Edit: Tuyết Y
Beta: Sakura
La Thiên Trình đi vào trong, tâm tình thì có vài phần nhảy nhót. Loại tâm tình này, giống như khi còn bé có gì tốt sẽ đi tìm Tứ thúc khoe khoang vậy.
Cái tâm tình tốt này mãi đến khi thấy một mèo một chim kêu gào cùng lăn đến chân hắn mới kết thúc.
Phía sau còn có một đám nha hoàn đuổi tới, thấy La Thiên Trình bất chợt xuất hiện, đưa mắt nhìn nhau một lúc lâu mới nhớ tới việc hành lễ.
Cứ như vậy chỉ trong chốc lát, một mèo một chim lại cứ đánh nhau lăn đi.
Lấy tay quơ quơ mấy cọng lông chim và lông mèo bay loạn xạ, La Thiên Trình nắm tay ho khan một tiếng, trầm giọng hỏi: “Chuyện gì xảy ra đây?”
Hắn quả thực không thể tin được, con mèo bị trụi nhiều chỗ trên người vừa nhìn thấy lại là con mèo đặc biệt xinh đẹp ưu nhã như con sư tử con mà hắn đã tốn một phen tâm tư mới tìm được.
Nha hoàn dẫn đầu gọi là Giáng Châu, tỉnh táo lại trước tiên, phúc phúc thân nói: “Hồi Thế tử gia, là Cẩm Ngôn và Bạch Tuyết lại đánh nhau ạ.”
“Lại?” La Thiên Trình nhạy cảm bắt được chữ mấu chốt.
Giáng Châu ngược lại mặt không đổi sắc mà nói: “Từ lúc Bạch Tuyết tới, chỉ cần đến lúc Cẩm Ngôn ra khỏi lồng chơi thì nhất định bọn chúng lại đánh nhau.”
La Thiên Trình mơ hồ có dự cảm không tốt, ôm may mắn trong lòng hỏi: “Đại nãi nãi biết chưa?”
Chúng nha cùng cho hắn ánh mắt đồng tình.
Tước Nhi tính tình tương đối hồn nhiên liền nói: “Đại nãi nãi dĩ nhiên biết nha, mấy ngày nay bọn chúng đánh nhau, phá hủy mất một bộ quần áo của Đại nãi nãi, còn có một lần cào rụng một nhúm tóc của Đại nãi nãi. . . . . .”
Rất tốt!
La Thiên Trình trong gió rơi lệ tiến vào.
Chân Diệu đang tập viết theo chữ mẫu, nghe được động tĩnh bèn buông xuống bút, thấy La Thiên Trình đứng ở nơi đó không nói lời nào, cả áo khoác cũng không cởi, chỉ như muốn nói lại thôi nhìn nàng, ngược lại có chút kỳ quái. Nàng đặt bút sang một bên rồi đứng dậy đi qua hỏi: “Làm sao vậy?”
La Thiên Trình thở dài, cũng không nói chuyện, nắm tay Chân Diệu kéo nàng vào phòng trong.
“Chàng làm gì thế?” Chân Diệu sợ hết hồn.
Giờ đang giữa ban ngày, vừa thấy mặt đã kéo nàng vào phòng trong, cho dù là ai cũng hiểu lệch đi a.
Quả nhiên La Thiên Trình không nói một lời bắt đầu cởi quần áo.
Chân Diệu lúc này thật sự nổi giận, vỗ giường: “La Thiên Trình, chàng còn dám cởi!”
Đáng tiếc nàng nói chuyện không đuổi kịp tốc độ nhanh của người ta, chỉ trong chốc lát, trên người đối phương đã trần truồng rồi.
Thế còn chưa xong, La Thiên Trình nhìn quanh, rồi đưa tay cầm cây chổi lông gà được đặt trên bàn dài lên.
Mắt Chân Diệu cũng trợn tròn.
Làm gì đây? Hắn còn muốn đánh người hay sao?
Không phải là lại phát bệnh chứ?
Chân Diệu bồn chồn trong lòng, vội quét một vòng, không phát hiện thứ gì phù hợp, bèn giơ một cái ghế đẩu nhỏ lên.
