Edit: Tran Phuong
Beta: Sakura
Vì chìa khóa ở trong ngọc, La Thiên Trình đè nén lòng kinh hoảng nhận lấy, sau đó bỏ vào tay áo, giọng nói khàn khàn: “Chờ trở về cháu xem thử.”
Kỳ thực gần như đã khẳng định lão Trần Quốc Công tự mình tặng ngọc, bên trong cất giấu chìa khóa, nếu nó không mở được chiếc hộp này quả thực có lỗi với mọi người.
Trong mắt La Thiên Trình có hai đốm lửa, nhìn Chân Diệu thật kĩ, giống như muốn hòa tan người trước mắt, hóa thành nhu thủy tiến vào lòng hắn.
Chân Diệu bị nhìn đến trái tim đập thình thịch, không nhịn được lấy tay đè ngực lại.
Cảm giác thật kỳ quái.
Mắt La Thiên Trình hạ xuống theo, sau đó càng thêm thâm trầm.
Hình như lớn hơn rất nhiều??
Lão phu nhân ho khan một tiếng.
Thầm nghĩ bây giờ mấy đứa nhỏ đều to gan như vậy sao, nhìn tiếp nữa đến bà cũng phải đỏ mặt già.
La Thiên Trình chật vật không mở mắt, tai đỏ ửng.
Mặt mày đưa tình lại bị tổ mẫu bắt được, thật muốn chui xuống đất!
“Tổ mẫu?” Chân Diệu nghĩ cảm giác quái dị đã qua liền nở nụ cười ngọt ngào.
Lão phu nhân nhìn đầy vui mừng, vuốt đầu nàng không biết nên nói cái gì.
“Đứa bé này, đứa bé này.”
“Lão phu nhân, Tứ phu nhân tới.” Hồng Hỉ đứng ở cửa nói.
Lão phu nhân ra ý bảo La Thiên Trình cất tráp, sau đó cất giọng nói: “Mau để Tứ phu nhân vào.”
Mành đồ án hỉ thước đăng mai được vén lên, Thích thị dẫn Lục Lang tiến vào.
Thích thị mặc trường sam đơn giản hoa văn chìm, viền quần áo bằng bạc. Tóc chải cẩn thận tỉ mỉ, búi tóc chỉ cắm một cây trâm bạc. Toàn thân mộc mạc sạch sẽ, không giống một quý phụ trong quý phủ, thoạt nhìn còn lớn hơn Tống thị vài tuổi.
“Con dâu bái kiến lão phu nhân.” Thích thị hành lễ, vỗ vỗ Lục Lang.
Lục Lang mím môi, yên lặng chào lão phu nhân.
“Đại Lang và vợ Đại Lang đã về?” Thích thị ngẩng đầu, thấy La Thiên Trình và Chân Diệu, trong mắt có chút vui mừng, rất nhanh liền lắng xuống như dầu đã cháy hết dần dần không còn độ ấm.
“Tứ thẩm.” La Thiên Trình cười vấn an Thích thị.
Chân Diệu cười khanh khách nói: “Tứ thẩm, khí sắc hôm nay của thẩm phá lệ tốt, rất đẹp.”
Thích thị mím môi, nở nụ cười nhạt nhẽo: “Là vậy sao, vậy thì tốt rồi.”
Ngày vui, miễn người ngoài thấy nàng cảm thấy xui xẻo.
Nắm chặt tay Lục Lang, Thích thị nói: “Lão phu nhân, để Lục Lang bồi mẹ và Đại Lang nói chuyện, con về trước, vẫn còn có việc chưa hoàn thành.”
Lão phu nhân nở nụ cười: “Chuyện gì? Thích thị, sau này, sau này đậu của con không cần nhặt nữa.”
Từ sau khi La Tứ thúc mất tích, dần dần tất cả mọi người đều nhận định hắn đã chết, tâm Thích thị như tro tàn. Liền trộn các loại đậu với nhau, sau đó lựa đậu giết thời gian.
Ngoài thời gian chiếu cố Lục Lang, thời gian còn lại đều bất tri bất giác trôi qua trong lựa đậu.
Lão phu nhân biết việc này, chưa từng đề cập đến.
Tuổi trẻ đã phải thủ tiết, đi sai một bước cũng bị bới móc, Thích thị nguyện ý cả ngày vùi mình trong chính viện, bà cũng không thể mạnh mẽ kéo nàng ra.
Kéo ra làm gì đây, nhìn người khác mặc đồ tươi mới đầy sức sống?
Lão phu nhân cũng liền tùy nàng.
Thích thị cúi đầu: “Dạ, con dâu nghe lão phu nhân, sau này không lựa nữa.”
Lúc này Hồng Phúc xuất hiện ở cửa, đang muốn bẩm báo thì thấy lão phu nhân lắc đầu.
Hồng Phúc hiểu ý, tránh sang một bên mời Tứ thúc đã rạng rỡ hơn bước tới.
Chân Diệu mở to mắt, thiếu chút nữa dính lên người La Tứ thúc.
Nàng thật không ngờ La Tứ thúc cạo râu ria đi lại trông như vậy!
