Cửu Điện Hạ càng ngày càng hiếu động rồi!
Đại khái là người cùng vật xa lạ xung quanh đều đã làm quen xong, đến động tác lúc tiên sinh giảng kinh thư cũng đã học xong, tiểu ma trảo của Cửu Điện Hạ bắt đầu vươn ra bên ngoài dự bị học đường, mỗi khóa kết thúc, đều phải vun tiểu chân béo ra ngoài “du ngoạn”.
Buổi trưa qua đi, Cố Sanh lôi kéo tay béo của Cửu Điện Hạ, một đám thị vệ theo sau đi đến trà lâu phía đông Quốc Tử Giám.
Ở đây mỗi ngày sau giờ ngọ đều tụ tập rất nhiều môn sinh, hơn nữa khuôn mặt mỗi ngày đều bất đồng, tin tưởng rằng thời gian để Cửu Điện Hạ nhớ rõ tất cả đủ dài để Cố Sanh cũng có thể tìm được một chỗ nghỉ ngơi.
Vừa vặn hôm nay môn sinh trong trà lâu đặc biệt nhiều, Cố Sanh vừa vào cửa đã cảm thấy bên trong nhiệt khí tăng cao, lại nhìn nữa viên đỉnh ở giữa đại sảnh, khối băng đều chất đầy nhưng nhiệt độ xung quanh lại nóng giống như bầu không khí nơi đây.
Cố Sanh lôi kéo Cửu Điện Hạ vượt qua cánh cửa, ánh mắt lập tức bị một đám người tụ tập hô hào hấp dẫn.
Tiểu nhị trong trà lâu nhìn thấy Cửu Điện Hạ giá lâm, lập tức tiến đến chiêu đãi, Cố Sanh chỉ chỉ vào đám người kia hỏi: “Bọn họ đang làm gì?”
Gã sai vặt vui cười đáp: “Chơi xúc xắc! Cô nương cũng đến thử sao?”
Cố Sanh lập tức lắc đầu nói: “Quốc Tử Giám có thể nào đánh bạc?”
Gã sai vặt vội vã giải thích: “Cô nương hiểu lầm rồi! Đây chỉ là trò tiêu khiển cho các thiếu gia tiểu thư, không bài bạc, tiền cược là bánh bột ngô trà lâu đặc chế, cô nương có thể đi bên kia nhận năm mươi cái, lúc đi đặt lại trêи bàn là được!”
Cố Sanh gật đầu, nhưng cũng không muốn tham dự, nàng vốn là không biết chơi xúc xắc, cũng hoàn toàn không muốn học những thứ này, nên cúi đầu kéo Cửu Điện Hạ muốn đi lầu hai tìm một chỗ ngồi thanh tĩnh nghỉ ngơi
Nhưng mà, lúc nàng cúi đầu, nha đầu bên cạnh đã không thấy thân ảnh đâu nữa.
Cố Sanh có dự cảm bất hảo, ngẩng đầu nhìn nơi có nhiều người, đã thấy đám người tản ra hai bên, lộ ra khuôn mặt quen thuộc — bát công chúa điện hạ!
Bát Công Chúa sớm thấy Cố Sanh, lúc này đang hưng phấn vẫy tay với nàng, một tay kia còn ôm Cửu Điện Hạ đang đứng trêи chiếc ghế….
Cố Sanh chỉ đành nhận mệnh chậm rãi đến bên kia, sớm có gã sai vặt của trà lâu nâng khay, dâng cho nàng năm mươi cái bánh bột ngô, đặt ngay bên cạnh khay của Bát Công Chúa.
Hai người đã có nửa tháng không gặp, Cố Sanh vốn định cùng Bát Công Chúa hàn huyên vài câu, nhưng đã thấy tiểu cô nương này nhất tâm đặt vào “tụ chúng đánh bạc”.
Trong khay trước mặt Bát Công Chúa, bánh bột ngô đã thấp hơn một nửa của Cố Sanh, xem ra là thiếu chút vận may.
Cố Sanh vốn là không muốn tham dự, không nói hai lời, liền đem bánh trong khay của mình toàn bộ đổ vào khay của Bát Công Chúa, muốn để nàng chơi tận hứng.
Bát Công Chúa vốn dĩ muốn đưa tay ngăn cản, nhưng nghe Cố Sanh nói bản thân không biết chơi, nàng liền cảm kϊƈɦ nhận tâm ý, còn cố ý ngừng vài lượt dạy Cố Sanh vài loại cách đổ xúc xắc.
