Kiếp trước hắn không có cha mẹ, kiếp này lại càng khắc sâu.
- Vu… Vu... Nhai, ngươi tại sao lại ở chỗ này?
Lạc Đằng nhìn thấy Vu Nhai liền ngây người, chợt hoảng sợ chỉ vào hắn nói.
- Tiểu Nhai...
Vu Thiên Tuyết cũng ngẩn người ra một lát, trên mặt không ngừng được có nước mắt chảy xuống. Tám tháng nàng không thể hiểu được mình làm sao chịu đựng qua được. Huống hồ bây giờ còn thâm nhập vào hiểm địa, trong lòng ôm quyết tâm mình hẳn sẽ chết.
- Ta tại sao lại ở đây sao? Để ta nghĩ lại? A, ta tới là để giết cả nhà ngươi!
Vu Nhai lạnh lùng cay nghiệt nói.
- Tiểu Nhai, đi mau. Nơi này là Lạc gia!
Một khắc khi nhìn thấy Vu Nhai Vu Thiên Tuyết đã biết, Vu Nhai quả nhiên đúng như nàng suy đoán cũng không bị Lạc gia bắt. Trong lòng nàng chỉ thoáng cái đã bình tĩnh, nhưng cũng có một chút kinh giác. Nơi này là Lạc gia, Tiểu Nhai sao có xông tới như vậy được?
Mình chết đừng sao, nhưng quyết không thể để Tiểu Nhai gặp nguy hiểm.
- Vu Nhai, ha ha ha, giết cả nhà của ta sao? Ngươi nghĩ ngươi là ai, binh phòng đại nhân sao?
Lạc Đằng cũng nhờ có lời nhắc nhở của Vu Thiên Tuyết mới bình tĩnh trở lại. Nơi này là Lạc gia, hắn có gì phải sợ. Vu Nhai xuất hiện ở nơi này, không quan tâm hắn vào bằng cách nào, cũng đừng mong đi ra ngoài được nữa. Ngày hôm nay quả nhiên là ngày lành!
- Cũng đúng, ta chỉ nói mạnh miệng. Hiện tại ta quả thực không giết được toàn gia ngươi, nhưng để giết ngươi vẫn dư sức!
Vu Nhai rất bình tĩnh, tiếng nói vừa dứt, thân thể chớp hiện, thoáng cái toàn thân đã xuất hiện ở trước người Lạc Đằng. Thanh kiếm xuất hiện...
- A...
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, trong đó còn kèm theo tiếng thét chói tai của đám thị nữa. Lạc Đằng cũng không phải đã chết. Đối với người này, Vu Nhai sao có thể để hắn chết đi một cách vô cùng đơn giản như vậy được. Hiện tại chỉ là cắt đứt mấy ngón tay của hắn mà thôi.
Trong bóng tối Lạc gia cũng bị một tiếng hét thảm này làm giật mình tỉnh giấc. Trong nháy mắt đủ loại âm thanh vang lên.
Vu Nhai không hề động đậy, trực tiếp đánh cho Lạc Đằng hôn mê, sau đó chuyển hướng về phía Nhị lão gia của Vu gia, người hắn gọi là nhị cữu. Thân thể Vu nhị gia run rẩy, chậm rãi lui về phía sau, giọng nói run run:
- Tiểu Nhai, ngươi muốn làm gì? Ta lại là nhị cữu của ngươi.
Nhếch môi, Vu Nhai lộ ra nụ cười giễu cợt. Hắn là người xuyên qua, đối với mẫu thân, hắn có thể tiếp nhận, đối với những thân nhân khác, muốn hắn tiếp nhận cũng không dễ dàng. Lại nói người này là nhị cữu gì chứ? Ha ha...
Vu Nhai không chút do dự ra tay, trên mặt vô cùng lạnh lùng, trực tiếp một kiếm phá nát phòng ngự của Vu nhị gia, đánh rơi Huyền Binh bản mạng của hắn, đánh hắn bay ra ngoài. Tuy rằng thực lực Vu nhị gia đạt tới Linh Binh Sư, nhưng hắn không quan tâm tới tu luyện, cấp bậc cũng chưa đạt tới đỉnh phong. Ngay cả Huyền Binh bản mạng cũng chỉ là có chút linh tính mà thôi. Thành tựu cả đời coi như dừng tại đây.
- Thiên Tuyết, tiểu muội, cứu ta. Muội nhanh bảo Tiểu Nhai dừng tay đi!
Vu nhị gia khiếp sợ trước sự cường hãn của Vu Nhai, không kịp suy nghĩ vì sao mới một nắm trôi qua, tiểu tử này đã biến thành kẻ đáng sợ như vậy. Hắn trực tiếp ngã bò xuống dưới chân Vu Thiên Tuyết nói.
- Tiểu Nhai...
Vu Thiên Tuyết nhìn nhị ca, miệng há hốc nói.
- Nhị cữu, ngươi tính là nhị cữu cái gì? Liên kế với người ngoài muốn đuổi muội muội của mình đi, hiện tại lại càng tệ hại hơn. Cho dù không nói tới chuyện ngươi phái sát thủ tới giết ta, hai điểm trên đã có thể làm cho ngươi chết một nghìn lần!