Khóe miệng La Thiên Trình co quắp: “Kiểu Kiểu, mau bỏ xuống, ghế đẩu cũng rất nặng đấy, đừng để rơi vào chân.”
“Chàng buông chổi lông gà xuống trước rồi nói!”
La Thiên Trình ngẩn ra, sau đó có chút tức giận: “Kiểu Kiểu, chẳng lẽ nàng cho rằng ta muốn đánh nàng sao? Dù có thế nào đi nữa, ta cũng sẽ không đánh vợ a.”
Chân Diệu âm thầm liếc mắt.
Không đánh vợ? Ngày đó là ai hành hạ nàng gần chết a!
Thấy bộ dáng không tin tưởng của Chân Diệu, La Thiên Trình bất đắc dĩ cười cười, trở tay giắt chổi lông gà vào lưng quần phía sau.
Chân Diệu thấy La Thiên Trình giắt chổi lông gà sau lưng đi tới, cảm giác vui vẻ nói không nên lời, tâm tình khẩn trương cũng buông lỏng mấy phần, đặt ghế đẩu nhỏ đến chỗ tay có thể tùy tiện với tới, ánh mắt lạnh nhạt xem hắn muốn làm gì.
La Thiên Trình đến bên giường ngồi xổm xuống. Ho khan một tiếng nói: “Kiểu Kiểu, lúc trước không phải nói phải chịu đòn nhận tội với nàng ư? Nàng nhìn xem ta có thành ý như vậy, chuyện đêm đó hãy để cho nó qua đi.”
Vốn tưởng rằng có con mèo có thể khiến vợ vui vẻ, hắn cũng không cần như thế này, hiện tại. . . . . . Khụ khụ, không thêm tội đã cám ơn trời đất rồi.
Con súc sinh lông dẹt kia, lúc nào đó tìm được cơ hội không bắt nó nhổ trụi lông lên rồi nướng ăn thì không được, lúc vừa bắt đầu đã đối nghịch với hắn rồi!
“Chịu đòn nhận tội?” Chân Diệu đánh giá trên dưới một cái, “Cành mận gai đâu?”
La Thiên Trình chỉ chỉ chổi lông gà sau lưng.
Môi Chân Diệu giật giật, vừa muốn cười nhạo mấy câu, nhưng khi chạm đến tia thấp thỏm không yên in sâu trong đáy mắt La Thiên Trình, thì bỗng không mở miệng được.
Lời nói kia của Lão phu nhân lại vang lên bên tai.
” Vợ chồng chung sống, luôn là trong lúc lơ đễnh dần dần xa cách, chờ khi muốn quay đầu lại thì không được nữa rồi. Cái gọi là vợ chồng từ thân đến sơ, chính là đạo lý này.”
Thấy Chân Diệu chậm chạp không nói, tia thấp thỏm không yên nơi đáy mắt La Thiên Trình liền chuyển thành cay đắng.
Rốt cuộc là do hắn tổn thương người quá nhiều, trừng phạt đúng tội, đích thân phá hỏng phần thân mật mới vừa tạo dựng kia.
Có điều, nếu đã hiểu rõ tâm ý thực sự của mình, thì bất luận khó xử thế nào cũng không sợ.
Một bàn tay hơi lạnh đặt lên bàn tay lớn kia, La Thiên Trình đột nhiên ngẩng đầu.
Chiếu vào mắt đích thực là nụ cười nhè nhẹ nhưng thuần túy của Chân Diệu, nàng chớp chớp mắt, một tay xòe ra: “Nếu chổi lông gà là cành mận gai, còn không đưa đây.”
La Thiên Trình chỉ cảm thấy giờ khắc này tâm tình đột nhiên bay đến tận trời, làm người ta không kịp trở tay, lại hận không được cười to ba tiếng, lập tức rút chổi lông gà đưa tới, suy nghĩ một chút rồi không được tự nhiên dặn dò: “Đừng đánh mặt đấy.”
Lần này Chân Diệu thật sự không nhịn cười được.
Phu quân của nàng, thật ra xem như cũng đáng yêu.
