Chương 226: Ma pháp bại lộ! Hai người giằng co!
Cập nhật 3 năm trước
Giọng nói của người này lập tức khiến mấy người còn lại bừng tỉnh, giờ phút này nhìn dã thú cùng mỹ thiếu niên cảm giác thập phần quỷ dị, trong lòng hoảng sợ đã phủ qua một màn hình ảnh hoa lệ vừa rồi.
"Nhanh lên, mau đi cứu cậu bé kia." Trong đám người hoảng loạn, có người khẩn trương la lớn.
Hạ Thiên Tịch thở dài một hơi, vốn dĩ cậu đang rất tức giận những người này làm tiểu Bình Quả bị thương, nhưng hiện tại nghe những người xa lạ này nói những lời quan tâm mình,y ngược lại không thể nào xuống tay với những người này được.
"Tiểu Bình Quả là sủng vật của ta, nó không phải mãnh thú cũng không phải thú biến dị." Khi mọi người đang hoảng loạn muốn công kích tới, Hạ Thiên Tịch nhìn mọi người bình thản nói, một tay trấn an vuốt lông trên đầu tiểu Bình Quả, tựa hồ như thuận theo lời Hạ Thiên Tịch nói, từ cổ họng tiểu Bình Quả phát ra thanh âm nức nở, đôi mắt hổ ướt át nhìn Hạ Thiên Tịch, quay đầu vươn lưỡi phi thường dịu ngoan liếm liếm tay Hạ Thiên Tịch.
Nhìn một màn này mọi người lập tức kinh ngạc trừng lớn mắt, muốn nói bọn họ vì cái gì lại ngộ nhận tiểu Bình Quả là mãnh thú? Cũng là do kích cỡ của tiểu Bình Quả, hiện tại tiểu Bình Quả tuy rằng không lớn như lúc mới thăng cấp, nhưng cũng cao lớn không ít, hiện tại nó cao tới 1 mét, dài cũng phải 1.5 mét, trừ bỏ biến dị thú sẽ có hình thể lớn như vậy, còn chưa từng có sủng vật nào có hình thể lớn như thế.
Biến dị thú bị cảm nhiễm virus khiến cho gen bị đột biến nên cũng dị thường hung mãnh, tập kích nhân loại, không hề dịu ngoan, cho nên nhân loại chỉ cần phát hiện biến dị thú tồn tại sẽ lập tức muốn tiêu diệt ngay.
Mọi người ngơ ngác nhìn Tiểu Bình Quả dưới sự trấn an của Hạ thế nào mới tốt, muốn nói Tiểu Bình Quả là biến dị thú, như vậy nó sẽ không ngoan ngoãn với nhân loại như vậy nha! Như vậy, Tiểu Bình Quả trước mắt rất có thể chính là sủng vật thiếu niên dưỡng, nhưng mà có sủng vật lớn như vậy sao?
"Nếu các ngươi không có chuyện gì khác có thể đi ra ngoài." Hạ Thiên Tịch lạnh lùng trục lệnh đuổi khách.
Miệng vết thương ở chân sau của tiểu Bình Quả còn chưa được trị liệu, y không muốn tốn thời gian cùng mấy người này đâu.
Mọi người hai mặt nhìn nhau một cái, sau đó mới vẻ mặt xin lỗi rời khỏi phòng, nhóm người này vừa mới đi ra ngoài, mấy người Lăng Thần liền tới đây. Nghe tiếng ồn ào bên ngoài, bọn họ cũng đều quan tâm lại đây nhìn xem.
"Sao lại thế này?" Nhìn đoàn người xa lạ đi ra, Lăng Thần đi vào, ánh mắt lập tức nhìn thấy vết máu dính trên người và quần áo của Hạ Thiên Tịch, ánh mắt màu bạc lập tức lạnh xuống, bước nhanh tới, sắc mặt thay đổi, khẩn trương dò hỏi: "Ngươi bị thương?"
Thanh âm trầm thấp của hắn mang theo một cỗ nguy hiểm tuyệt đối, khiến mấy người đi theo sau hắn tự giác lùi ra phía sau một bước, giờ phút này Lăng Thần đột nhiên tỏa ra hơi thở cường đại nguy hiểm, quá mức khiếp người.
"Không có, là máu trên người tiểu Bình Quả." Hạ Thiên Tịch lắc lắc đầu, nhìn mấy người phía sau Lăng Thần, hơi nhíu mày một chút khó phát hiện, vì Lancet và Lạc Vô Dật còn chưa thông qua khảo hạch, y còn chưa quyết định có cho bọn họ trở thành đồng bọn hay không? Nhưng tiểu Bình Quả hiện tại có thương tích trong người, y cũng không thể không trị liệu cho nó. Hoặc là để Lancet và Lạc Vô Dật đi ra ngoài, như thế nào có chút cảm giác không thích hợp.
