Đại hoàng tử vốn là sợ chuyện thư đồng lại xảy ra sơ xuất gì làm Cố Nhiêu lạnh nhạt, vốn định trực tiếp từ chối.
Nhưng vừa nghĩ, Cố Sanh này dĩ nhiên dùng danh ngạch của bản thân làm đảm bảo, lại xuất khẩu không suy nghĩ, muốn lão Cửu bốn tuổi vượt qua khảo hạch thăng học.
Nhìn chung trong lịch sử Quốc Tử Giám, môn sinh thông qua khảo hoạch nhập học tuổi nhỏ nhất cũng là năm tuổi biết chữ, sáu tuổi mới thông tứ thư.
Hơn nữa tước quý còn phải tham dự võ thí, so với khảo thí tài nghệ của quân quý càng khảo nghiệm thể lực, rất khó có hài đồng nào thông qua khảo hạch.
Có quân quý sáu tuổi nhập học, nhưng không có tước quý nào nhập học trước bảy tuổi.
Tư tiền tưởng hậu, đại hoàng tử cho rằng Cố Sanh lần này là tâm tình kϊƈɦ động mới nói không suy nghĩ, tất nhiên sẽ dẫn lửa thiêu thân, nếu mượn cơ hội này loại trừ danh ngạch của nàng liền có thể thay Nhiêu Nhi báo lao ngục chi cừu.
Đại hoàng tử lập tức gật đầu nói: “Ngươi đối với lão Cửu có trung tâm như vậy, bản cung tự nhiên sẽ thay ngươi chuyển đạt cho phụ hoàng.”
Giang Hàm ở bên cạnh chau mày, mới vừa rồi nàng thẳng chuyên chú đánh giá tiểu cô nương khóc đến lê hoa đái vũ trước mặt.
Từ lúc Cố Sanh đột nhiên xoay người cố lấy dũng khí hướng A Cửu đòi địa long, Giang Hàm lần đầu tiên cảm giác ánh mắt của bản thân bị cô nương này khóa lại.
Nàng trêи dưới quan sát Cố Sanh một phen, tiểu cô nương này bất quá mới tám chín tuổi, còn là một quân quý nhu nhược như vậy, rốt cục từ đâu có dũng khí khiêu chiến uy nghiêm của hai vị hoàng tước?
Cuối cùng còn nói ra hứa hẹn vô tri như vậy, thực sự là… Làm cho người ta ai thán, lại nhịn không được thương tiếc.
Cố Sanh lúc này mặc dù còn đang nghẹn ngào, ý nghĩ lại thanh tỉnh từ trước nay chưa có, nàng cũng không phải lấy tiền đồ bản thân ra đánh cược, cũng không phải mù quáng tín nhiệm Cửu Điện Hạ, mà vì Cửu Điện Hạ vốn dĩ có năng lực này!
Nàng bất quá là thừa thế hù dọa đại hoàng tử, dùng hứa hẹn cực đoan như vậy đến đòi lại tư cách ở bên cạnh Cửu Điện Hạ.
Làm như vậy không chỉ là bởi vì luyến tiếc tiểu nha đầu này, mà còn bởi vì Cố Sanh biết rõ, một khi rời khỏi Cửu Điện Hạ, bàn cân trong Cố phủ sẽ lại một lần nữa toàn bộ nghiêng về bên Trầm thị.
Nếu như muốn mẫu thân lại một lần nữa có hy vọng rồi thất vọng, mặt luôn mang thống khổ, dù cho canh bạc này thật sự có nguy hiểm, Cố Sanh cũng sẽ bất cứ giá nào liều mạng thử một lần.
Huống hồ cuộc thi nhập học, đối với loại biến thái siêu phẩm hoàng tước như Giang Trầm Nguyệt mà nói, căn bản không đáng nhắc đến.
Tiểu nha đầu này từ trước đến nay cũng không trải qua khảo hạch cho nên mới thất thủ một lần.
Hôm nay Cửu Điện Hạ không chỉ biết hậu quả của việc khảo hạch không qua, là mất đi cao điểm mỗi ngày, cho dù chỉ là sờ cái lỗ tai vẫn chưa hết sưng của mình, Cửu Điện Hạ sẽ thấy không dám “khinh thường” nữa.
Cho nên, đây cơ bản có thể nói là một lần đánh bạc không cần tiền đặt cược, đại hoàng tử lại không chút do dự mà mắc câu.
