Đau, rất đau. Dưới chân đau, trên tay cũng đau, bị bỏng. Nhưng trên mảnh đá của Khắc Liệt Luân Tư đã nhắc tới. Kỹ năng quan trọng nhất của một thợ rèn không phải kỹ năng rèn cao thâm gì, mà là phải chịu được nóng. Da toàn thân đều phải dày.
Vu Nhai tự nhận mình ngoại trừ da mặt có hơi dày ra, những chỗ khác đều thuộc về phạm trù người bình thường.
Nếu muốn hoàn toàn chinh phục Khắc Liệt Luân Tư, muốn phân cao thấp với Thôn Thiên Kiếm, vậy phải vượt qua thử thách của Khắc Liệt Luân Tư. Vu Nhai cũng không sử dụng huyền khí, cứ như vậy dùng chân trần tiếp tục đi về phía trước. Từ phía xa, đất cát bị thứ khác che giấu. Đây là từng khối khoáng thạch còn chưa được rèn. Không biết chúng xuất hiện từ lúc nào. Hai bên khoáng thạch vẫn thiêu đốt. Khoáng thạch từ từ biến thành màu đỏ.
Hắn có hai con đường có thể lựa chọn. Một chính là đỏ chân. Dưới tình huống không sử dụng bất kỳ huyền khí nào, đi lên trên khoáng thạch bị nung đỏ. Nhìn chiều dài của khoáng thạch một chút, Vu Nhai quyết định buông tha ý nghĩ này.
Con đường thứ hai, rèn tất cả khoáng thạch trước mặt. Ít nhất là có thể chế tạo ra tinh sắt Huyền Binh nhị giai.
Vẫn nhìn chiều dài khoáng thạch một chút, khóe miệng Vu Nhai co giật vài cái. Bỗng nhiên có lửa phun ra.
Hắn cầm cây búa lớn đi về phía đám cây hoa kia. Chí ít phải chuẩn bị chút thức ăn chứ? Có trời mới biết hắn phải tinh luyện những quáng thạch này trong bao lâu?
Khoảng nửa ngày sau, Vu Nhai mới thoải mái thưởng thức món thịt nướng của dã thú bắt được trong cốc. Thực là tốt, cũng không cần phải nhóm lửa.
Cùng lúc đó. Nguyệt Lâm Sa đã ở lối vào. Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ. Nguyệt Lâm Sa dù sao cũng không muốn mở miệng nói chuyện với gia hỏa này nữa. Nếu không nàng không bị các cơ quan giết chết mà sẽ bị hắn làm cho tức chết.
Ăn uống no đủ, Vu Nhai lại cầm lấy cây búa, theo phương pháp được viết trên phiến đá trước đó, bắt đầu thời kỳ rèn của hắn. Không khẩu quyết, không công pháp, chỉ thuần túy là sử dụng sức lực đánh xuống. Đó chỉ là mấy động tác, mấy tư thế mà thôi.
Bắt đầu làm, Vu Nhai mới cảm nhận được sự khó khăn của công việc rèn. Phải khống chế độ mạnh yếu, thân thể phải cân đối, thời điểm xuống búa cũng phải khống chế vô cùng chính xác.
Vu Nhai không có bất kỳ người nào hướng dẫn, toàn bộ đều dựa vào bàn tay mình để khống chế. Đây là thiên phú mà Khắc Liệt Luân Tư nói tới. Chỉ riêng khối khoáng thạch thứ nhất đã khiến hắn đánh vài ngày, hơn nữa còn không biết có đạt tiêu chuẩn hay không.
Thời gian như nước chảy, lại cứ chậm rãi trôi qua như vậy. Vu Nhai biến thành người da đen. Mỗi ngày ngoại trừ rèn khoáng thạch chính là nướng đồ ăn. Tất cả đều phải tiếp xúc với lửa. Hắn thật sự cảm thấy mức độ dày của da trên toàn thân hắn đang không ngừng tăng lên.
Vu Nhai cũng đánh ra tác phong ngang ngược.
Mẹ nó, hắn không tin thứ này khó như vậy. Mỗi khi hắn muốn từ bỏ, dường như đều có thể thấy Thôn Thiên Kiếm đang nhìn hắn cười nhạo. Sau đó tính bướng bỉnh lại nổi lên. Ý chí vững hơn kim, tiến thẳng không lùi. Mệt thì nghỉ ngơi, đói thì ăn, bị thương thì dùng huyền khí khôi phục. Thỉnh thoảng lại sử dụng đan dược lấy được từ chỗ của Lý Thân Phách.
Chuyện ngoài cốc, hắn đã không thể suy tính được nữa. Vật phẩm trong chiếc nhẫn không gian dường như đã bị hắn lãng quên. Tiểu Thúy có chờ hắn ở bên ngoài hay không, Tiểu Dạ và Thủy Tinh có lo lắng cho hắn hay không, hắn hoàn toàn quên mất. Chỉ có lúc đêm khuya hắn mới có thể thỉnh thoảng giật mình tỉnh giấc.