"Không có việc gì." Lăng Thần đi tới trước mặt Hạ Thiên tịch thấp giọng nói một câu: "Trị liệu cho nó." Hắn chờ đợi ở bên người ý, sau đó ngẩng đầu không chút để ý liếc nhìn mấy người một cái.
Hạ Thiên Tịch ngẩng đầu nhìn Lăng Thần, nhìn mắt phượng híp lại của Lăng Thần, được hắn cho mình kiên định, Hạ Thiên Tịch mới quyết định bại lộ ma pháp ở trước mặt Lancet và Lạc Vô Dật.
"Flina đóng cửa." Hạ Thiên Tịch từ trên giường bước xuống, sau đó nhìn tiểu Bình Quả đang ngoan ngoãn nằm ở trên giường dịu dàng nói: "Tiểu Bình Quả, nằm."
Tiểu Bình Quả lập tức ô ô gầm nhẹ hai tiếng, phi thường nghe lời lật mình, tứ chi giơ lên, lộ ra cái bụng lớn mềm mại, còn ngẩng đầu mở đôi mắt to nhìn Hạ Thiên Tịch.
Hạ Thiên Tịch gợi lên khóe môi ôn hòa cười trấn an nó một chút, sờ sờ đầu nó, tiểu Bình Quả mới ngoan ngoãn đặt đầu xuống giường.
Ánh mắt Lancet tìm tòi nghiên cứu nhìn Hạ Thiên Tịch, dã thú lớn như vậy muốn nói không phải biến dị thú đúng là không có ai tin, nhưng nếu là biến dị thú cư nhiên nghe lời nhân loại như vậy tựa hồ cũng có chút khiến người không thể tin nổi.
Đôi mắt to của Lạc Vô Dật tràn ngập tò mò, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy biến dị thú.
Những người còn lại đều đã thấy qua tiểu Bình Quả, cho nên giờ phút này đối với một màn này đã gặp nhiều không trách, nhưng khi Hạ Thiên Tịch thi triển quang hệ ma pháp chữa thương cho tiểu Bình Quả, ma pháp thần kỳ này vẫn khiến bọn họ khiếp sợ.
Hạ Thiên Tịch tìm được miệng vết thương trên người tiểu Bình Quả, đẩy ra phần lông thật dài trên người nó, bàn tay bao trùm lên miệng vết thương của nó, một đoàn ánh sáng trắng nhu hòa hình thành trong lòng bàn tay của Hạ Thiên Tịch, đoàn ánh sáng trắng nhu hòa này đánh thẳng vào miệng vết thương của tiểu Bình Quả, tiểu Bình Quả không cảm thấy bất cứ chỗ nào không tốt, nhưng trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, miệng vết thương trên người tiểu Bình Quả lấy tốc độ mắt thường thấy được khép lại.
Vì viên đạn đi vào da thịt, Hạ Thiên Tịch phải mất một phen công phu mới trị liệu xong vết thương trên người tiểu Bình Quả.
Chỉ cảm thấy một trận ấm áp bao bọc lấy bản thân, tiểu Bình Quả thoải mái híp lại hai mắt, đau đớn ở chân sau cũng dần dần biến mất, tận đến khi nó không còn cảm thấy đau đớn nữa, tiểu Bình Quả mới thoải mái gầm nhẹ một tiếng, lập tức từ trên giường đứng lên, vung vẩy cái đuôi to xù lông, đôi mắt hổ đáng yêu ngốc manh nhìn Hạ Thiên Tịch, làm nũng lấy lòng: "Mẫu thân..."
Hạ Thiên Tịch xoa xoa mồ hôi trên trán, vết thương Tiểu Bình Quả tuy rất nặng, may mà y hiện tại đã thăng cấp thành Ma Pháp Sư trung cấp, cho nên đối với chút thương thế này vẫn có thể ứng phó được.
"Mệt không?" Lăng Thần nhìn sắc mặt có điểm tái nhợt của y, lập tức săn sóc giúp Hạ Thiên Tịch xoa xoa tầng mồ hôi mỏng trên trán.
Hạ Thiên Tịch lắc đầu, mà mọi người ở bên kia lúc này thực sự chấn kinh rồi.
Quang minh ma pháp của Hạ Thiên Tịch, trong bọn họ không ai có, trừ bỏ Lăng Thần biết về quang minh ma pháp ra thì không có ai biết kể cả Flina.
Giờ phút này nhìn Hạ Thiên Tịch cư nhiên một tay bao trùm trên thương thế của Tiểu Bình Quả, vết thương của tiểu Bình Quả lấy tốc độ mắt thường thấy được dần dần khép lại, mấy người khiếp sợ há to miệng, thiếu chút nữa không ngậm lại được.