Nhưng mà, Giang Hàm lại cũng không hy vọng Cố Sanh “nhất thời xung động”, hại bản thân mình, nghiêng đầu nói với đại hoàng tử: “Đại ca, ta không thể xử trí theo cảm tính như tiểu cô nương này .”
Cố Sanh nhìn ra được, Giang Hàm là thành tâm muốn ngăn cản nàng nhảy vào hố lửa, trong lòng không khỏi sinh cảm động, lại như trước kiên trì: “Tạ ơn ý tốt của Nhị Điện Hạ, sơ cấp khảo hạch lần này là vi thần nhất thời sơ ý, không dẫn đạo Cửu Điện Hạ khiến thánh thượng thất vọng rồi. Nhưng vi thần làm thư đồng đã có hơn một năm, đối với thực lực của điện hạ trong lòng hiểu rõ, hứa hẹn lần này cũng không phải là nhất thời xung động, mà là có đủ lòng tin, vẫn xin Nhị Điện Hạ cho Cửu Điện Hạ cùng vi thần một lần cơ hội!”
Giang Hàm vốn dĩ còn muốn khuyên can, nhưng trong đầu bỗng hiện lên cảnh tượng mới vừa rồi A Cửu chạy trốn từ trong tay nàng, trong lòng chợt chấn động, lại nhìn ánh mắt Cố Sanh tràn đầy lòng tin, không khỏi đem lời khuyên can nuốt trở về trong bụng.
Tựa hồ lòng tin của cô nương này cũng không phải không căn cứ, có thể A Cửu đã không phải một đoàn thịt chỉ biết ʍút̼ ngón tay trong trí nhớ của nàng nữa.
Trêи thực tế, cái nhìn của hai vị hoàng tước đối với siêu phẩm cửu hoàng muội của mình cũng không có gì đặc biệt.
Tuy rằng dường như nuôi nấng hơi béo một chút, nhưng mỗi ngày nhìn nha đầu kia lớn lên, ngược lại cũng không cảm thấy có cái gì không giống người thường.
Ở trong mắt đại hoàng tử, A Cửu mỗi ngày ngoại trừ cơm nước xong, đi theo Vưu Quý Phi muốn hôn, cùng mấy hoàng huynh hoàng tỷ muốn ôm một cái, thời gian còn lại cơ bản đều là đào địa long.
Ở đâu đến thực lực để có thể thông qua khảo hạch nhập học?
Lúc này, đại hoàng tử liếc nhìn Giang Hàm, thấy nàng cũng không ngăn trở nữa, liền vừa nhấc cằm vui vẻ nói: “Cứ như vậy đi.”
Khảo hạch nhập học là vào năm ngày sau, trong thời gian này Cố Sanh tìm đọc toàn bộ nội dung võ thí của tước quý.
Dù sao cũng là khảo hạch dành cho hài đồng trêи dưới tám tuổi, yêu cầu cũng không tính quá khó khăn, ngoại trừ chạy nhảy không cần lo lắng, Cố Sanh vẫn có chút lo lắng hạng mục “bắn cung”.
Ngày hôm sau, sau khi tan khóa, Cố Sanh dẫn theo Cửu Điện Hạ cùng nội thị tự mình đi vào kho của Quốc Tử Giám, lấy hai bộ cung tiễn dùng khảo hạch, cố ý đến giáo trường luyện tập.
Tưới quý dưới bảy tuổi khảo hạch nhập học, cần phải bắn trúng bia ngắn ở cự ly hai mươi bộ.
Trong trí nhớ của Cố Sanh, về bắn cung đều là các loại từ ngữ khoa trương như “thiện xạ”, nàng vốn không muốn thử cự ly gần như hai mươi bộ.
Nhưng lúc nàng đứng trêи giáo trường, tiếp cận thực địa nhìn ra một chút cự ly, tiểu cung tiễn đặc chế cho hài đồng trêи tay liền rất có nhận thức mà báo với giáo đầu cự ly là hai mươi bộ.
Sau đó, Cố Sanh lên đài trước Cửu Điện Hạ, đứng định ngoài hai mươi bộ, được giáo đầu điều chỉnh tốt tư thái, ra sức kéo cung, nhắm ngay hồng tâm, một tiễn bắn ra —
Mũi tên rơi xuống đất, suýt nữa đâm vào đầu ngón chân Cố Sanh…..