Cố Sanh thực sự không muốn học những thứ bàng môn tả đạo này, kiếp trước cũng không ít nhìn thấy những người thua táng gia bại sản bởi vì thứ này, nên nàng cũng vô tâm lắng nghe, đại khái đã biết vài loại cách đổ đơn giản nhất, tỷ như so điểm cùng áp đếm.
Cửu Điện Hạ đứng trêи ghế trái lại nghe được mùi ngon, một đôi thiển đồng lấp lánh nhìn kỹ Bát Công Chúa, nghe xong liền quay đầu lại, lắc xúc xắc trước mặt Bát Công Chúa, bắt đầu hết sức chuyên chú nghe âm hưởng xúc xắc rơi xuống.
Bát Công Chúa vốn dĩ muốn từ trong tay tiểu hoàng muội lấy lại xúc xắc, lại không đoạt về được còn bị Cửu Điện Hạ quay đầu nhăn mặt uy hϊế͙p͙.
Bát Công Chúa cười khúc khích, chỉ nhéo nhéo chóp mũi Cửu Điện Hạ, liền phân phó gã sai vặt cầm cầm một chung xúc xắc đến.
Mấy lẫn đổ liên tiếp, đều là áp đếm, Bát Công Chúa lôi kéo Cố Sanh làm quân sư, hai người cùng nhau suy suy đoán đoán, lại thua hơn hai mươi cái bánh….
Tuy nói không phải đánh bạc thật sự, nhưng liên tiếp thất thủ vẫn khiến Cố Sanh không còn mặt mũi, thậm chí có chút hoài nghi đổ cục bị động tay động chân, nghĩ lại, đây bất quá là tiêu khiển thuần túy mà thôi, ai sẽ ăn no rãnh rỗi như vậy?
Cố Sanh không khỏi lắc đầu mỉm cười, thẳng thắn không hề tham dự nữa, cúi đầu nhìn tiểu nhân tra ôm chung xúc xắc mà lắng nghe.
“Điện hạ? Ngươi làm gì đây?” Cố Sanh hiếu kỳ nhìn nha đầu kia lỗ tai trái dán chung gỗ.
“Xuỵt!”
Cửu Điện Hạ nghiêm trang, cẩn cẩn dực dực lắc xúc xắc một chút.
Không biết có phải là hoa mắt hay không, Cố Sanh dường như thấy lúc Cửu Điện Hạ rung xúc xắc, lỗ tai nhỏ cử động tốc độ rất nhanh….
Thật…. Khả ái!
Cố Sanh xoa nhẹ đôi mắt, dán đến gần khuôn mặt nhỏ của Cửu Điện Hạ, chờ nha đầu kia lại rung xúc xắc, đôi mắt không nháy một cái mà chăm chú nhìn lỗ tai nàng.
Cử động rồi! Quả nhiên cử động!
Cố Sanh bị chọc đến cười khanh khách, đưa tay muốn nắm lỗ tai Cửu Điện Hạ, không có gì bất ngờ xảy ra, ngón tay nàng mới vừa tiếp cận đã bị nha đầu kia chặn đứng.
Cố Sanh vội vàng làm nũng nói: “Tỷ tỷ nắm một chút có được hay không?”
Cửu Điện Hạ nghe vậy liền yên lặng buông tay ra, tiếp tục lắc xúc xắc trong tay, nghe tiếng xúc xắc.
Tuy nói làm bạn đọc cho đường đường siêu phẩm hoàng tước đến nay Cố Sanh chỉ nhận được hơn mười con địa long làm tưởng thưởng, nhưng khiến nàng vui mừng chính là tiểu nha đầu này đã dần dần quen thuộc cùng nàng, khuôn mặt, tay, đều tùy tiện nàng nắm, không giống vừa mới bắt đầu cao cao tại thượng, xa không thể chạm nữa.
Lỗ tai của Cửu Điện Hạ đặc biệt mềm mại, vành tai còn có lông tơ mềm mại bạch sắc.
Cố Sanh nhẹ nhàng xoa lên, liền thấy lỗ tai nha đầu kia nhột đến run vài cái.
Nhưng Cửu Điện Hạ cũng sẽ không ngăn cản nàng tiếp tục quấy nhiễu, như cũ hết sức chuyên chú nghe xúc xắc.