Đặc biệt nghe được tiểu Bình Quả cư nhiên còn biết nói, mấy người hồi lâu cũng chưa phản ứng lại được.
Tiểu Bình Quả lấy lòng hướng Hạ Thiên Tịch làm nũng, một tiếng mẫu thân của nó lập tức làm Hạ Thiên Tịch đen mặt, không để ý tới thần sắc ngốc lăng của mọi người, Hạ Thiên Tịch lập tức nghiêm mặt uy hiếp: "Không được gọi mẫu thân."
Đôi mắt hổ đầy ủy khuất của tiểu Bình Quả đáng thương hề hề nhìn Hạ Thiên Tịch, nó thực không hiểu, vì sao không thể kêu mẫu thân? Mẫu thân chính là mẫu thân mà!
"Gọi ba ba!" Hạ Thiên Tịch vẻ mặt nghiêm túc sửa lại cách gọi cho tiểu Bình Quả. Đây tuyệt đối là một vấn đề phi thường nghiêm túc.
"Nhưng mà..." đôi mắt hổ thật lớn của tiểu Bình Quả nhìn Lăng Thần như hổ rình mồi ngồi bên cạnh, nhếch lên đuôi mắt, tâm tình phi thường sung sướng.
Hạ Thiên Tịch chớp chớp mắt, sửng sốt một hồi, lập tức đen mặt: "Ta mới là ba ba."
Hạ Thiên Tịch phi thường nghiêm túc sửa đúng cách gọi sai lầm của Tiểu Bình Quả.
"Nhưng mà...." tiểu Bình Quả vẻ mặt khó xử nhìn Hạ Thiên Tịch, do dự mà giải thích: "Mẫu thân khi giao phối với ba ba là ở dưới, phía dưới còn không phải là mẫu thân sao?"
Tiểu Bình Quả chớp đôi mắt hổ, mắt hổ tràn đầy khó hiểu cùng mê hoặc, chẳng lẽ ở phía dưới mới là ba ba? Mặt trên chính là mẫu thân? Vị trí giao phối của nhân loại thật kỳ quái!
Hạ Thiên Tịch: "...." một hàng hắc tuyến treo trên mặt.
Lăng Thần: "..." trên mặt cũng đầy một hàng hắc tuyến.
Hạ Thiên Tịch lập tức không bình tĩnh nổi, ánh mắt hung tợn trừng tiểu Bình Quả, ngươi cái đồ xuẩn hổ ăn cây táo rào cây sung, cư nhiên dám nhìn chúng ta...hiện tại cư nhiên còn dám ăn cây táo rào cây sung, về sau đừng mơ tưởng ăn được một viên nội đan từ chỗ ta.
Một viên cũng không có! Nội tâm Hạ Thiên Tịch phi thường kiên định!
Lăng Thần nguy hiểm nheo lại mắt phượng, ánh mắt ẩn chứa một tia ám quang nhìn tiểu Bình Quả, tuy hắn thực thích tiểu Bình Quả thức thời, nhưng lại dám nhìn hắn và bảo bối....Nhớ tới thân thể bảo bối ngoại trừ mình, cư nhiên còn bị một con xuẩn hổ thấy được, trong lòng Lăng Thần thực không thoải mái, hắn không thoải mái, chắc chắn có hổ phải xui xẻo.
Cho nên, tiểu Bình Quả lập tức bị Lăng Thần ngược đãi hơn nửa tháng trời, khiến tiểu Bình Quả sợ tới mức từ nay về sau tuyệt đối không dám xuất hiện trước mặt Lăng Thần, nhìn thấy Lăng Thần xuất hiện liền giống như chó con kẹp chặt cái đuôi chạy trốn.
Đây là lịch trình bi thôi của một con hổ, quả thực không thể nhớ lại, hồi ức đều tràn đầy máu và nước mắt.
Hiện tại tiểu Bình Quả không biết mình sắp đại nạn lâm đầu, nhìn ánh mắt hai người đều nguy hiểm như vậy, nó chỉ rụt đầu run rẩy thân thể, nỗ lực muốn đem bản thân của mình thu nhỏ lại, nhưng thân thể nó lớn bày ra ở đó, rụt thế nào cũng không thể khiến người ta làm ngơ!
Phốc ――Nghe một người một hổ đối thoại, rốt cuộc đem mấy người đang khiếp sợ thiếu chút nữa hồn đều rơi kéo lại, Lạc Vô Dật thực không cho mặt mũi bật cười, hắn vừa mới còn đang khiếp sợ, nhưng phương thức đối thoại của một người một hổ quả thực quá ngốc có phải không?
Hạ Thiên Tịch sắc mặt lại đen thêm một tầng.
