- Buông tha hoặc sử dụng Thất Tinh Thần Kích liều mạng!
Cách nói của U Hoang vẫn ngắn gọn.
- Không, không thể buông tha. Liều mạng!
Vu Nhai nhìn chằm chằm vào Hắc Yểm Cự Tượng đang bị kiếm quang bao trùm phía trước. Quả nhiên, ngay khi ma pháp trận dừng lại, hắn liền nhìn thấy được tình cảnh của Hắc Yểm Cự Tượng. Tuy rằng máu và thịt mơ hồ, nhưng cũng không có bị vết thương trí mạng. Chờ tới khi nó chảy máu mà chết, còn không biết phải chờ tới khi nào. Quyết định thật nhanh, Vu Nhai lấy Thất Tinh Thần Kích ra, hung hăng xông qua tấn công.
- Gào...
Trường kích đâm mạnh vào trúng đầu của Hắc Yểm Cự Tượng. Chỉ cần đâm thủng đầu của nó, cho dù nó có mạng lớn hơn nữa cũng không sống được. Đáng tiếc, trường kích còn chưa đủ dài. Ma thú này thật sự quá lớn. Mẹ nó, bây giờ hắn phải làm gì?
Không chút do dự, Vu Nhai triệu hồi ra búa phản nghịch. Hắn đập xuống giống như đập đinh. Hai thanh Thần Binh liên tục đánh xuống. Lưc lượng va chạm quá cường đại khiến Vu Nhai bị chấn động bắn ra ngoài. Đồng thời Thất Tinh Thần Kích cũng bắn vào trúng đầu của Hắc Yểm Cự Tượng.
Cuối cùng, Hắc Yểm Cự Tượng kêu lên một tiếng, máu tươi điên cuồng phun ra, chậm rãi ngã xuống.
Vu Nhai ngược lại cũng vậy. Ma thú ngũ giai cao đoạn bất kể là bình thường hay thần thú, đều không phải là đối tượng Linh Binh Sư có thể giết được. Hắn có chút nghi ngờ. Chỉ sử dụng ma pháp trận, thật sự có thể giết ma thú lục giai sao?
Bây giờ không phải là lúc cân nhắc những điều này. Hắn lấy ma tinh trong Hắc Yểm Cự Tượng ra, bắt đầu rút gân lột da.
Sau khi đã xử lý xong tất ca, hắn lại xuất phát tiếp bước về phía trước.
Thời gian chậm rãi trôi qua, lại nửa tháng nữa. Vu Nhai đã đi tới dãy núi sương mù được một tháng rưỡi. Năm ngày trước, hắn thành công giết chết còn ma thú ngũ giai cao đoạn thứ ba, sau đó sử dụng tròn năm ngày tra xét, rốt cục mới tìm được một con ma thú lục giai yếu nhất. Ngày hôm nay chính là ngày hành động. Ma tinh đã được bố trí xong.
Hành động...
Ngay thời điểm Vu Nhai tấn công ma thú lục giai, Thủy Tinh đang ngơ ngác nhìn cái lán gỗ trước mắt, thần sắc lộ vẻ mừng rỡ. Một tháng rưỡi, trong một tháng rưỡi trôi qua, lúc nàng gần như đã tuyệt vọng. cuối cùng nàng đã nhìn thấy manh mối của Vu Nhai. Xung quanh lán gỗ này còn có một chút xương đã ăn rồi. Từ trên đó mà phán đoán, chắc là khoảng nửa tháng.
Nửa tháng, nửa tháng qua Vu Nhai chưa trở về sao? Hắn đang ở đâu, còn sống không?
Thủy Tinh suy nghĩ một chút, quyết định ở lại chỗ này chờ, để tránh bỏ lỡ.
Bất kể thế nào, cuối cùng đã có đầu mối, nhưng lại xác định nửa tháng trước Vu Nhai khẳng định còn sống, nàng rất vui mừng. Đương nhiên rất nhanh nàng lại buồn rầu, không biết vì sao nửa tháng qua Vu Nhai còn chưa trở về. Lẽ nào...
Không dám nghĩ tiếp nữa, Thủy Tinh nhìn về phía xa trong dãy núi sương mù, trong lòng không cách nào bình tĩnh nổi. Cảm giác này lại tới. Vì sao trước sau ta vẫn có cảm giác có thứ gì đó đang gọi ta. Tại sao lại có loại cảm giác này?
- Tinh Tinh, đại tiểu thư, tiểu thư đang ở đâu?
Ngay thời điểm trong lòng Thủy Tinh đang nghi ngờ, đột nhiên nghe được một âm thanh. Nàng chợt rùng mình một cái, trốn ở phía sau bộ xương khô cực lớn nhìn lại. Không ngờ nàng lại nhìn thấy Hồng Đại Bảo đang hữu khí vô lực đi tớ. Dường như gắn cũng bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng.
