Cố Nhiêu lập tức đứng dậy, không nói được một lời lập tức chui vào đoàn người, đi tìm Cố lão gia cùng Cố nhị ca ở khu vực của Tước Quý đối diện, sợ là khẩn cấp muốn kể ra ủy khuất.
Nhan Thị lo lắng nàng chạy mất, đè nặng tiếng nói hô một tiếng “Nhị tỷ nhi!”, nhìn thấy Cố Nhiêu cũng không quay đầu lại, nàng vội vàng nhấc chân muốn đuổi theo lại bị Cố Sanh ở bên cạnh kéo lại.
“Nương, không có việc gì, nàng đi tìm phụ thân rồi.” Cố Sanh tới lúc gấp rút muốn cùng mẫu thân thương nghị chuyện danh ngạch nhập học Quốc Tử Giám, lúc này Cố Nhiêu rời khỏi, chính là thời cơ tốt cho nàng.
Nhan Thị như trước bất an, khiễng chân nhìn thân ảnh Cố Nhiêu, thấy nàng lẻn đến đối diện ôm lấy chân Cố Huyền Thanh, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại nắm lấy tay Cố Sanh, nói: “Vậy để nàng cùng lão gia trở về đi, Sanh Nhi, chúng ta đi.”
Cố Sanh gật đầu, bước nhanh cùng Nhan Thị đi ra cửa điện.
Hai mẹ con nàng cũng không cùng Cố lão gia hội hợp, trực tiếp lách qua điện Thái Hòa, một mạch đi về Tây Hoa Môn.
Vừa ra cửa cung, nha đầu trong các phủ đệ đã chờ bên xa ngựa, dẫn theo mang theo đèn lồng tiến đến nghênh tiếp, vội vã dâng noãn lô cho chủ tử, phủ thêm áo choàng, lúc này mới dẫn đường đi đến xa giá của mỗi phủ đệ.
Cố Sanh bình tâm tĩnh khí, thẳng đến các đường xe ngựa đều tản ra, nàng mới xoay người mặt hướng Nhan Thị, đổi thành dáng vẻ ngây thơ thường ngày, vẻ mặt nghiêm túc mở miệng: “Nương, ta có chuyện muốn cầu ngươi.”
Nhan Thị đang dùng làm ấm noãn lô, muốn sưởi đến ấm áp một chút mới đưa đến trong tay Cố Sanh, ấm áp thân thể cho nàng.
Nàng nghe vậy liền nâng ánh mắt, lập tức bị nghiêm túc của khuê nữ nhà mình chọc cười, khẩu khí chế nhạo hỏi: “Chuyện gì nha? Cố gia tam tiểu thư.”
Cố Sanh thái độ đối với Nhan Thị có một chút bất mãn, chau mày nhíu mi nói: “Nương, ta nghiêm túc.”
Nhan Thị thấy nàng dáng vẻ như vậy, vội vàng buông noãn lô, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ bị lạnh đến phát đỏ của nàng: “Đây là làm sao vậy, khẩn trương như vậy, nói mau đi, chuyện gì nương đều đáp ứng ngươi.”
Cố Sanh ưỡn ngực ngồi nghiêm chỉnh, chậm rãi phun ra từng chữ: “Nương, ta muốn vào Quốc Tử Giám.”
Nhan Thị nghe vậy, đôi mắt hạnh đều trừng lớn một vòng, sửng sốt một hồi lâu mới lẩm bẩm: “Ngươi biết Quốc Tử Giám là nơi nào sao?” Lời vừa ra khỏi miệng, lại lo lắng tổn thương tự tôn của nữ nhi, vội vàng sửa lời nói: “Ngươi nghe nói qua Quốc Tử Giám?”
Cố Sanh trịnh trọng gật đầu, còn bịa đặt: “Ta nghe bọn nha đầu nói qua, Quốc Tử Giám dạy học thụ nghệ, chỉ có Quân Quân tôn quý mới có thể đến, ta là hài tử của nương, ta nhất định không phải kẻ thấp kém, cho nên ta cũng muốn nhập học Quốc Tử Giám.”
Nhan Thị cả kinh không nhẹ, trừng mắt nhìn, lại hỏi: “Nha đầu nào nói với ngươi những lời này?”
Cố Sanh né tránh vấn đề, thái độ kiên quyết nói: “Nhớ không được, nhưng chính là muốn vào đó, nương, ta có tư cách không? Hôm nay thánh chỉ nói Tử Tước phủ chúng ta cũng có một danh ngạch, danh ngạch này là của ta hay là của nhị tỷ? Nương, ta muốn danh ngạch này, đặc biệt muốn!”
Cố Sanh nói chuyện vừa đấm vừa xoa, nói xong trong lòng cũng có chút áy náy.
Nàng cũng không muốn bức bách Nhan Thị đứng ra thay nàng tranh đoạt danh ngạch, chỉ tự trách mình hôm nay tuổi nhỏ, người nhỏ, lời nhẹ nếu là mẫu thân vẫn suốt ngày thanh cao ghét tục, không thực tế, vậy tiền đồ của nàng sẽ phá hủy, nàng phải tùy hứng lần này thôi.
