Vu Nhai nhìn xung quanh một chút, sau đó lén lén lút lút nói.
Vu Tiểu Dạ ngây ngẩn cả người. Trong lúc nhất thời nàng không biết nên nói gì với hắn. Không biết gia hỏa này nói thật hay là giả. Thôi đi, người này nhìn không phải là người tốt. Cách xa hắn một chút là được rồi.
Nàng lại nói vài lời cám ơn, lại muốn rời đi...
Vu Nhai vẫn không cho nàng đi, lôi kéo nàng nói loạn một hồi. Cuối cùng hình như không còn đề tài, hắn bắt đầu nói về ân oán giữa đế quốc Huyền Binh cùng đế quốc Ma Pháp, nói về chuyện nhiệt huyết, sau đó lại nói về câu chuyện cảm động từ chiếc vòng ánh sáng biến thành chiếc vòng hắc ám. Hắn nói rất lung tung. Đặc biệt là chuyện cuối cùng. Nhìn gia hỏa này đúng là có số chết vì tán gái.
Cao thủ đế quốc Ma Pháp đang âm thầm theo dõi Vu Nhai cảm thấy buồn ngủ. Nếu như có thể, hắn thật sự muốn trực tiếp đánh tên gia hỏa có vẻ là thành viên của tiểu đội Ẩn Nguyên, kì thực không biết đang làm gì này thành cặn bã. Cuối cùng hắn không chịu nổi, xoay người đi báo cáo trước.
- Xin lỗi, ta thật sự phải đi!
Nếu như là người khác nói chuyện này, có lẽ Vu Tiểu Dạ sẽ cảm động. Hắn… nói khác hẳn so với người hát rong. Kiếp trước hắn cũng không phải gõ chữ, dù sao rất đáng chán.
Đúng vào lúc này, tay nàng đột nhiên bị kéo đi. Trong lòng nàng kinh sợ. Nhưng rất nhanh nàng đã bị âm thanh kế tiếp làm sợ ngây người.
Nàng chỉ nghe thấy tiếng của gia hỏa trước mắt vừa rồi còn nói dông nói dài đủ thứ chuyện chợt biến đổi nói:
- Biểu muội Tiểu Dạ, muội quá ác tâm. Mới bao lâu không gặp biểu ca, muội đã muốn vội đi như vậy sao? Biểu ca ta thật đau lòng!
- Ngươi, ngươi...
- Hắc hắc, tên Tạp Đức kia nói gì muội cũng tin sao? Cái gì mà nắm giữ biểu ca muội chứ? Biểu ca muội là ta đây, bây giờ đang ở đây. Hắn có giỏi thì tới ám sát đi. Hắn nắm giữ cái rắm!
Vu Nhai cười hắc hắc nói, tiếng nói đã khôi phục lại như vốn có.
- Ngươi, ngươi thật sự là biểu ca sao?
Vu Tiểu Dạ căn bản không thể tin được. Từ lúc nào biểu ca trở thành kẻ khiến cho người ta chán ghét như vậy?
- Biểu ca mất trí nhớ nhận nhầm biểu muội.
Vu Nhai mỉm cười, nói ra chuyện chỉ có bọn họ mới biết chuyện được.
Mắt Vu Tiểu Dạ lập tức trợn trừng, sau đó điên cuồng hung hăng nhéo lên trên người Vu Nhai. Cuối cùng, nàng nhào vào trong lòng Vu Nhai khóc rống lên...
Vừa rồi, khi Vu Tiểu Dạ bị ép phải lên lôi đài, trong lòng đã nghĩ mình chắc hẳn sẽ chết. Phải biết rằng nếu như thua, tên Tạp Đức này nói nàng phải ở cùng với hắn một buổi tối mới có thể buông tha cho biểu ca. Lúc đó nàng không biết đã lo lắng tới mức nào. Trong đầu nàng hoàn toàn trống rỗng, chỉ hy vọng dùng phương thức chiến đấu khiến thành viên của đế quốc Huyền Binh phẫn nộ giết chết tên Tạp Đức này.
Không, nàng cũng không suy nghĩ được nhiều như vậy. Nàng chỉ làm chuyện nàng cho rằng mình nên làm.
Nàng chịu áp lực sao có thể nhỏ được. Nhưng bên cạnh nàng lại không người nào có thể nói ra. Dương lão sư đối với nàng rất tốt, nhưng cũng không phải quá thân. Một lão sư có rất nhiều học sinh. Nàng chỉ có thể xem như là tương đối được nàng yêu thích mà thôi. Hiện tại nhìn thấy biểu ca, cuối cùng nàng đã không nhịn được nữa.
- Được rồi được rồi. Không có chuyện gì đâu. Có biểu ca muội ở đây, cho dù có chuyện cũng sẽ thành không có chuyện.