Trong lòng nàng cả kinh, đã nghĩ tới chuyện trốn đi. Chỉ có điều rất nhanh nàng đã kịp phản ứng.
Nàng có mặt nạ thần kỳ, có thể thấy được mọi thứ trong bóng tối. Hồng Đại Bảo tuy rằng thực lực siêu cường, nhưng ở trong màn sương mù rất cổ quái này, cho dù cường đại mấy đi nữa cũng không nhìn được bao xa. Hiện tại sợ rằng ngay cả bộ xương khô trên núi hắn cũng không nhìn thấy.
- Nhưng phương hướng của hắn...
Trong lòng Thủy Tinh cả kinh. Ngọn núi lớn như vậy, bộ xương khô lớn như vậy, hắn nhất định sẽ qua tra xét. Đến lúc đó không muốn bị hắn cưỡng ép đưa về cũng không được. Trên mặt nàng lộ vẻ kinh ngạc khó hiểu. Cuối cùng, nàng liếc mặt nhìn cái lán gỗ, đi sâu hơn vào đi.
- A...
Ngay Thủy Tinh đạp xuống ngọn núi nhỏ, trong nháy mắt, bỗng nhiên cảm giác có lực lượng gì đó truyền đến. Đầu óc bị đau đớn một chút. Lực lượng đang kêu gọi mình càng lúc càng thêm mãnh liệt. Hướng kia, đó là hướng có tiếng gọi mình...
- A, hình như là tiếng của đại tiểu thư. Chẳng lẽ là ảo giác?
Hồng Đại Bảo thì thào tự nói.
...
Ầm ầm ầm...
Tiến vào trong bóng tối, tại địa bàn thuộc về con ma thú ngũ giai cao đoạn nào đó truyền đến từng tiếng gầm thét giận dữ và tiếng đánh nhau. Đó dường như là tiếng ma thú có hình dạng giống như một con hắc ám tinh tinh. Ngoài tiếng gầm thét giận dữ còn có tính đập vào ngực.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, nó mới lui ra, căm hận nhìn ngọn núi nhỏ trước mắt. Nếu như nó có thể mắng cha chửi mẹ nhất định sẽ không chút do dự. Con mẹ nó, cũng không biết ở đâu xuất hiện hai tiểu ma thú giảo hoạt. Không có chuyện gì tự nhiên đi tới địa bàn của mình chiếm đồ, săn giết con mồi của mình không nói, còn thường xuyên mai phục mình. Đáng hận nhất chính là hai kẻ này liên thủ với nhau, thật trái với quy tắc.
Hắc Tinh Tinh Thú cũng thật sự không dám thâm nhập. Khoảng thời gian trước có ma thú thâm nhập vào địa bàn của hai tiểu ma thú kia, sau đó cũng không đi ra nữa. Không biết có phải ma thú Hắc Tinh Tinh Thú lớn hơn, nên trí lực cao hơn hay không, hắn đặc biệt cẩn thận!
- Lão nhân, con Hắc Tinh Tinh đáng chết này vẫn không vào, làm sao bây giờ?
Trong rừng rậm tối đen, hai ma thú thấp bé đi ra, miệng phun lời nói của người:
- Chỉ cần giết chết hắn, chúng ta có thể chế tạo ra một bộ ẩn ma đi vào. Đáng tiếc.
- Không có cách nào, gia hỏa này có trí lực. Nhưng muốn tránh được khứu giác của ma thú hắc ám lục giai, không có nó là không được. Đáng chết.
- Lão nhân. Chúng ta ở chỗ này cũng sắp một năm, cái gì cũng không phát hiện ra. Thực lực của chúng ta có thể cường đại hơn tiểu tử họ Vu kia rất nhiều, cũng không có bất kỳ phát hiện nào, hắn làm sao có thể phát hiện tiền bối thợ rèn gì đó chứ?
- Ngu ngốc, nếu là tiền bối thợ rèn, tiểu tử Vu Nhai kia còn cần tự mình động thủ sao? Tiền bối người ta trực tiếp tìm tới cửa, dẫn hắn vào. Chúng ta bởi vì không được nhìn trúng hoặc vì nguyên nhân nào khác tất nhiên phải tự mình nắm chắc.
Hai tiểu ma thú kia chính là cha con Khắc Lạp Phu vô cùng chấp niệm đối với nghề rèn, một lòng muốn tìm được phương pháp rèn của U Hoang Kiếm nên thâm nhập dãy núi sương mù. Người bây giờ đang nói chuyện chính là Khắc Lạp Phu:
- Trước sau ta vẫn cảm giác bên trong có thứ chúng ta muốn. tiểu tử Vu Nhai kia hẳn không phải là nói loạn!
- Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Nếu không ra khỏi dãy núi sương mù trước, tới bên ngoài mua một bộ ẩn ma?
Khắc Lạp Ngạo nói.
- Ngu ngốc. Bộ ẩn ma bên ngoài trước không nói có thể tìm được ma thú hắc ám thuần túy hay không?