Qua khỏi lần này, nàng sẽ tự mình tranh thủ vì nhân sinh sau này, khiến mẫu thân có thể an tâm sống cuộc sống không ăn nhân gian khói lửa.
Nhan Thị vốn dĩ vẫn chưa xem như chuyện nghiêm túc, dù sao trong lòng nàng, danh ngạch của Tử Tước phủ đương nhiên là thuộc về Sanh Nhi nhà nàng, nhưng hôm nay nữ nhi lại khuyết thiếu cảm giác an toàn như vậy, lo lắng thứ thuộc về tự mình bị Cố Nhiêu tranh đoạt.
Lại nói tiếp, cũng tránh mẫu thân như nàng không làm hết trách nhiệm.
Nhan Thị thật ra vẫn muốn hòa ly* cùng Cố Huyền Thanh, nhưng Hạ Triều chính phu chính thê một khi quan hệ rạn nứt, tội danh gia trạch không yên, tuyệt đối sẽ gián xuống đầu cả hai người, ai cũng chạy không được, đối với việc xuất giá sau này của Cố Sanh có ảnh hưởng rất lớn.
Mà Cố Huyền Thanh tất nhiên sẽ bởi vì chuyện này mà mất chức, ngay cả tước vị đều có thể bị tướt bỏ.
Đó vốn dĩ là hắn tự làm tự chịu, trừng phạt đúng tội, nhưng, Nhan Thị lo lắng không chỉ là tương lai của Cố Sanh, mà còn sợ sẽ liên lụy đến nhà mẹ đẻ của nàng.
Mẫu thân của Nhan Thị Nhan Đồng Ngọc xuất thân phủ hầu tước, nàng là đại học sĩ ngũ phẩm Hàn Lâm Viện, năm đó vốn định dựa vào nữ nhi Nhan Nhập Họa tuyển tú vào cung, quang vinh lấy được thánh sủng, vinh hiển tông môn.
Nhưng Nhan Thị cuối cùng lại cố ý gả cho tử tước, cũng cũng không ít khiến Nhan Đồng Ngọc bị đồng liêu ngầm chê cười.
Hôm nay Nhan Thị cho dù hôn nhân gian nan, nhưng cũng không muốn làm to chuyện ảnh hưởng đến quan lộ của Nhan Đồng Ngọc, nên chỉ đành nhận mệnh.
Chung quy là nàng không hề tín nhiệm cảm tình nữa, tái giá thì có thể thế nào?
Nhưng hôm nay, thái độ mong đợi của nữ nhi, mới khiến nàng ý thức được nàng không thể làm lỡ tiền đồ của Cố Sanh, bản thân nàng không có lý tưởng, không có nghĩa là nữ nhi cũng muốn cùng nàng thanh tâm quả ɖu͙ƈ!
Nhan Thị hít sâu một hơi, thầm hạ quyết tâm, nàng đời này hưởng hết vinh hoa cùng ca tụng, cuối cùng lại nhận hết khuất nhục cùng vắng vẻ, đã vô tâm tư vì bản thân tranh thủ, nhưng Sanh Nhi không giống nàng, nhân sinh của Sanh Nhi vừa mới bắt đầu.
Nàng phải để nữ nhi của mình mếm được mỹ cảnh của cuộc sống này, được yêu thương sủng ái, một đời không lo!
“Nương đã biết, danh ngạch Quốc Tử Giám này nhất định là của ngươi.” Nhan Thị trịnh trọng cam đoan với Cố Sanh.
Cố Sanh suy nghĩ một chút, có chút xin lỗi mở miệng: “Nương, danh ngạch này sợ là không cách nào đơn giản mà đến tay, nếu như phụ thân không đồng ý, ngươi có bằng lòng hay không…..” Nàng đè thấp giọng cẩn cẩn dực dực nói tiếp: “Hưu phu?”
“Ha ha ha ha…..” Nhan Thị bất ngờ không kịp đề phòng, bật cười, quyết tâm mới vừa được khơi dậy bị câu hỏi ngốc nghếch của nha đầu này hỏi bay mất.
Nhìn thấy Nhan Thị nhất thời cười đến toàn bộ thùng xe đều chấn động, Cố Sanh nhất thời có chút e lệ nghẹn mặt đỏ.
Nàng đây là thành tâm thành ý cùng mẫu thân ngả bài a !
“Nương, chúng ta có thể nghiêm túc một chút không!” Cố Sanh căm giận nghĩ thầm, ngoài miệng cũng không nói, mà hờn dỗi lạnh lùng nhìn Nhan Thị.
Nhan Thị cười không dừng được, lúc này mới dùng khăn tay lau nước mắt, đưa tay nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Cố Sanh, sẵng giọng: “Tiểu quỷ, cái gì ngươi cũng biết!”