Dù sao ở thời đại này, nếu nàng thật sự gặp phải nam nhân sau khi khiến nàng tức giận cũng không để ý đến sống chết của nàng, không quan tâm đến tâm tình nàng, ngoại trừ việc điều chỉnh lại tâm tình mà sống thì còn có biện pháp gì tốt hơn hay sao?
Cùng cách? Ha ha, gia đình như bọn họ, kết thân là thành chuyện tốt hai họ, nếu nam tử không mắc sai lầm gì lớn, nhà gái mà đưa ra ý cùng cách, chỉ sợ đã bị mọi người nhổ nước bọt chết đuối rồi.
Chân Diệu cầm lấy cây chổi lông gà ngũ sắc kia, ánh mắt rơi vào nửa thân trên của đối phương, không phúc hậu mà cười, trêu chọc khiến hắn ngứa ngáy như dùng chổi lông gà quét qua ngực.
La Thiên Trình ngược lại hít vào một ngụm khí lạnh, thất thanh nói: “Kiểu Kiểu?”
“Đừng lên tiếng, nếu chịu đòn nhận tội, dù sao cũng phải cho ta đánh một trăm tám mươi cái nha.”
“Nhiều như vậy?” La Thiên Trình cười đau khổ.
Nếu đánh thật thì cũng thôi, nàng lại còn trêu chọc như vậy, quả thực là muốn mạng người a!
Chân Diệu mặt không đổi sắc: “À, vốn là không cần đánh nhiều như vậy, có một nửa là chàng chịu thay cho con mèo chàng tặng đấy.”
Rắc một tiếng, La Thiên Trình nắm chặt nắm đấm kêu răng rắc.
Sau này hắn sẽ làm thịt súc sinh lông dẹt kia!
Không có nó, con mèo hắn tặng chắc chắn khiến người ta yêu thích vô cùng.
Chân Diệu cuối cùng không tiếp tục trêu chọc hắn nhiều hơn nữa, đã bị La Thiên Trình nín cười đến vất vả túm lấy chổi lông gà ném xuống đất, sau đó ôm chầm nàng một cái, hôn đến trời đất quay cuồng.
Có lẽ bị kích động bởi lời nói kia của Lão phu nhân, có lẽ mấy ngày nay La Thiên Trình kiên nhẫn tặng quà khiến nàng vui, lần này, quả thật Chân Diệu không có loại trốn tránh và phản cảm vô thức nữa, từ phản kháng ban đầu dần biến thành phối hợp, rốt cuộc không nhịn được mà kêu nhẹ một tiếng.
Nhưng La Thiên Trình lại như bị điện giật buông ra, hơi thở gấp bình phục tâm tình, chạm đến đến ánh mắt kinh ngạc của Chân Diệu, hắn lại ôm nàng càng chặt hơn, cười khổ nói: “Còn như vậy nữa thì lại khiến nàng bị thương rồi.”
Chân Diệu đã cảm giác được có một vật cứng rắn chọc vào mình. Đối phương ở trần, thân thể nóng hổi như bàn ủi, áp vào ngực nàng nóng hầm hập, mặt cũng nóng hôi hổi, vội ngượng nghịu xê dịch người.
“Kiểu Kiểu, Kỷ nương tử có nói còn phải uống thuốc đến bao giờ không?”
Chân Diệu có chút xấu hổ nói: “Còn phải uống ba tháng nữa rồi xem lại.”
Ba tháng!
La Thiên Trình cảm nhận nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, hắn cảm thấy cả người đều không xong rồi.
Có ai cưới vợ mà sốt ruột như hắn không chứ!
“Được rồi, nhanh mặc quần áo vào chút đi, cứ ở trong phòng thế này, truyền ra thì thành thế nào?”
“Ai dám!” La Thiên Trình nhíu mày, cuối cùng cũng mặc quần áo vào. Đứng dậy uống một hớp trà nguội đè ngọn lửa này xuống, “Kiểu Kiểu. Ta muốn thương lượng với nàng một chuyện.”
“Chàng nói đi.” Chân Diệu đưa tay vuốt nếp nhăn trên quần áo, lại chỉnh lại tóc mai.
“Tư vệ La Báo của ta, nhìn trúng nha hoàn Tử Tô bên cạnh nàng. Xin ta thay hắn làm chủ, không biết ý của nàng như thế nào?”