Cố Sanh: “….”
Giáo đầu: “…. Phải… Dùng một chút khí lực, giống như vậy, đem cung kéo căng rồi mới thả dây.”
Cố Sanh không nói gì, nước mắt chảy ngược, nàng đã dùng hết khí lực toàn thân rồi có được hay không!
Cung này cũng quá cứng rồi a a a! Ai kéo cho nổi chứ a a a!
Cửu Điện Hạ ở bên ngoài đang yên tĩnh ʍút̼ ngón tay, thấy cảnh tượng Cố Sanh bắn tên rơi ngay dưới chân, bất ngờ không kịp chuẩn bị cười đến thiếu chút nữa đem đầu ngón tay căn rách…
Cố Sanh nộ không thể át, xoay người không cam lòng quát: “Xin điện hạ vào sân thử cung!”
Cửu Điện Hạ nghe vậy liền nhấc tiểu cánh tay, ý bảo hạ nhân phía sau ôm một cái, nội thị phía sau vội vàng ôm lấy điện hạ chạy tới sân tập, đem cung tiễn đưa đến trong tay nàng.
Giáo đầu vốn muốn đến dạy nàng kiến thức cơ bản, nhưng đã thấy Cửu Điện Hạ khoát tay chặn lại, không kiên nhẫn nói: “Ta đã chơi thử cái này.”
Vừa dứt lời, Cửu Điện Hạ tách hai chân, đứng thẳng, có hơn hai mươi bộ, cầm cung, cài tên, nhắm vào hồng tâm, kéo căng dây cung, một tiễn bắn ra trúng ngay hồng tâm.
Bá một tiếng, thân tiễn còn đang ong ong rung động.
Cố Sanh che mặt.
Không bao giờ muốn cùng siêu phẩm hoàng tước và nhân tra vân vân nói chuyện nữa.
Cửu Điện Hạ tựa hồ sắc mặt vô cùng kinh ngạc, chăm chú nhìn mũi tên cắm ngay hồng tâm giây lát, cúi đầu thử kéo cây cung trong tay, lúc này mới bất mãn quay đầu bĩu môi: “Cầm Qua Dật đến.”
Mấy nội thị lập tức đáp lại, nhanh chân rời khỏi giáo trường.
Cái gì mà “các nhất” Cố Sanh không nghe rõ, buồn bực nhìn khuôn mặt bất mãn của Cửu Điện Hạ, lại quay đầu nhìn một chút mũi tên ở xa xa, lần thứ hai xấu hổ che mặt
Không bao lâu nội thị đã cầm đến một bộ cũng tiễn toàn thân khảm bảo thạch, cung kính đưa cho Cửu Điện Hạ.
Cố Sanh lúc này mới phản ứng kịp cái gì là “Qua Dật”, thì ra là tên của bộ cung tiễn này.
Nhìn thân cung toàn thân đen bóng nhẵn nhụi, Cố Sanh có thể kết luận loại cung tiễn này nàng tuyệt đối kéo không nổi dây cung…
Nhưng nàng cũng không nói nhiều,2 yên lặng nhìn Cửu Điện Hạ, chờ nha đầu kia xấu mặt.
Sau đó chỉ thấy Cửu Điện Hạ nâng cây cung ngự ban kia, lần thứ hai nhắm ngay hồng tâm, một tiễn bắn ra…
Cố Sanh chưa hoàn hồn, đã bị tiếng xé gió khi mũi tiễn bắn ra chấn động đến không tự chủ được xoay người lại, nhìn về phía bia ngắm.
Chỉ nghe “đông” một tiếng, mũi tên trêи hồng tâm đã bị chẻ thành hai nửa, nhưng lại không thấy trêи hồng tâm có thêm một mũi tiễn.
Cố Sanh đang tự nghi hoặc, chợt nghe giáo đầu ở bên cạnh hét lớn: “Hảo! Ngoài hai mươi bộ xuyên hồng tâm, Cửu Điện Hạ tài nghệ phi phàm, vi thần kính phục cực điểm!”
Cái.. Cái gì? Bắn thủng rồi sao?
Cố Sanh không nói thêm nữa, yên lặng thu hồi cung trong tay Cửu Điện Hạ, để đề phòng tiểu nhân tra lại đổi cách đến “nhục nhã” nàng, nghiêm mặt nhỏ giọng nói: “Được rồi, hôm nay luyện tập kết thúc, điện hạ hồi cung hảo hảo nghỉ ngơi đi….”
