- U Hoang, ngươi không sao chứ? Có muốn ra xem hay không?
Vu Nhai trầm giọng nói.
- Đi tiếp. Phía trước không có nguy hiểm!
U Hoang hình như còn không có ý muốn ra, chỉ dần dần bình tĩnh lại nói:
- Phía trước là kết giới thuộc về thánh nữ Quang Minh. Nơi đó tràn ngập lực lượng quang minh. Đám ma thú hắc ám còn yếu nhỏ này sẽ không dám tới gần!
Yếu sao?
Khóe miệng Vu Nhai co giật vài cái. Hắn càng lúc càng hiếu kỳ. Bây giờ không phải là thời điểm hỏi han.
Rất nhanh, Vu Nhai không để ý tới hai người lùn, trực tiếp bắn ra ngoài. Hắn có thể xác định trăm phần trăm, bạch quang hình người mà hai cha con Khắc Lạp Phu đã thấy nhất định có liên quan với chỗ này. Bạch quang hình người có thể là gì chứ?
Cha con Khắc Lạp Phu vội vàng đuổi theo, sợ bị Vu Nhai bỏ rơi. Rất nhanh bạch quang chói lòa đâm vào đôi mắt bọn họ. Ở trong thế giới bóng tối này gần một năm, chợt thấy ánh sáng mãnh liệt như vậy, thực lực cường đại hơn nữa cũng sẽ khó chịu. Vu Nhai cũng đứng ở phía trước, ngơ ngác, cũng không có ý định vứt bỏ bọn họ. Hai người thật vất vả mới thích ứng được, từ từ tiến lại gần. Sau đó bọn họ đều ngây người.
Phía trước đột ngột xuất hiện một tòa cung điện màu trắng. Cung điện cũng không lớn lắm. Hẳn chỉ tính là một tiểu viện. Chỉ có điều nó có màu trắng như tuyết. Đứng ở trước cửa cung điện là một nữ tử. Từ khí tức có thể phán đoán nữ tử này nhất định còn sống, không phải là tượng điêu khắc.
Nữ tử lơ lửng trên không trung, hai mắt nhắm nghiền. Trong hai tay nàng có một quả cầu thủy tinh mỹ lệ, phóng ra ánh sáng. Hình như có huyền khí chấn động. Mà trong không trung ở phía trên đầu nàng còn có một quả cầu thủy tinh to hơn đang lơ lửng. Quả cầu thủy tinh này to tròn. Ánh sáng của cung điện chính là bắt nguồn từ quả cầu thủy tinh cực lớn này phóng ra. Đồng thời hai quả thủy tinh hình như có sự liên kết nào đó.
- Đó là...
Khắc Lạp Phu thu hồi ánh mắt, đột nhiên nhìn tới đối diện cửa chính của cung điện. Nơi đó có một mô đất nhỏ. Không cần nhìn mọi người đều biết đó là cái gì. Không có mộ bia. Mà là một thanh kiếm cắm ở trước mộ, một thanh kiếm bị vỡ nát.
- Vu Nhai, thanh kiếm này...
Khắc Lạp Phu còn chưa nói hết, liền thấy một bóng đen đột nhiên từ trên người Vu Nhai nhảy ra. Bóng người màu đen đó chậm rãi đến gần thanh kiếm kia, Sau đó quì một gối xuống...
Vu Nhai cũng chậm rãi đi vào trong bạch quang.
Oong.
Vòng hắc ám màu đen rời khỏi khỏi thân thể hắn, bay đến phía trên nấm mồ trước cung điện, trôi lơ lửng. Ánh sáng trắng và đen giao nhau...
Vu Nhai chỉ thoáng nhìn về phía đó, sau đó không để ý đến nữa. Hắn bước tới bên cạnh mộ kiếm, lấy U Hoang Kiếm ra ngoài.
Đúng lúc này, U Hoang quỳ một chân trên mặt đất không vào trong kiếm bia. Tia sáng màu đen tăng mạnh, trong nháy mắt bao trùm phân nửa. Giống như hai quả thủy tinh ở phía trước cung điện, kiếm bia cùng U Hoang Kiếm của Vu Nhai cũng phát sinh liên hệ, dường như là truyền thừa nào đó.
- Lão nhân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nơi đây đang phát sinh tình huống gì vậy?
Khắc Lạp Ngạo dường như trở lại lúc còn nhỏ, trên đời không thứ gì phụ thân không biết, chậm rãi hỏi.
- Ta cũng không phải là thần, ta làm sao biết được?
Khắc Lạp Phu đảo mắt, không có chút giáo ngộ nào của một phụ thân vĩ đại. Sau đó hai người muốn đi vào. Chỉ có điều, khi bọn họ động tới bạch quang, trong chớp mắt đã bị hung hăng bắn ngược ra ngoài, căn bản không cách nào tới gần.