Cố Sanh cảm thấy rất thú vị, cũng thử run lỗ tai mình, nhưng thẳng đến khuôn mặt sắp rút gân cũng chưa từng cảm giác được lỗ tai của nàng có bất cứ động tĩnh gì, nên càng cảm thấy lỗ tai có thể run lên thật khả ái, nết qua nết lại yêu thích không buông tay.
Không bao lâu, Cửu Điện Hạ rốt cục từ việc hết sức chăm chú nghe xúc xắc lấy lại tinh thần, vẻ mặt nóng lòng muốn thử nhìn nhà cái đang rung xúc xắc ở bàn đối diện.
Một vòng các quân tước trẻ tuổi vây quanh bàn, đều là vẻ mặt chuyên chú chăm chú nhìn chung gỗ trong tay nhà cái.
Chờ nhà cái rung xong, trong chung leng keng vài tiếng, Cố Sanh nhìn bóng lưng của tiểu nhân tra.
Chỉ thấy hai lỗ tai của Cửu Điện Hạ đồng thời run lên, chờ xúc xắc dừng lại, lập tức cầm lấy một cái bánh ngô trong khay học theo những đại ca ca đại tỷ khác, chuẩn xác không chút sai lầm ném lên mặt bàn — trong vòng tròn mười ba điểm.
Ngay sau đó, cái bánh bột ngô kia đã bị Bát Công Chúa không chút nào nể tình mà lấy trở về, đặt ở ô bảy điểm.
Sau đó, nhà cái mở chung — mười ba điểm.
Bát Công Chúa cùng Cố Sanh đồng thời trừng mắt há miệng, giật mình nhìn về phía “đổ thần” Cửu Điện Hạ.
Lúc này, Cửu Điện Hạ tựa hồ đối với chuyện này đã mất đi hứng thú, ánh mắt vừa lúc rơi vào trêи bánh bột ngô, trừng mắt nhìn, mở miệng, nỗ lực nếm thử vị đạo — nhưng bị Cố Sanh thuần thục ngăn lại: “Điện hạ, cái này không thể ăn.”
Bát Công Chúa ở bên cạnh có chút uể oải, đưa tay xoa đầu Cửu Điện Hạ, bĩu môi nói: “Vẫn là A Cửu vận khí tốt….”
Cố Sanh nhìn một chút cái lỗ tai của tiểu nhân tra, trong lòng nói sợ là không phải vấn đề vận khí, nhưng cũng không đi nghiên cứu kỹ.
Bởi vì phát hiện bánh ngô vẻ ngoài tương tự cao điểm, Cửu Điện Hạ thấy vật nhớ cao điểm, giậm chân ồn ào hô đói bụng, Cố Sanh lo lắng quấy nhiễu hăng hái của Bát Công Chúa, vội vàng cáo từ mang theo nha đầu kia lên lầu.
Rẽ qua góc tường, Cố Sanh theo gã sai vặt, đang muốn đi đến nhã gian phía tây, trước mặt đã nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, mặc váy tụ vũ xanh nhạt, trang dung tinh xảo, đang mỉm cười đi đến chỗ nàng.
Cố Sanh suýt nữa không nhận ra đây là Cố Nhiêu, thẳng đến nàng ta đến bên cạnh cười khanh khách hô: “Muội muội cũng đến?”
Hai thị vệ đi theo phía sau mới vừa nắm chặt chuôi đao, nghe vậy đã biết được là người quen của Cố Sanh, vội vàng cung kính lui ra phía sau hai bước.
Cố Sanh trêи dưới quan sát Cố Nhiêu một phen, thần sắc kinh ngạc nói: “Nhị tỷ? Muội muội cũng sắp không nhận ra ngươi rồi.”
Cố Nhiêu hé miệng cười, lười nói lời vô ích, gọn gàng dứt khoát cúi đầu nhìn về phía hài đồng bên cạnh Cố Sanh, nét mặt biểu lộ tràn đầy tiếu ý thân thiết, khom lưng nói: “Đây là Cửu Điện Hạ? Hảo khả ái nha!”
Cửu Điện Hạ giương mắt nhìn thoáng qua Cố Nhiêu, rất cho Cố Sanh mặt mũi, không phản ứng nàng ta….
“Phốc….” Cố Sanh che miệng, tuy nói bản thân lần đầu tiên cùng tiểu nhân tra tiếp xúc, phản ứng thu được cũng không khác thế này lắm, nhưng cũng may không mất mặt trước mặt kẻ thù — giống như Cố Nhiêu bây giờ.