Anh tuấn, trầm ổn, sáng sủa, giống như ánh mặt trời trên cao khiến người ta nổ con mắt.
La Thiên Trình tức giận giật giật khóe miệng, sau đó lộ ra nụ cười xấu xa, lặng lẽ sờ hông Chân Diệu.
Chân Diệu bất khả tư nghị quay đầu lại, La Thiên Trình hừ lạnh một tiếng không nhìn nàng, trên tay lại dùng lực bấm một cái.
Chân Diệu đau đến nỗi suýt kêu thành tiếng, cắn chặt môi dưới.
Thực đủ rồi, mệnh nàng thực khổ, gặp phải loại phu quân bệnh thần kinh này, trước mặt mọi người, một phòng toàn trưởng bối, còn là thời khắc cảm động Ngưu Lang, Chúc Nữ gặp nhau trên cầu hỉ thước, hắn cư nhiên, cư nhiên sờ hông nàng?
Có lẽ phát hiện ánh mắt mọi người không thích hợp, Thích thị quay đầu lại, sau đó cả người bối rối.
La Tứ thúc đi nhanh tới, nắm tay Thích thị: “Thiến nương…….”
Thích thị nháy mắt mấy cái, giãy mạnh ra, sau đó hai tay che miệng nước mắt tuôn rơi.
La Tứ thúc thấy vậy trong lòng quặn đau, bất chấp bên ngoài còn có người ôm Thích thị vào lòng: “Thiến Nương, ta đã về, xin lỗi, xin lỗi.”
“Lão gia…..” Thích thị rốt cuộc mới tỉnh táo lại, tê tâm liệt phế hô một tiếng, sau đó trợn mắt ngất đi.
“Thiến Nương!” La Tứ thúc ôm lấy Thích thị, cúi đầu thấy được Lục Lang.
Lục Lang gầy nhỏ, tướng mạo giống Thích thị nhiều hơn một chút, nhưng La Tứ thúc liếc mắt liền khẳng định đây là con hắn!
“Lục Lang, ta là cha con.” La Tứ thúc ôm Thích thị ngồi xổm xuống, hung hăng hôn lên gò má Lục Lang một cái.
“Khụ, khụ.” Lão phu nhân ho khan vài tiếng.
Người đương thời coi trọng ôm cháu không ôm con, chuyện này nếu truyền ra sẽ bị người khác đàm tiếu.
Không thì, không thì, bà cũng hận không thể ôm nhi tử hôn một cái đây này, lão phu nhân ê ẩm nghĩ.
“Mẹ, để Thích thị nằm ở trên tháp la hán đi, mau mời đại phu đến kiểm tra cho nàng đi.”
Lão phu nhân nghiêm mặt: “Nằm cái gì mà nằm, muốn nằm ôm vợ con về viện mình mà nằm. Đi nhanh lên, đại phu để ngày mai con mời!”
Thích thị đây là cao hứng, chờ một lát nữa là tỉnh, hai vợ chồng còn không biết có bao nhiêu điều để nói đây này, nàng cũng không phải bà lão hồ đồ, mời đại phu cái gì.
Nhưng thật ra ngày mai có thể mời một thái y về, bắt mạch cho đứa bé này một chút, ở bên ngoài lâu như vậy, lưu lại bệnh gì không tiện nói sẽ không tốt.
“Vậy, vậy con về trước đây.” La Tứ thúc ôm vợ, dắt con quay mặt đi.
Cuối cùng căn bản không phát hiện còn có hai người sống là La Thiên Trình và Chân Diệu!
“Đại Lang, các cháu cũng mau về nghỉ ngơi đi, chờ tới lúc ăn cơm lại tới. Về phủ bên kia, bà sẽ phái người đi truyền tin, còn trong cung nữa, các cháu hôm sau nhất định phải đi tạ ân.”
“Dạ.” Hai người đáp lời trở về Thanh Phong đường.
Chỉ thấy một trận rối loạn, mấy nha hoàn xinh đẹp lao tới, chen La Thiên Trình qua một bên, ôm Chân Diệu vừa khóc vừa cười.
Mặt La Thiên Trình đen lại, hai tay khoanh trước ngực lạnh đứng một bên nhìn.
Cuộc sống thực sự không cách nào trôi qua, vợ làm như không thấy hắn, mắt dính chặt lên người Tứ thúc, trở về chỗ của mình lại có một đống nha hoàn xinh đẹp lại làm như không thấy hắn.
Luôn cảm thấy chỗ nào đó không đúng. Thông phòng đâu, hắn muốn gọi thông phòng!
Chỉ thấy ba tiểu mĩ nhân như hoa như ngọc liên tiếp đứng ở cửa Bán Nguyệt Tây Khóa viện.
La Thiên Trình cười đắc ý vẫy tay.
Ba mĩ nhân vui vẻ, chạy tới, ánh mắt nhìn La Thiên Trình phải gọi là tình sâu như biển.
La Thiên Trình cảm thấy sảng khoái, như thị uy nhìn về phía Chân Diệu được nha hoàn bao quanh, ho khan hai tiếng.
