Diệp Kiều nhân cơ hội hướng Cửu Điện Hạ cùng Cố Sanh chào từ biệt, lại bị Cố Sanh một tay kéo lại, cười nói: “Ta vốn chính là muốn dẫn muội muội đi tửu lâu ăn mừng, hôm nay lại có quý nhân cam tâm tình nguyện thay ta làm chủ, muội muội sao không nhân khi cao hứng mà cùng đi?”
Diệp Kiều hé miệng lắc đầu với Cố Sanh, nàng là thật không biết Sanh Nhi thái độ làm người trượng nghĩa hào sảng rốt cục là thân phận gì.
Lúc xem danh sách dự thi, Diệp Thị cũng từng quét qua bối cảnh của Cố Sanh, tựa hồ là quân quý của tước phủ, lẽ ra cũng chỉ là đẳng cấp thấp nhất trong quý tộc, nhưng vì sao lần đầu gặp mặt, xung quanh nàng đều là những vương công quý tộc?
Cố Sanh nhìn thấy Diệp Kiều câu thúc, liền quay đầu nhìn về phía Cửu Điện Hạ ở bên cạnh, trêи mặt viết “Nhanh lên một chút a, ta đói bụng”, ôn nhu nói: “Điện hạ, cứ để Kiều Nhi rời khỏi như vậy, có phải hơi thất lễ hay không?”
Cửu Điện Hạ như bình thường một tiếng lệ nói một tiếng: “Thất lễ.”
Cố Sanh quay đầu lại nói với Diệp Thị: “Xem đi, điện hạ cũng không vui rồi!”
Diệp Kiều chỉ đành cúng kính không bằng tuân mệnh, theo hai người lên xe ngựa.
Xe ngựa trong cung bánh xe cũng lớn, cho dù lúc đi qua đất đá xóc nảy cũng không kém bao nhiêu so với lúc đi qua nền đất bằng phẳng.
Cố Sanh bình ổn ngồi trong xe, vốn dĩ còn có chút khẩn trương nhưng nhìn thấy Cửu Điện Hạ ngồi đối diện, trong lòng nàng liền an ổn rất nhiều.
Cửu Điện Hạ gần hai năm nay càng lúc càng hiếu động, tiểu nha đầu này khi còn bé lòng hiếu kỳ đã nặng. Thường ngày không có hoàng huynh hoàng tỷ mời ra ngoài, Vưu Quý Phi cũng không chuẩn Cửu Điện Hạ xuất cung chơi đùa,cho nên hôm nay có thể ra ngoài “thông khí”, cũng là một cơ hội khó có được.
Cửu Điện Hạ một đôi mắt thiển sắc đều tràn ngập hưng phấn, lúc này đang vén mành che, nhìn người đi đường bên ngoài phố xá.
Bên ngoài có thị vệ cưỡi ngựa đi theo xe, lúc nhanh lúc chậm lướt qua ánh mắt Cửu Điện Hạ, móng ngựa dấy lên bụi đường, bụi có thể bay lên đến cao nửa trượng.
Cố Sanh khẽ nhíu mày, vội vàng khom lưng đứng dậy, ngồi vào bên cạnh Cửu Điện Hạ, đưa tay kéo mành xuống, xoay khuôn mặt phì nộn mang nét trẻ con của nha đầu kia lại, nghiêm khắc nói: “Điện hạ nhìn cái gì vậy? Bên ngoài đều là bụi đất, hít vào trong mũi rất bẩn nha!”
Nói xong liền rút khăn ra, lau một lần khắp mặt Cửu Điện Hạ.
Đôi mắt mang ý cười của Cửu Điện Hạ vẫn liếc nhìn bên ngoài, sau đó quay đầu lại nhìn về phía Cố Sanh, mi phong khẽ động chăm chú mở miệng nói với Cố Sanh: “Ta cũng muốn cưỡi ngựa!”
“Tốt.” Cố Sanh mỉm cười: “Chờ điện hạ trưởng thành, cũng sẽ cưỡi ngựa, bồi vi thần cùng ra phố dạo chơi, khi đó sẽ không ai dám khi dễ vi thần nữa.”
Cửu Điện Hạ nghe vậy trừng mắt nhìn, thu liễm tiếu ý, hàng mi thật dài buông xuống, tựa hồ lại nghĩ đến dáng vẻ hung hãn của chưởng quỹ kia, liền nghi hoặc hỏi Cố Sanh: “Khi dễ ngươi?”
Cố Sanh kéo khóe miệng mỉm cười nhéo nhéo gương mặt Cửu Điện Hạ, nói: “Đúng vậy, có người khi dễ vi thần, sau này cũng sẽ có, thậm chí so với chưởng quỹ vừa rồi còn hung ác hơn. Nàng ta sẽ vu oan hãm hại vi thần, khiến vi thần không cách nào thoát tội, đến lúc đó nếu như điện hạ đã trưởng thành, có thể che chở vi thần không?”
Trước mặc kệ Giang Hàm khi đó có quyền lực hay không, trước khi bị Cố Nhiêu hãm hại nếu nàng có thể lừa được đế vương tương lai hứa hẹn thủ hộ nàng, trong lòng nàng cũng sẽ kiên định một chút.