“La Báo sao?” Chân Diệu cười thầm, nàng còn đang suy nghĩ thị vệ kia sao mãi vẫn không có động tĩnh gì, không phải bị nhan sắc của A Loan mê hoặc đổi chủ ý đấy chứ. Nếu là như vậy, nàng sẽ dạy hắn biết cái gì là gà bay trứng vỡ (*).
(*) gà bay trứng vỡ: tương tự như mất cả chì lẫn chài
“Hôm đó gọi hắn vào đình gặp, bản thân hắn cũng rất được, chỉ là không biết tình huống trong gia đình hắn thế nào.”
“Tổ phụ của hắn từng đi theo tổ phụ của ta, hiện tại đã được vinh dưỡng, sống cùng thứ tử làm quản sự ở thôn trang. Phụ thân La Báo là trưởng tử, đi theo phụ thân ta, sau đó lại chết trận sa trường cùng phụ thân ta, mẫu thân hắn thì lúc sinh hắn khó sinh mà mất. La Báo từ khi sinh ra, đã sống cùng một nhà của thúc thúc hắn.”
“La Báo mồ côi từ trong bụng mẹ a?” Chân Diệu ngược lại không ngờ thanh thế của thanh niên nhìn thuần phác sáng sủa kia lại rất thê thảm.
“Đúng vậy, có điều thúc thúc thẩm thẩm hắn đối với hắn cũng như con mình sinh ra vậy.” Không biết La Thiên Trình nhớ tới cái gì, hắn than nhẹ một tiếng, “Gia đình thúc thúc hắn có ba nữ nhi, đến nay không có nhi tử.”
Chân Diệu gật nhẹ đầu.
Nghe thế thì cũng không tệ lắm. Không có bà bà thực sự, Tử Tô gả đi có thể quản gia làm chủ, lại có Thế tử và nàng, sẽ không có chuyện vì trên không có trưởng bối áp chế mà người trẻ tuổi lại ẩu tả.
“Vậy chờ đến tháng ba mùa xuân thì tổ chức hỉ sự cho bọn họ đi.” Tử Tô vẫn luôn theo nàng đã có nơi để đi, tâm tình Chân Diệu không tệ, lại hỏi, “Mấy ngày nay không gặp A Hổ, hiện tại như thế nào ròi?”
Nghĩ đến thiếu niên choai choai từ núi sâu đi theo bọn họ kia, La Thiên Trình lộ ra nụ cười nhẹ: “Cũng không tệ lắm, là một hạt giống tốt, sau này có thể trở thành cung thủ ngàn dặm chọn một (*), đáng tiếc tiểu tử kia một lòng muốn làm phu xe cho nàng.”
(*) ý chỉ người xuất sắc nhất
Chân Diệu khoát khoát tay: “Nam nhi chí tại bốn phương, A Hổ cũng không phải là hạ nhân trong phủ, làm phu xe cho ta làm gì?”
“Người có chí riêng. Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, nói không chừng làm phu xe lại càng tự tại hơn một chút đấy. Được rồi, đợi dạy dỗ A Hổ xong, để hắn tự lựa chọn đi, ta sẽ giải thích lợi và hại cho hắn nghe. Không nói những thứ này nữa, mấy hôm nay phủ chúng ta thế nào?”
Chuyện đặc biệt nhất phủ Quốc Công mấy ngày nay chính là Nhị phòng có thêm một thông phòng đẹp như tiên, Tứ phòng có một vị thiếp thất thân phận không bình thường đến.
Chân Diệu tự nhiên thuận miệng nhắc đến.
La Thiên Trình nghe chỉ cười cười rồi không hỏi thêm nữa.
Theo ngày tết ông Táo đến gần, phần lớn quan viên cũng bắt đầu nhàn rỗi, rất nhiều người giữ chức quan nhàn tản đều không cần đến nha thự, La Nhị lão gia chính là như thế.
Nghe nói La Nhị lão gia lại đi Tây Khóa Viện, Điền thị hung hãn ném một cái ly, đúng lúc ném đến chân La Tri Nhã đến bái kiến mẫu thân.