Tuyết Đế Nhi rụt rè viết:
- Cái này . . . Ta không thể quyết định, phải được nãi nãi cho phép.
Vu Nhai không chịu tha cho đại nữ vương Tinh linh:
- Nàng là nữ vương Tinh linh tương lai, ta muốn nàng hứa ngay bây giờ!
Trời biết nãi nãi của Tuyết Đế Nhi có tỉnh lại không, sau khi nữ vương Tinh linh tỉnh có đồng ý hay không? Dù sao Tinh linh thần nỗ viễn cổ còn lâu lắc mới hoàn toàn lành lại, Tuyết Đế Nhi trở thành nữ vương Tinh linh thật sự còn cần vài năm, Vu Nhai chờ được.
Chủ yếu nhất là Vu Nhai muốn có cách chữa mắt cho Thủy Tinh, nay đã được Tuyết Đế Nhi hứa hẹn, những thứ khác chỉ là điều kiện phụ đi kèm.
Đại nữ vương Tinh linh ngần ngừ, cuối cùng gật mạnh đầu:
- Được!
Vu Nhai chưa xong, tiếp tục bảo:
- Nghe nói lúc trước Tinh linh thần nỗ viễn cổ bị vỡ là lúc thần nỗ chi tiễn bắn ra, Tinh linh thần nỗ viễn cổ tan vỡ rơi đầy đất còn mũi tên đã được các người cất đi, ta muốn mũi tên đó.
Muốn Tinh linh thần nỗ viễn cổ hoàn chỉnh không có mũi tên làm sao được? Vu Nhai chỉ được một góc mũi tên, không thể phát huy lực lượng thật sự của Tinh linh thần nỗ viễn cổ.
Vu Nhai biết đây là được một tấc lại muốn tiến một thước, sợ rằng mũi tên đó cực kỳ quan trọng trong Tinh linh tộc, có thể bị xếp vào báu vật trấn tộc số một, sao có thể tùy tiện lấy ra giao dịch?
Tuyết Đế Nhi suýt kêu ra tiếng nhưng ráng nhịn, tay viết mạnh:
- Điều này không được!
- Nếu ta thêm một điều kiện thì sao? Ví dụ như chữa khỏi bệnh cho nãi nãi của nàng?
Vu Nhai biết điều này rất khó nhưng hắn phải thử. Vu Nhai mới nói xong thì bắt gặp ánh mắt Tuyết Đế Nhi là lạ, hắn ngây người sau đó hiểu nàng nghĩ gì.
Mặt Vu Nhai sa sầm nói:
- Cha nó, đừng cứ luôn nghi ngờ ta. Nãi nãi của nàng bệnh liên quan gì ta? Thôi, chuyện Tinh linh tộc các người tự nàng giải quyết đi, ta lẻn vào cứu đồng bạn ra rồi đi.
Vu Nhai nói xong xoay người định đi.
Đại nữ vương Tinh linh không biết Vu Nhai vừa quay người lại thì biểu tình tức tối không còn, nàng không biết đây là chiêu lạt mềm buộc chặt của nhân loại gian xảo. Tuyết Đế Nhi vội vàng kéo áo Vu Nhai lại, nàng không dám lên tiếng, chỉ có thể níu chặt hắn.
Vu Nhai cố gắng nghiêm mặt chậm rãi quay người lại, thấy đôi mắt ngập nước đầy van xin của Tuyết Đế Nhi. Đại nữ vương Tinh linh biết rõ với lực lượng của nàng tuyệt đối không giải quyết được nguy hiểm cho Vu Nhai.
Khi Vu Nhai xoay người định đi, Tuyết Đế Nhi cảm thấy bất lực, tan vỡ như mất đi chỗ dựa.
Tựa như người dân cư ngụ dựa vào núi, sống nhờ núi nhưng bỗng nhiên núi không còn.
Mắt Tuyết Đế Nhi long lanh, đáng thương nhìn Vu Nhai như cô bé bán diêm xin người qua đường mau giùm một cây.
Mặt Vu Nhai sa sầm nói:
- Lần này tha cho nàng, lần sau còn dám nghi ngờ nhân phẩm của ta thì ta tuyệt không quay đầu lại!
Nhìn đôi mắt ngập nước của Tuyết Đế Nhi làm lòng Vu Nhai mềm nhũn không chịu nổi.
Vu Nhai tiếp tục bảo:
- Tuy ta không biết nãi nãi của nàng bị bệnh hay ai hạ độc nhưng ta tin chắc sẽ cứu được, ít nhất có thể cứu tỉnh nữ vương Tinh linh. Cộng với điều kiện này đổi hứa hẹn viễn cổ Tinh linh thần nỗ tiễn của nữ vương tương lai là nàng, như thế nào?