Năm ngày sau, đại hoàng tử mang theo chúng hoàng tước, thạc quân, đến giáo trường cùng nhau vây xem Cửu Điện Hạ khảo hạch.
So với sắc mặt lúc xanh lúc trắng của đại hoàng tử, Cố Sanh cảm thấy “nhục nhã” Mấy ngày trước đây bản thân đã chịu đều coi như việc nhỏ….
Phải biết rằng, đại hoàng tử năm ngày trước đã “Miệng vàng lời ngọc” đảm bảo với Cố Nhiêu, nói có thể hoàn toàn tiêu trừ danh ngạch Quốc Tử Giám của Cố Sanh.
Cùng ngày, Cố Nhiêu vừa hồi phủ đã đem “tin tốt” này lan truyền, trong phủ đối với Cố Sanh cùng Nhan Thị bỏ đá xuống giếng cũng không phải số ít.
Trầm di nương còn chuẩn bị cả yến tiệc, hôm nay chỉ chờ Cố Sanh tan khóa về nhà để khuyên giải an ủi, ngầm châm chọc Cố Sanh biến trở về thân phận “thảo dân”.
Lại không nghĩ rằng, trong võ thí khảo hạch, Cửu Điện Hạ một đường quá ngũ quan, trảm lục tướng, ngay cả bia ngắm dùng để khảo hạch cũng bắn thủng, bắn xong còn vẻ mặt “Ta còn có thể bắn mười lần”…
Đại điện hạ xem toàn bộ quá trình, muốn chúc mừng cũng giả vờ không ra dáng vẻ, sắc mặt vàng như nến, cả người dường như dẫm lên sợi bông, bước cao bước thấp trở về Văn Hoa Uyển.
Thẳng đến sau khi tan khóa, tùy tùng tiến lên bẩm báo: “Cố Nhiêu cô nương cầu kiến điện hạ.”
Đại hoàng tử lúc này mới dường như bị một gáo nước lã dội tỉnh, đôi môi mấp máy hồi lâu mới chậm rãi nhắm mắt, hơi thở mong manh nói: “Cứ nói bản cung hôm nay mệt mỏi, ngày khác tái kiến.”
Hắn không biết nên dùng vẻ mặt gì đối mặt Cố Nhiêu, Cố Nhiêu há có thể không biết? Nàng lần này cầu kiến chính là muốn khuyên đại hoàng tử phóng khoán một chút, tỏ thái độ nàng cũng không bởi vậy mà thất vọng.
Dù sao, Cố Sanh khôi phục thân phận thư đồng, đã khiến Cố Nhiêu sống không bằng chết, nếu lại vì vậy mà có khoảng cách với chỗ dựa của mình vậy thật đúng là bưng tảng đá tự đập vào chân!
Khảo hạch nhập học của Cửu Điện Hạ lấy thành tích ưu dị hoàn mỹ thông qua, dẫn tới Kỳ Hữu Đế long nha đại duyệt, lại nghe Giang Hàm miêu tả Cố Sanh tận trung đảm bảo không khỏi cảm động nàng tận tâm làm hết chức trách, đặc biệt ban thưởng hơn mười bảy cây tơ lụa cùng hai bộ trang sức tinh quý, tặng đến Cố phủ thưởng cho Cố Sanh.
Cố Sanh cũng thuận lợi trở lại bên cạnh Cửu Điện Hạ.
Tiếp tục mỗi ngày thu được kinh hỉ ngoài ý muốn hoặc kinh hách ngoài ý muốn, cùng với cuộc sống thỉnh thoảng bị tiểu nhân tra lơ đãng “Khi dễ nhục nhã”.
Xuân đi thu đến, nàng cứ như vậy an tâm kiên định…..lại Không cam lòng rít gào, vượt qua bốn năm.
Kỳ Hữu năm thứ bốn mươi ba, đầu tháng chín.
Cố Sanh mười ba tuổi, hai tay ôm tỳ bà, ngồi trước đài trang điểm, nhìn thân ảnh trổ mã đến thủy linh xuất trần trong gương đồng, khóe miệng vung lên, dùng khẩu ngữ yên lặng nói: “Giang Hàm, chờ ta.”