Sắc mặt ba mĩ nhân cứng đờ, hai mặt nhìn nhau.
Nguy rồi, Thế tử muốn trách các nàng không hiểu quy củ.
Hiện tại người nào không biết Thế tử phu nhân phúc tinh cao chiếu, là bảo bối trong lòng Thế tử a.
Nếu Thế tử phu nhân nhìn các nàng vừa mắt, nói không chừng còn được thưởng một hai ngày hầu hạ thế tử đây!
“Đại nãi nãi, ngài đã về rồi. Thiếp thân nhớ ngài muốn chết.” Ba mĩ nhân cùng nhau nhào vào.
Khóe miệng La Thiên Trình cứng nhắc, tức giận nhấc chân đi vào trong phòng.
Thực sự không có cách nào lăn lộn, đây là thông phòng của hắn hay là của nàng?
Đang lúc tức giận một vật đen thùi lùi xuất hiện trước mặt, vội nghiêng đầu, chỉ thấy một con sáo vọt tới, bởi vì bay quá nhanh còn rớt hai cọng lông chim, phiêu đãng trước mặt hắn từ từ rơi xuống.
Nhìn con sáo đẩy chúng nha hoàn ra sà vào lòng Chân Diệu La Thiên Trình thấy toàn thân không thoải mái.
Bước chân nặng nề đi vào phòng, một mình yên lặng tắm.
Bên kia Chân Diệu được đám nha hoàn ôm vào phòng tắm, vừa tắm vừa xoa bóp, vừa chải đầu giằng co một canh giờ mới về phòng.
“Giờ mới chịu về phòng?” Tựa vào tháp đọc sách, La Thiên Trình bộp một cái ném sách qua một bên.
Loại cảm giác vừa mới từ Sở Tiêu các (thanh lâu) về, sau đó bị vợ chất vấn là tình huống gì xảy ra?
Chân Diệu sờ sờ mũi đi tới.
Chịu khổ nhiều ngày như vậy, đợi lát nữa còn có gia yến, Chân Diệu cũng thấy mệt mỏi, để đám nha hoàn đều lui ra ngoài, cởi giày lên giường, sau đó đưa lưng về phía La Thiên Trình nằm xuống.
La Thiên Trình thực sự nổi giận, quay người Chân Diệu lại nhìn nàng chằm chằm.
“Nhìn cái gì, đừng tưởng làm như vậy ta sẽ tha thứ việc chàng sờ loạn.”
“Ta sờ loạn, nếu ta không sờ loạn thì nàng còn nhìn chằm chằm Tứ thúc đi?”
Chân Diệu lườm hắn một cái: “Tứ thúc đẹp a, giống chàng, ta nhìn lâu hơn một chút thì sao chứ?”
Đẹp? Giống hắn?
Khóe miệng La Thiên Trình cong lên, đột nhiên ngưng lại: “Không đúng, nếu giống ta, mỗi ngày nàng đều nhìn ta còn chưa đủ sao?”
“Đừng làm rộn!” Chân Diệu đẩy tay đối phương ra, buồn cười nói: “Cẩn Minh, chàng đang ghen sao?”
“Ai ghen?” La Thiên Trình cười lạnh một tiếng: “Nàng là vợ, cũng chỉ có thể nhìn ta, người khác ai cũng không được nhìn, Tứ thúc cũng không được!”
“Ách, được, chỉ nhìn chàng.” Chân Diệu thấy hơi mệt, tùy ý đáp ứng một tiếng rồi nhắm mắt lại.
Mí mắt bị người ta dùng hai ngón tay tách ra.
Chân Diệu cũng muốn trợn trắng mắt rồi.
Phu quân đại nhân ngây thơ như vậy nàng nên làm gì đây?
“Không phải nhìn ta sao?”
“Được, nhìn chàng!” Chân Diệu cũng giận, dứt khoát nhìn La Thiên Trình, mặt đối mắt, nhìn thẳng vào mắt đối phương.
Ánh mắt hai người giằng co, trên không như va chạm ra tia lửa điện, sau đó tia lửa kia tiến vào lòng người, càng ngày càng mạnh.
Trời vẫn sáng, trong sa trướng dần tối sầm, vừa tắm qua, hương khí lượn lờ tản ra,vây quanh phiến thiên địa này.
“Ta, ta ngủ.” Chân Diệu có chút hoảng hốt,vội nằm thẳng người, thuận tay cầm gối úp lên mặt, lại đột nhiên cảm giác người nặng nề.
“Vẫn giống như trước có được không?” Bên tai vang lên giọng nói có chút khàn khàn, không du dương như trước nhưng vẫn phá lệ câu người.
Chân Diệu thoáng cái không thốt lên lời.
Mưa hôn dày đặc rơi xuống, chạm vào thân thể trơn bóng khơi lên từng trận run rẩy.
Quần áo chẳng biết đã thoát hết từ lúc nào, chỉ còn hai thân thể hai người dây dưa.
Nhưng đột nhiên La Thiên Trình xoay người đứng lên, biểu tình có chút dại ra.