Vu Nhai trong lòng đau xót, an ủi.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Vu Tiểu Dạ mới chậm rãi định thần được. Không biết vì sao, nàng đột nhiên hung hăng nhéo một cái ở bên hông của biểu ca. Hình như đây là cách thức để nàng phát tiết tình cảm của mình. Vu Nhai đau tới mức nhe răng nhếch miệng, đang muốn phản kích. Chỉ có điều tiểu nha đầu này mặt đột nhiên ửng hồng. Tốt nhất là không nên quá khi dễ nàng. Mình phải tạo ra hình tượng của một biểu ca.
Vu Nhai quên mất. Trước đó khi còn không cho Vu Tiểu Dạ biết thân phận của mình, hắn đã biểu hiện ra rất nhiều điều khiến nàng chán ghét.
Vu Tiểu Dạ cũng quên mất, vừa rồi biểu ca mình biểu hiện đáng ghét tới mức nào.
Kế tiếp, hai người nói một chút về những gì trải qua trong mấy ngày qua. Thực lực Tiểu Dạ tiến bộ rất nhanh. Nàng đã đạt được Chưởng Binh Sư nhất đoạn. Ở trong học viện, nàng cũng rất được quan tâm, đồng thời cũng có rất nhiều chuyện phiền lòng, ví dụ như phiền muộn về đám ruồi nhặng hay quanh quẩn xung quanh nàng.
Thật may cũng chỉ là một vài chuyện nhỏ. Cũng bởi vì các nàng ở tại quảng trường anh hùng, lại có Úy Trì Thiên Binh đại nhân chiếu cố, đội kỵ vệ Bắc Đấu không làm khó dễ gì các nàng. Hoa hậu giảng đường Tả Nhân Nhân cũng trở nên thành thật. Cuộc sống mỗi ngày rất bình yên. Chỉ có điều thỉnh thoảng Vu Thiên Tuyết sẽ cảm thấy buồn vì nhớ con trai của mình.
- Vậy muội có nhớ biểu ca của muội hay không?
Vu Nhai lại nhân cơ hội nói.
Vu Tiểu Dạ có phần sững sờ. Lúc này nàng mới nhớ ra câu hỏi Vu Nhai nói lúc trước, khi hắn đang nắm chặt lấy cổ của Tạp Đức. Lúc đó nàng vẫn cảm thấy kỳ quái. Bây giờ nghĩ lại lời mình đã trả lời biểu ca lúc đó, mặt nàng không chỉ hồng, tay còn nắm bắt góc áo, không nói lời nào.
Vu Nhai cười ha ha vài tiếng. Hắn cảm thấy Vu Tiểu Dạ như vậy thật sự rất đáng yêu.
- Ta vừa rồi chỉ là.. chỉ là dùng phương pháp kia khiến con ruồi nhặng đó không dây dưa ta mà thôi.
Vu Tiểu Dạ bị cười, nổi giận. Nàng ngẫm lại trước đây đều là mình giáo huấn biểu ca không có tinh thần, có lúc nào bị hắn chê cười như thế.
Vu Nhai cũng không tiếp tục đùa nàng nữa. Hắn kể sơ qua về những chuyện mình đã trải qua. Đương nhiên, hắn không nói tới chuyện mình gặp phải sát thủ, và các loại chiến đấu trong tiểu đoàn Tinh Binh. Hắn chỉ nói hắn ở trong tiểu đoàn Tinh Binh biểu hiện rất tốt, được phái ra chấp hành này nhiệm vụ bí mật mà thôi.
Vu Tiểu Dạ lại lo lắng. May là biểu ca nói, trong nhiệm vụ cần chấp hành, hắn là người thoải mái nhất, chỉ cần chạy trốn là được.
Hai người nói chuyện tự nhiên trở thành nhỏ giọng lên. Cao thủ đế quốc Ma Pháp trở lại báo cáo không biết đã trở về từ lúc nào.
Gia hỏa trước mắt này có đúng là có nhiệm vụ gì hay không, hắn vẫn không biết. Hắn chỉ biết gia hỏa này có kỹ thuật tán gái tuyệt đối là cấp đại sư. Trời ạ, trong nháy mắt, tiểu nữ hài vốn vẫn không chịu được hắn đã trở nên thân mật như vậy.
Vu Nhai cùng Vu Tiểu Dạ nói chuyện một hồi, trong lòng bắt đầu có chút lo lắng về nhiệm vụ lần này.
Được rồi. Thật ra hắn lo nghĩ về quốc khố của vương quốc Lạc Thiên. Có trời biết đám người Ngọc Vấn Hiền sẽ hoàn thành nhiệm vụ chạy tới đây lúc nào.