- Này, tiểu binh. Đã qua ba tháng, ngươi tại sao lại kém cỏi như vậy, còn chưa đánh xong khoáng thạch?
- Trời ạ, nàng thử một chút đi?
Vu Nhai đảo mắt nói:
- Giục cái gì mà giục. Tối đa thêm hai ngày nữa là có thể đối phó xong cửa thứ nhất. Còn giục nữa, lão tử không đánh, lão tử tính ẩn cư. Dù sao cũng có nàng làm kiều thê ở đây.
- Kiều cái đầu ngươi. Chờ ngươi đánh xong ta nói sau.
- Hắc hắc, đánh được ta có thể cưới nàng làm vợ sao?
- Nhầm rồi. Làm nam nô của ta, loại cao cấp nhất, sau đó làm đầu lĩnh trong đám nam nô của ta!
Nguyệt Lâm Sa nói.
- Bản chất không khác nhau. Không phải là theo nhu cầu sao? Nếu không bây giờ nàng muốn ta đi. Ta cấp nhận bỏ ra bất cứ giá nào. Tạm thời coi như là nam nô của nàng. Hắc hắc, đầu lĩnh nam nô. Ở đây ngoại trừ dã thú ra hoàn toàn không có gì cả. Ta cũng không làm đầu lĩnh dã thú đâu!
Cuộc sống khô khan bởi vì có đấu võ mồm mà trở nên đặc sắc. Tuy rằng chỗ này đẹp, tuy rằng kỳ lạ, tuy rằng không giống người thường, nhưng loại cảm giác cô độc này lại làm cho người ta muốn phát điên. Hai người đấu võ mồm ba tháng, cũng không thấy phiền!
- Ngươi muốn làm dã thú cũng được. Ngươi vốn chính là một sinh vật dựa vào dưới thân để suy tính mà.
Nguyệt Lâm Sa phản kích nói.
Trong lòng nàng vẫn còn có chút tức giận. Nhưng thói quen tức giận này, hình như mỗi ngày không bị chọc tức một chút toàn thân lại cảm thấy không được tự nhiên. Nguyệt Lâm Sa phát hiện nàng hình như mắc phải chứng bệnh tinh thần rối loạn trong truyền thuyết của đế quốc Ma Pháp. Mỗi khi nàng hạ quyết tâm không để ý tới tiểu tử này, chưa tới nửa ngày lại đấu với nhau. May là còn có thể sử dụng lý do tinh thần rối loạn khô khan này để giải thích. Chỉ cần đi ra ngoài là tốt rồi.
Chỉ cần đi ra ngoài, Nguyệt Lâm Sa thề sẽ lập tức xuống tay với Vu Nhai, tuyệt đối không nương tay.
- Nói như vậy công chúa điện hạ đáp ứng, hơn nữa một mình ta vẫn cảm thấy chưa đủ, còn muốn cùng với đám dã thú sao? Làm vậy chính là vi phạm luân lý của nhân loại. Ngàn vạn không nên. Tối đa ta liều mạng chấp nhận thận hỏng thỏa mãn nàng là được.
Vu Nhai cười, trên gương mặt đen bóng lộ ra hàm răng trắng. Động tác trên tay không hề chậm lại. Hắn không ngừng đánh xuống khoáng thạch. Động tác khô khan dường như đã biến thành bản năng.
Nguyệt Lâm Sa có phần sững sờ. Nàng chợt nghĩ tới chuyện các quý phụ phóng đãng của đế quốc Ma Pháp nói chuyện trong lúc rảnh rỗi. Trong đó cũng có vấn đề liên quan đến loại vi phạm luân lý này. Sắc mặt nàng thoáng cứng đờ.
Tên tiểu binh này thực sự vô sỉ đến mức có thể chém ngàn đao.
May là, ba tháng đã sớm khiến Nguyệt Lâm Sa miễn dịch. Nàng biết gia hỏa này có phần có lòng nhưng không có gan. Có đôi khi hắn làm ra động tác thậm chí khiến cho nàng không nhịn được phải cười khổ. Nói ví dụ như, mảnh vải trên mông hắn rách một miếng, hắn còn phải che mông chạy.
Nàng có phần không hiểu nổi người này. Trước đây nàng hận hắn tận xương, muốn dằn vặt hắn tới mức chết đi sống lại. Hiện tại nàng vẫn có suy nghĩ này, chỉ có điều đã không phải là cảm giác như lúc ban đầu. Nhưng là cảm giác gì nàng cũng không rõ. Nàng chỉ biết, hiện tại nàng hoàn toàn không cảm thấy hận gia hỏa này nữa. Dường như tình cảm đó đã biến thành một bằng hữu vừa xa lạ lại vừa quen thuộc. Ừ, thuộc về loại bằng hữu độc địa!