Cứu người? Có Tư Mã Tường lão tiền bối thì có người bệnh nào không cứu được? Lúc này không lợi dụng còn đợi khi nào?
Tuyết Đế Nhi viết nhanh như sợ Vu Nhai xoay người đi:
- Ta thật sự không thể quyết định, cho dù ta là nữ vương cũng không thể. Chỉ có thể chờ nãi nãi của ta tỉnh dậy rồi bàn bạc với người, để xem nàng nói sao thì mới hứa với ngươi được.
Đại nữ vương Tinh linh vội viết tiếp:
- Nhưng mảnh nhỏ thánh thụ Tinh linh viễn cổ thì ta có thể đồng ý ngay bây giờ, chỉ cần ngươi trợ giúp Tinh linh tộc chúng ta vượt qua nguy hiểm, chữa khỏi bệnh của nãi nãi thì ta đồng ý thay nãi nãi lập tức đưa mảnh nhỏ thánh thụ Tinh linh viễn cổ cho ngươi ngay!
Vu Nhai thừ người, sau đó nói:
- Được, cứ quyết định vậy đi.
Cuộc đàm phán với đại nữ vương Tinh linh kết thúc. Vu Nhai vốn không ôm hy vọng sẽ lấy được Tinh linh thần nỗ viễn cổ tiễn, hắn định chờ khi nào cường đại đến cảnh giới nhất định rồi tính. Bây giờ có chút hy vọng xem như niềm vui bất ngờ. Có được lời hứa của Tuyết Đế Nhi thì xác suất chữa mắt cho Thủy Tinh tăng lớn vô hạn, đây mới là điều quan trọng nhất, huống chi còn có mảnh nhỏ thánh thụ Tinh linh viễn cổ.
- Được rồi, ngủ đi, nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ đợi cuộc chiến ngày mai.
Vu Nhai nằm xuống cành cây, vô tâm vô phế ngáy khò khò.
Tuyết Đế Nhi không cách nào ngủ yên, đầu óc nhớ lại mọi chuyện trải qua ngày hôm nay. Đại nữ vương Tinh linh đưa mắt nhìn Vu Nhai có khả năng sẽ cứu Tinh linh tộc bọn họ.
Tuyết Đế Nhi không xem hiểu, không nhìn thấu được Vu Nhai. Đại nữ vương Tinh linh không biết Vu Nhai là người tốt hay xấu, nhưng có một điều nàng chắc chắn rằng những gì hắn úy đoán về Thú Đằng tộc là thật. Vu Nhai sẽ cố gắng hết sức giúp Tuyết Đế Nhi và Tinh linh tộc.
Đại nữ vương Tinh linh thầm nghĩ:
- Nãi nãi từng nói tuy nhân loại rất gian xảo nhưng bọn họ thường lấy 'lợi' đứng đầu. Chỉ cần cho đủ ích lợi thì nhân loại rất đáng tin.
- Phải rồi, không biết tên của hắn là gì?
Tuyết Đế Nhi mơ hồ nằm nhưng không ngủ được, dù mi mắt khép, trong đầu nàng toàn là bóng dáng nam nhân nằm trên cành cây đối diện. Đại nữ vương Tinh linh không cách nào xua tan hình bóng nam nhân này.
Không phải Tuyết Đế Nhi đã yêu Vu Nhai mà vì cuộc đời như trang giấy trắng của nàng bỗng nhiên đến một nhân loại kỳ lạ, dù là ai cũng khó thể quên, hắn khắc sâu vào lòng nàng. Lần đầu tiên đại nữ vương Tinh linh tiếp xúc với nhân loại đã gặp phải Vu Nhai, khiến con đường tương lai của nàng bằng phẳng nhiều. Tuyết Đế Nhi trở thành nữ vương vĩ đại nhất của Tinh linh tộc sau thời đại viễn cổ.
* * *
Trời sáng trưng, công hội lữ giả dẫn dắt các Thú Đằng tộc đi hướng Tinh linh tộc, chí cao khí nngag. Kế hoạch vĩ đại của bọn họ sắp bước ra một bước dài, chỉ cần tất cả thuận lợi thì tướng quân của bọn họ sắp trở thành vua bách tộc loạn địa.
Một ngày nào đó các Thú Đằng tộc sẽ đặt chân vào địa bàn nhân loại.
Ứng thiếu soái cưỡi một con ngân báo sáu sừng lục giai hiếm có, thuộc tính không gian. Mặc dù con ngân báo sáu sừng này thua xa bạch loan của Nguyệt Lâm Sa công chúa nhưng chỉ cần có dính đến không gian thì là thứ chỉ gặp chứ không thể cầu.
Ma thú không gian lục giai đi đến đâu đều trở thành tiêu điểm.