Vu Nhai nhìn ra Vu Thiên Tuyết không đành lòng, nói.
- Cái gì, nhị ca, nhị ca phái sát thủ đi giết Tiểu Nhai sao?
- Ta… ta, không không không. Đây đều là chủ ý của Lạc Đằng đưa ra. Ta cái gì cũng không biết. Ta cái gì cũng không biết!
Vu nhị gia kinh sợ toàn thân run rẩy. Hắn làm sao có thể không biết. Thật ra lời này đã bán đứng chính hắn.
- Nhị ca, nhị ca... !
Nước mắt chảy dài trên mặt Vu Thiên Tuyết. Vì sao kiếp này nàng luôn luôn bị kẻ khác phản bội nhiều như vậy. Nam nhân mình yêu thương phản bội, hiện tại ngay cả nhị ca cũng phản bội mình. Nếu như chỉ nhằm vào nàng, Vu Thiên Tuyết có thể sẽ không nhẫn tâm. Nhưng nhằm vào Tiểu Nhai...
Nàng nên làm như thế nào đây?
Ngay thời điểm Vu Thiên Tuyết đang do dự, trên mặt Vu nhị gia trong giây lát trở thành dữ tợn. Không biết hắn lấy từ đâu ra môt con dao găm, gác ở trên cổ Vu Thiên Tuyết, quát:
- Tiểu tử, không cần làm loạn, nếu không nàng nhất định phải chết.
Vu Nhai bình tĩnh nhìn hắn, cũng không hề có vẻ kinh hoàng như trong tưởng tượng của hắn.
Vu Thiên Tuyết cũng bình tĩnh. Biểu tình của mẹ con giống như được in ra cùng một khuôn. Vu nhị gia vốn đang chột dạ, đâu chịu nổi loại ánh mắt này. Cả người hắn trở nên điên cuồng:
- Tiểu tử, lập tức ném Huyền Binh xuống, nếu không ta sẽ giết nàng!
Mẹ con hai người vẫn bình tĩnh. Thần sắc trong hai đôi mắt khiến hắn gần như suy sụp:
- Nhanh… nhanh ném Huyền Binh xuống!
- Trời làm bậy còn sống được, tự làm bậy không thể sống!
Vu Nhai nhẹ nhàng nói một tiếng, cả người giống như huyễn ảnh lập tức biến mất, sau đó lại xuất hiện lúc Vu nhị gia đã ngã xuống. Hắn vừa phát huy ra điểm tinh túy trong nửa bộ sau của thuật ám ảnh chặn giết.
Vu Thiên Tuyết rõ ràng ngẩn ngơ. Nàng không nhịn được nhìn thẳng vào nhi tử đã lâu không gặp. Nàng cũng không nghĩ tới Vu Nhai sẽ mạnh như vậy, càng không nghĩ tới hắn làm lại sạch sẽ lưu loát như vậy.
Nàng bình tĩnh chỉ vì cảm thấy nhi tử không sao, cuộc đời này cũng không tiếc. Chết đối với nàng mà nói cũng là một loại giải thoát!
Nhìn nhị ca dưới chân đã chết, trong lòng Vu Thiên Tuyết rất phức tạp, nhưng nàng không có ý trách Vu Nhai!
Ầm!
Đột nhiên, cửa chính của sân bị đánh mở ra. Vô số người tràn vào, rõ ràng là tướng lĩnh Lạc gia. Bọn họ không chỉ nghe được Lạc Đằng kêu thảm thiết, cũng phát hiện ra người bị Vu Nhai giết chết trong nhà vệ sinh kia. Bọn họ đã biết có người xâm nhập vào Lạc gia.
Lạc gia là đại tộc tại Bắc Đấu, không ngờ còn có người tiến đến giết người. Điều này sao có thể để yên được.
- Thật can đảm. Lại dám tới Lạc gia ta giết người. Không cần biết ngươi là người nào, ngày hôm nay đừng mong sống sót đi ra ngoài!
Ngoại trừ gia tướng Lạc gia, còn có mấy tên cường giả, chắc là có cấp bậc tương tự như Lạc Cực, Hoàng Binh Sư.
Trong lòng Vu Nhai thầm thở dài. May là mình không kích động cứng rắn xông vào. Nếu không, sợ rằng ngay cả mặt mẫu thân cũng đừng mong được nhìn thấy.
- Nhị thúc, giết hắn, giết hắn. Hắn chính là Vu Nhai!
Lạc Đằng cố nén đau nói.
- Vu Nhai, ngươi chính là Vu Nhai sao?
Người vừa được Lạc Đằng gọi là nhị thúc có phần sững sờ. Hắn quan sát kỹ Vu Nhai, chợt ung dung cười. Có đúng là Vu Nhai hay không thì mắc mớ gì tới hắn. Chỉ cần người trước mắt không phải là cường giả siêu cấp là được:
- Hai người các ngươi, bắt hắn.