“Nương, ta là nói thật, chuyện này nên dự tính đến khả năng xấu nhất!” Cố Sanh như trước bày ra khuôn mặt nghiêm túc như người lớn, phân tích: “Dù sao nhị tỷ đã lọt vào danh sách tú nữ dự bị, thời gian tới có khả năng sẽ thay Cố gia tăng thêm vinh quang, trong lòng phụ thân không thể nào không nghiêng về nàng.”
Nhan Thị bắt đầu vẫn cảm thấy buồn cười, nghe xong rồi lại có chút khϊế͙p͙ sợ: Nữ nhi mới năm tuổi của nàng thế nào sẽ nghĩ đến sâu xa như vậy? Tiểu hài tử nhà người khác, đều sớm thành thục như vậy sao?
Trong nháy mắt, Nhan Thị dường như không nhận ra tiểu nha đầu phì nộn trước mắt, đây thực sự là nữ nhi của nàng sao?
Cũng may nàng cũng không tiếp xúc nhiều với những hài tử ở tuổi này, chỉ tự an ủi bản thân đây hẳn là chuyện bình thường, vì vậy liền bình tâm tĩnh khí sờ đầu Cố Sanh, mở miệng nói: “Không cần phải hoa ly, đừng lo lắng, cho dù phụ thân ngươi không đồng ý đem danh ngạch cho ngươi, cũng không sao cả.” “Vì sao?” Cố Sanh vẻ mặt kinh ngạc.
Nhan Thị bất đắc dĩ mỉm cười, nhắc nhở: “Chỗ Bà bà của ngươi là hầu tước phủ, có hai danh ngạch, huynh trưởng cùng tỷ muội trong nhà đã sớm ra riêng lập phủ, nhà mình đều có danh ngạch, ngươi muốn vào Quốc Tử Giám, có thể cầm danh ngạch trong phủ bà bà, lấy danh nghĩa Quân Quân của hầu tước phủ.”
Cố Sanh biểu tình nhất thời giống như bị sét đánh ba trăm lần!
Nàng thế nào đã quên chuyện này!
Bà ngoại của nàng là hầu tước a! So với Cố lão gia còn cao hơn một bậc, nàng có cần phải cùng Cố Nhiêu tranh giành danh ngạch của Tử Tước phủ sao?
Cố Sanh nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhìn Nhan Thị không biết nói cái gì cho phải, thì ra mẫu thân có thể dễ dàng lấy được danh ngạch danh giá hơn!
Cho nên nói, kiếp trước nàng rốt cục có phải con gái ruột của Nhan Thị không a!
Nhưng tinh tế suy nghĩ, Cố Sanh ngược lại cũng có thể lý giải cách làm của Nhan Thị ở kiếp trước.
Nhân gả cho Tử Tước, Nhan Thị cùng trưởng bối trong Hầu Tước Phủ ít nhiều có chút mâu thuẫn, nàng lại là người sĩ diện, muốn nàng về nhà mẹ đẻ cùng phụ mẫu khóc lóc kể lể chuyện phu quân đem danh ngạch cho nữ nhi của tiểu thϊế͙p͙, vậy quả thực so với giết nàng còn thống khổ hơn.
Nhan Thị lần này đáp ứng Cố Sanh, bất quá tất cả đều là xuất phát từ tình thương của mẹ, nàng sĩ diện, nhưng càng nhiều hơn là muôn nữ nhi hài lòng, cho nên mới nguyện ý buông bỏ tự tôn, đi nhà mẹ đẻ xin giúp đỡ.
Bà ngoại Cố Sanh bên kia có lẽ cũng không có trở ngại, Nhan Nhập Họa dù sao cũng là khuê nữ của lão hầu tước, hạ mình một chút gọi nàng một tiếng nương, vạn sự đều dễ nói
Bất quá, vì vậy Cố Nhiêu vẫn sẽ có cơ hội vào Quốc Tử Giám, leo lên đại hoàng tử.
Đại hoàng tử tuy nói phẩm hạnh tài mạo đều không bằng nhị công chúa, nhưng tương lai của hắn, tốt xấu gì cũng không có tính mạng chi ưu . (nguy hiểm đến tính mạng)
Bởi vì Cửu Điện Hạ xưa nay đều không đem đại hoàng tử ngu ngốc này để vào mắt, không may đều là vây cánh của nhị công chúa.
Bởi vì đại hoàng tử thực lực bình thường, không hề uy hϊế͙p͙, sau khi Cửu Điện Hạ đăng cơ, tám phần mười còn có thể phong kẻ ngốc này làm thân vương, dùng lễ đối đãi, nhằm lung lạc dân tâm.
Đúng kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc.
Kiếp trước Cố Sanh mặc dù không hỏi chuyện triều chính, nhưng đã từng chứng kiến qua Nhị Điện Hạ ở tại triều nội ngoại hô phong hoán vũ, không gì làm không được.
“Nhất định là Nhị Điện Hạ quá ưu tú, mới chướng mắt nhân tra nào đó.” Cố Sanh căm giận nghĩ thầm.