Cửu Điện Hạ vô cùng kinh ngạc nhìn Cố Sanh, hỏi: “Vì sao lại khi dễ ngươi? Bọn họ có tử tước đến bắt ngươi, ta cũng có tử tước bắt bọn họ!”
Cố Sanh: “….”
Người này vẫn chưa quên chuyện tử tước cặn bã sao.
Cố Sanh che miệng cười, ôn nhu nói: “Điện hạ, tử tước không có gì lợi hại, phụ thân của vi thần chính là tử tước, ngay cả võ quan ngũ phẩm cũng thi không đậu, tranh giành sứt đầu mẽ trán mới tranh hơn bách tính làm được một quan văn, không có gì tài giỏi.”
“Vậy người nào mới lợi hại?” Quang mang trong mắt Cửu Điện Hạ chợt lóe, vẻ mặt ngạo khí nói: “Ta không sợ! Ta còn có nhị tỷ, nhị tỷ là đệ nhất Quốc Tử Giám!”
Cố Sanh không khỏi cười khúc khích, trong lòng cũng khẽ động.
Giang Hàm đến nay hàng năm vẫn duy trì hạng nhất trong các cuộc văn thí võ thí của Quốc Tử Giám, mà Cửu Điện Hạ chính là người ủng hộ số một của Giang Hàm.
Có thể là đang ở tuổi cần một đối tượng sùng bái, mà Cố Sanh xem ra Giang Trầm Nguyệt gần như từ lúc bắt đầu hiểu chuyện đã tương đối sùng bái nhị tỷ, còn vì bản thân có một tỷ tỷ đệ nhất Quốc Tử Giám mà tự hào.
Thậm chí theo tuổi tác lớn đàn, trong một ít cuộc khảo hạch quyền thuật, Cửu Điện Hạ sẽ cố ý nhân nhượng Giang Hàm, rõ ràng bản thân có thể giành đệ nhất, nhưng lại cố ý bại bởi Giang Hàm, dùng đó duy trì địa vị hoàn mỹ không thể đuổi kịp của nhị tỷ trong lòng nàng.
Trước đó trải qua phong ba đổi thư đồng, Cố Sanh vốn tưởng rằng Cửu Điện Hạ đối với Giang Hàm sẽ sản sinh một chút ngăn cách, nhưng trêи thực tế tiểu nha đầu này không thù dai giống như trong tưởng tượng, vẫn như cũ cách vài ngày sẽ tặng hai con địa long, dỗ dành nhị tỷ hài lòng.
Về sau sở thích thay đổi, địa long đổi thành dế, nhưng nhiệt tình của Cửu Điện Hạ đối với nhị tỷ nửa phần cũng chưa từng thay đổi.
Cố Sanh thực sự nghĩ không ra, là mâu thuẫn gì lại có thể khiến hai người tình nghĩa thân thiết như vậy hoàn toàn trở mặt, cho dù là vì long ỷ, cũng không cần phải đao kiếm tương hướng mới có thể một một kết quả.
Đại hoàng tử không phải vẫn sống rất tốt sao? Hà tất muốn lấy tính mệnh của Giang Hàm!
Cố Sanh suy nghĩ một chút, đáp: “Có Nhị Điện Hạ, chúng ta đều an tâm, có phải hay không? Nhị Điện Hạ lợi hại hơn tử tước, dựa theo cách nói của người Tây Dương, tử tước cấp cao nhất bất quá cũng chỉ là một tước quý cấp D, Nhị Điện Hạ của chúng ta là tước quý cấp S, cho dù có một vạn tử tước cũng không có cách nào khác so sánh!”
Cửu Điện Hạ nghe vậy nheo đôi mắt hoa đào, tựa hồ vô cùng đắc ý, lại quay đầu lại, khửu tay chống trêи đầu gối, khom lưng nhìn về phía Diệp Kiều lui ở trong góc, hù dọa: “Uy!”
Diệp Kiều vốn dĩ muốn giả vờ làm không khí, hôm nay bỗng nhiên bị siêu phẩm hoàng tước dọa một tiếng, nhất thời sợ đến hoa dung thất sắc, vội vã kinh một tiếng hô: “A! Điện hạ! Thảo dân có mặt!”
Cửu Điện Hạ khẽ nhếch khóe miệng, vẻ mặt khiêu khích cười xấu xa, nâng cằm, một đôi thiển đồng đạm kim sắc nhướng lên, nhìn thẳng Diệp Kiều, phun ra từng chữ: “Ngươi nghe không, Tước Quý cấp S, đó là nhị tỷ của ta, lợi hại đi!”
Diệp Kiều vừa mới bắt đầu cũng đã sợ đến sắp mắt trợn trắng, hôm nay bị ánh mắt khiêu khích của Cửu Điện Hạ đột nhiên nhìn thẳng, nàng chỉ cảm thấy lỗ chân lông cả người chợt giãn ra, một loại cảm giác kỳ quái lan khắp toàn thân, trái tim gần như muốn nhảy ra khỏi ngực.