Trêи mặt Cố Nhiêu cũng có chút không nhịn được, xấu hổ nở nụ cười, vội vàng từ tay áo lấy ra một bao giấy dầu, vẻ mặt ân cần mở ra.
Cố Sanh chau mày, trong lòng nói nữ nhân này chuẩn bị trái lại rất đầy đủ.
Cũng không chờ Cố Nhiêu đem đường tô đưa đến trước mặt Cửu Điện Hạ, hai thị vệ phía sau liền tiến lên, ngăn chặn Cố Nhiêu hiến thực, nghiêm khắc nói: “Xin dừng để thực phẩm lai lịch bất minh tiếp cận cửu hoàng nữ, nếu có chút sơ xuất, ngươi, ta, đều gánh không nổi.”
“Phốc….” Cố Sanh lần thứ hai nhịn không được cười ra tiếng, cũng không giải vây, thẳng đến thực vật trong tay Cố Nhiêu đều bị thị vệ tịch thu mới tiến lên an ủi: “Cửu Điện Hạ thân thể cao quý, vẫn xin nhị tỷ thứ lỗi.”
Cố Nhiêu mỉm cười, trong lòng đã tức giận đến bốc khói, từ sau khi ra khỏi nhà lao, lúc nhàn hạ nàng thường được đại hoàng tử mời, sớm liền tìm cơ hội tiết lộ với đại hòang tử, nàng bị Cố Sanh bắt nạt.
Cũng không ngờ, đại hoàng tử cũng sớm biết nàng chịu nỗi khổ lao ngục, là bởi vì Cố Sanh, vốn cũng dự định tự thân xuất mã thay nàng xả giận, lại nghe được Cố Sanh là thư đồng của cửu hoàng nữ, lúc này mới đành phải thôi.
Cố Nhiêu vốn không hiểu, đại hoàng tử cớ gì phải e ngại một trĩ đồng ba tuổi không có căn cơ?
Sau này, vẫn là trong tiệc rượu, đại hoàng tử mới thẳng thắn biểu thị: cửu hoàng nữ này là một siêu phẩm hoàng tước, chỉ cần có thể bình yên trưởng thành, chính là một nhân vật lớn không thể động đến.
Đừng nói là thư đồng Hoàng Thượng đích thân tuyển chọn, cho dù là nhũ mẫu nha đầu kia dùng quen, ở trong cung gần như đều là đi ngang.
Trừ phi chờ Cố Sanh sang năm chính thức nhập học, đổi thư đồng mới.
Chỉ cần Cửu Điện Hạ nhớ không nổi nữ hài này, đại hoàng tử sẽ dễ dàng động thủ, hiện tại tất cả đều nhịn được.
Cố Nhiêu từ trong lời này nghe ra hai hàm nghĩa, một là Cố Sanh hiện nay không thể động, hai chính là cửu hoàng nữ là một chỗ dựa rất tốt.
Vì vậy nàng nhiều ngày xum xoe Cố Sanh, chính là muốn thông qua nàng ta, đem bản thân tiến cử cho Cửu Điện Hạ.
Dĩ nhiên, Cố Sanh cũng không ngốc đến mức này, đừng nói là Cố Nhiêu thị tử đối đầu, cho dù đổi làm quân quý tiểu ca cố ý tiếp cận kia, nàng cũng không có khả năng lấy tiểu nhân tra ra đền đáp, để người khác đến lôi kéo làm quen.
Phải biết rằng đây chính là cái đùi lớn nhất trong tương lai, nàng có thể ôm một mình thì sẽ kiên quyết không chi sẻ!
Chiếm hữu mạnh một chút cũng không mất mặt.
Nét mặt Cố Nhiêu ngược lại vẫn giữ tiếu ý, cùng Cố Sanh một đường đến nhã gian, giống như vô ý hỏi: “Sang năm muội muội sẽ chính thức nhập học, trái lại hai tỷ muội ta có thể cùng nhau làm bạn rồi.”
Cố Sanh mỉm cười, nói: “Cũng đúng, có thể gặp ở cổ nhạc, tứ thư nhị tỷ sớm học xong rồi đi? Muội muội còn phải đọc Giảng Tâm Thư đây.”
Cố Nhiêu kéo miệng cười, nói tiếp: “Như thế, được rồi, thư đồng năm sau của Cửu Điện Hạ đã chọn được người chưa? Nếu còn chưa quyết định, tỷ tỷ trái lại có người tốt để đề cử.”