Khắc Lạp Phu buồn bực nhìn Vu Nhai ở bên trong nói:
- Lẽ nào chúng ta thực sự vô duyên với tiền bối thợ rèn kia sao? Đúng rồi đúng rồi. Bóng đen vừa nãy có phải là Kiếm Linh của tiểu tử thối Vu Nhai này không, chính là Kiếm Linh của thanh kiếm chúng ta đã chế tạo ra ấy? Nếu vậy nó cũng quá cường đại đi? Kiếm Linh này rõ ràng đã có linh trí. Kiếm Linh mới sinh có linh trí, chúng ta lợi hại như vậy từ lúc nào?
- Không đúng bản thân Kiếm Linh này vẫn ở bên cạnh Vu Nhai, chờ chúng ta chế tạo xong, hắn mới vào ở!
Khắc Lạp Ngạo nói ra một chuyện đặc biệt hoang đường. Kiếm Linh sao có thể tùy tiện có thể trà trộn ở trong đám người được?
- Có thể lắm. Thật sự có thể như vậy. Thấy chiếc vòng tay màu đen này không? Không đúng. Chắc Kiếm Linh giấu ở trong vòng tay, sau đó dạy tiểu tử Vu Nhai phương pháp rèn, sau đó mới nhập vào trong kiếm!
Ánh mắt Khắc Lạp Phu liền sáng ngời nói, biểu tình vô cùng hưng phấn. Nhưng lời nói tiếp theo của Khắc Lạp Ngạo lại đả kích hắn gần chết:
- Lão nhân, nói như vậy không phải chúng ta chế tạo ra kiếm có Kiếm Linh sao?
Khắc Lạp Phu hóa đá tại chỗ, sau đó chợt gầm lên giận dữ:
- Tiểu tử thối Vu Nhai, nhanh mang nguyên liệu trả lại chúng ta. Kết giới đáng chết.
Vu Nhai không biết hai vị người lùn hiện tại đang đứng ở ngoài nổi giận. Lúc này hắn cảm nhận lực lượng từ trong kiếm bia truyền tới. Đó là lực lượng cực kỳ âm u, tiến thẳng không lùi, giống như tư tưởng của U Hoang vậy. Trên đời này không có người nào không thể giết.
Lực lượng lấy một loại phương thức kỳ diệu khai thông, không thể nói rõ ràng được. Cùng lúc đó, trước mắt Vu Nhai xuất hiện một hình ảnh. Một bóng đen không ngừng giết người. Bóng đen sử dụng chiêu thức đều là thuật giết người mà U Hoang đã dạy cho hắn. Trong đó ám ảnh chặn giết được sử dụng tối đa, hơn nữa vô cùng nhuần nhuyễn.
Vu Nhai nhìn thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Nếu như bị hắn để ý tới, sợ rằng mười cái mạng cũng không đủ.
Đồng thời Vu Nhai mới biết được, hóa ra tiếp nhận truyền thừa của Thần Binh thật không phải là cảnh giới cao nhất của võ lực. Người là sống, kiếm là chết. Tay giết người là sống, kiếm giết người lại là chết. Tương tự, tất cả Thần Binh cũng như vậy.
Nếu như ở dưới tình huống cùng đẳng cấp, Vu Nhai chống lại bóng đen trước mắt, cũng chính là chủ nhân trước của U Hoang, sợ rằng không đỡ được ba chiêu của hắn đã xong đời. Lúc trước, cái hắn gọi là khiêu chiến vượt cấp hóa ra đều đáng chê cười. Hóa ra thật sự có người có thể lấy lực lượng Linh Binh Sư không cần mượn Thần Binh cũng có thể giết chết Hoàng Binh Sư.
Trước đây tuy rằng hắn cũng biết chiến đấu cần kinh nghiệm, nhưng dễ thỏa mãn. Hắn chỉ cho rằng có thể thông hiểu đạo lí đạt được cảnh giới Binh Linh như vậy là đủ rồi. Hóa ra còn xa mới đủ. Học tập, lĩnh ngộ và kinh nghiệm, mọi thứ cũng không thể ít.
Hình ảnh vừa chuyển. Đột nhiên, bóng đen vốn lấy ám sát làm chủ biến thành minh sát.
Vu Nhai cũng sử dụng nửa bộ sau của ám ảnh chặn giết, minh sát Vu nhị gia, nên rất dễ dàng có thể lĩnh ngộ và tiếp nhận. Chỉ thấy bóng đen giết đồng cấp, giết vượt cấp, sau đó lại giết vượt cấp lớn hơn nữa...
Vu Nhai nhìn như mê như say. Hóa ra giết người cũng có thể có nghệ thuật như thế, không cần bày bố, chỉ cần dựa vào một thanh kiếm!
Đồng thời hắn cũng phát hiện ra, phần lớn những kẻ mà bóng đen kia giết đều là ma pháp sư. Điều này cũng phù hợp với truyền thuyết.