tất cả bọn chúng không thể rời khỏi tổ cả. Ở trong tổ của Thiên Hạt Thứu khẳng định vẫn có rất nhiều thủ vệ. Lý Khai không có khả năng lấy tất cả trứng đi. Bọn họ chỉ muốn số lượng Thiên Hạt Thứu giảm đi một chút, nhờ đó đối phó với Thiên Hạt Thứu Vương dễ dàng hơn. Đáng tiếc, không biết tại sao Thiên Hạt Thứu Vương lại coi trọng số trứng này như vậy, đuổi theo không ngừng, khiến kế hoạch của bọn họ trở thành vô nghĩa.

Vu Nhai suy nghĩ một chút nói.

A a...

Tiểu Thúy kêu nhỏ vài tiếng. Chắc hẳn nó biết vì sao Thiên Hạt Thứu Vương lại rời khỏi tổ. Có lẽ bên trong có quả trứng quan trọng nào đó. Đồng thời quả trứng này đã thúc đẩy Tiểu Thúy tiến hóa, cũng thúc đẩy Thiên Hạt Thứu trở nên điên cuồng như vậy, đấu tới không chết không dừng.

Dù sao Lý Khai cũng không muốn nhìn thấy Dạ Tình chết.

- Ngươi nói đó là tình huống tốt nhất. Bọn họ khẳng định còn muốn Thiên Hạt Thứu Vương đuổi theo ra ngoài, cùng chúng ta đánh tới lưỡng bại câu thương. Thậm chí sau khi giết chết chúng ta mới trở về. Nói chung, bất kể thế nào, sau khi đàn Thiên Hạt Thứu đánh nhau với chúng ta, nhất định sẽ có tổn thất. Bọn họ thành ngư ông đắc lợi, hừ!

Dạ Tình vứt bỏ tâm tình mơ màng tới người áo đen, nói.

- Trên người bọn họ khẳng định có thứ khiến Thiên Hạt Thứu không truy sát. Không biết đó là thứ gì?

Vu Nhai khẽ nhíu mày nói. Hắn đã lĩnh giáo qua Thiên Hạt Thứu rồi. Quả thực chính là loại keo da chó, dính vào khó tách ra. Dù làm thế nào cũng không quẳng đi được. Bọn họ lợi dụng Liệp Thủ, khẳng định cũng muốn xử lý cả Liệp Thủ. Nhưng tại sao những con Thiên Hạt Thứu đó lại không đuổi giết bọn chúng? Liệp Thủ không biết chỉ cần đụng vào trứng Thiên Hạt Thứu cũng sẽ bị truy sát. Nhưng bọn họ làm sao có thể không biết được?

Bất chợt, trong lòng hắn thoáng động. Ánh mắt Vu Nhai đột nhiên phát ra sánh sáng cực nóng, hỏi:

- Nhiệm vụ của chúng ta lần này không phải cần một vài đạo cụ có thể che giấu khí tức chứ?

Dạ Tình thoáng sững sờ. Mắt nàng từ từ sáng lên:

- Ngươi muốn nói...

- Hắn là con thứ của gia chủ Lý gia tỉnh Chùy Lĩnh. Trên người hắn chắc hẳn luôn có vài đồ tốt.

Vu Nhai cười hắc hắc, nụ cười nhìn rất dâm đãng.

- Đề nghị không tồi. Chỉ có điều lá gan của ngươi thật là lớn!
Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]