Ánh mắt như dao nhỏ của Lăng Thần lại quăng qua, Lạc Vô Dật lập tức mở to đôi mắt đầy vô tội ngậm miệng lại, đứa em họ này của hắn thật đáng sợ, thân là anh họ từ nhỏ đã không thiếu bị đứa em họ này bắt nạt, cho nên hắn ở trước mặt đứa em họ này không có một chút uy nghiêm của người anh họ nào cả, Lạc Vô Dật trong lòng hung hăng rơi lệ.
Mọi người đã hoàn hồn cũng không cười ra tiếng, chỉ là đôi mắt nhìn Lăng Thần và Hạ Thiên Tịch mang theo chờ đợi hai người cho bọn họ một lời giải thích.
Nếu ma pháp đã bại lộ trước mặt Lancet và Lạc Vô Dật, Hạ Thiên Tịch và Lăng Thần nhìn nhau một cái, Lăng Thần gật gật đầu, Hạ Thiên Tịch kéo kéo khóe miệng giải thích: "Ta vừa mới thi triển chính là quang minh ma pháp, quang minh ma pháp là một loại ma pháp có thể chữa thương, mặc kệ người đó bị thương nặng như nào. Chỉ cần còn một hơi thở, đều có thể chữa khỏi, nhưng quang minh ma pháp không thể không thể làm chân tay bị chặt đứt khôi phục lại, nghe nói có loại đan dược có thể sinh ra nhân nhục bạch cốt, nhưng trước mắt hệ thống còn không khen thưởng cho ta."
Nếu đã bại lộ, cũng không thể che giấu, Hạ Thiên Tịch may mà không dấu diếm, lúc trước đã giảng giải qua quang minh ma pháp cho mấy người Thẩm Hạo, sau đó mới giảng giải cho Lancet và Lạc Vô Dật một chút về ma pháp.
"Cư nhiên...... Cư nhiên thật sự có loại pháp thuật thần kỳ như vậy?" Lạc Vô Dật nghe xong Hạ Thiên Tịch giảng giải ngốc ngốc nói.
Lancet tuy rằng không nói gì, nhưng khuôn mặt hoa lệ của hắn đã không còn duy trì được biểu tình hoa lệ.
Ma pháp thần kỳ mà lại cường đại như vậy, bọn họ quả thực chưa bao giờ nghe qua, nếu như học xong ma pháp này, như vậy có phải thật sự có thể trở thành thiên hạ vô địch trên thế giới này hay không?
Ánh mắt Lancet nhìn Hạ Thiên Tịch thay đổi, nếu nói sự thật, hắn trước nay chưa từng hối hận việc vứt bỏ Hạ Thiên Tịch, nhưng giờ phút này hắn thực sự hối hận. Chẳng qua, hắn hối hận cũng không phải vì hắn có cảm tình với Hạ Thiên Tịch, mà là với thân phận toàn hệ ma pháp sư của Hạ Thiên Tịch, một loại ma pháp đã khủng bố như vậy, càng đừng nói tới bảy loại ma pháp kết hợp với nhau?
Đây quả thực khiến người quá mức kinh hách!
Nếu hắn có một quân đội như vậy, như vậy thống nhất Đế Quốc thật là sắp tới.
Ánh mắt Lancet lập tức trở nên sắc bén vô cùng, giờ phút này, hắn không còn là chỉ hoa khổng tước cao cao tại thượng, khoe khoang thân phận điện hạ của mình nữa. Tại giờ phút này, hắn thật sự là một vị quân vương cao cao tại thượng, ánh mắt mang theo sắc bén khiến người khiếp sợ nhìn chằm chằm Hạ Thiên Tịch, tựa hồ muốn đem Hạ Thiên Tịch một ngụm nuốt vào trong bụng.
Người mang theo cường đại pháp thuật như Hạ Thiên Tịch, nếu không để hắn sử dụng, như vậy nhất định hiện tại phải bóp chết, tuyệt đối không thể tùy ý để y trưởng thành.
Nhận thấy sát khí làm người ta sợ hãi tỏa ra trong ánh mắt của Lancet, sắc mặt Lăng Thần âm trầm xuống, hừ lạnh một tiếng, bước chân che trước người Hạ Thiên Tịch, che đi ánh mắt của Lancet, nguy hiểm nheo lại mắt phượng, cả người tỏa ra một cỗ lãnh khí khiến người khiếp sợ, khiến cho nhiệt độ trong phòng nháy mắt tụt xuống dưới 0 độ, khiến mọi người ở đây đều lạnh run không nhịn được rùng mình một cái.
Khí thế cường đại của hai người va chạm ở trong phòng, không hề có bất luận cái gì cố kỵ nhìn đối phương, đều muốn đem đối phương đưa vào chỗ chết.
..........