Cố Sanh nhìn thấy Diệp Kiều sợ đến sắp đong đá, vội vàng kéo Cửu Điện Hạ, nhíu mày nói: “Điện hạ! Ngươi làm người ta sợ rồi! Không được bướng bỉnh!”
Lúc xuống xe, Diệp Kiều chỉ cảm thấy hai chân đều dẫm lên mây, hai chân vừa đứng định, trước mắt vẫn thiên toàn địa chuyển.
Nghĩ đến lúc nàng ở Dương Châu, cuộc sống là trời cao hoàng đế xa, nhìn thấy tử tước hầu tước ngược lại cũng lơ lỏng bình thường, trước khi mẫu thân sinh nàng còn làm nhũ mẫu cho một công tước tướng quân.
Nhưng tiếp xúc cùng hoàng tước này, thực sự khiến Diệp Kiều kinh hồn táng đảm.
Diệp Kiều còn nhớ rõ, lúc nàng bảy tám tuổi, Kỳ Hữu Đế cải trang vi phục xuất tuần Giang Nam, từng bắt được Lưu phủ đài tham ô, tự tay xử trảm trêи phố.
Cảnh tượng này trong mắt Diệp Kiều tuổi nhỏ mà nói, cũng không giống như những bách tính khác, đại kɧօáϊ nhân tâm quỳ xuống đất khóc gọi vạn tuế vạn tuế.
Nàng chỉ nhớ rõ, đầu của Lưu phủ đài lăn xuống đất, máu trong thân thể phun lên rất cao, cần cổ không đầu trướng thô, cuối cùng co rụt lại, lõm xuống phía dưới.
Tình cảnh này làm hại nàng ác mộng bao nhiêu năm, cho nên Diệp Kiều vô cùng sợ hãi những hoàng tước có quyền sanh sát trong tay, loại sợ hãi này gần như thành bản năng.
Nhưng nàng lại chưa thấy qua hoàng tước xinh đẹp như Cửu Điện Hạ, nghĩ đến mỹ nhân như vậy sau khi lớn lên tất nhiên sẽ không “tàn nhẫn” giống như Kỳ Hữu Đế đi?
Sau khi Cố Sanh xuống xe liền đỡ Diệp Kiều, ngửa đầu vừa nhìn, ngược lại không phải một tửu lâu đặc biệt quý khí bức người, tinh tế vừa nghĩ, chắc là có vài đạo món ăn đặc sắc, việc kinh doanh mới có thể thịnh vượng như vậy.
Các nàng theo chưởng quỹ tự mình xuất môn nghênh tiếp, một mạch lên một nhã gian ở lầu hai.
Cửa vừa mở, một cổ huân hương tươi mát đã đập vào mặt mà đến.
Cố Sanh cấp thiết giương mắt nhìn lên, chỉ thấy trong nhã gian, một người mặc trường sam nguyệt sắc đang đứng cạnh cửa sổ, nghe có người bước vào phòng, mới không nhanh không chậm thi nhiên xoay người, một đôi mắt phượng ôn hòa nhìn đến.
“Sanh Nhi cùng Diệp Thị thỉnh an Nhị Điện Hạ.” Cố Sanh cùng Diệp Kiều đồng thời cúi người hành lễ.
“Không cần giữ lễ tiết.” Giang Hàm khoát tay, cất bước lách qua bàn tròn, ôn giọng nói: “Không ngờ có thể mời hai vị cùng đến dự tiệc, bản vương vinh hạnh.”
“Điện hạ quá khen.” Cố Sanh cúi đầu mỉm cười.
Giang Hàm phong độ phân phó chưởng quỹ, thêm ghế cùng chén đũa cho Diệp Kiều, lại tự mình đem ghế kéo về phía sau, cố ý kéo gần ghế của mình, sau đó nghiêm trang mời Cố Sanh nhập tọa.
Cố Sanh dĩ nhiên phát hiện mờ ám của Giang Hàm, nếu thực sự là lần đầu tiên gặp lại, sợ là cũng sẽ không suy nghĩ nhiều, nhưng nàng hôm nay hiểu rõ Giang Hàm, dĩ nhiên cảm thụ được được ý thân cận, không khỏi đỏ mặt, theo tâm ý của nàng ấy, chân thành ngồi xuống, còn cố ý đem cái ghế xê dịch về bên trái một chút, hai người tất nhiên là lại đến gần thêm một ít.
Giang Hàm tựa hồ nhạy cảm bắt được cử động của nàng, tinh quang trong ánh mắt chợt lóe, liền liếc mắt quan sát Cố Sanh, lúc này mới đạm nhiên nhập tọa.
Giữa lúc hai người tâm hữu linh tê dùng ánh mắt ngượng ngùng liếc nhìn lẫn nhau, Cửu Điện Hạ ở phía sau phân phó xong chưởng quỹ lập tức lên món đã trở về.
Cửu Điện Hạ đại mã kim đao tiêu sái đến trước bàn, kéo cái ghế còn trồn, vén vạt áo, trước khi ngồi xuống không chút khách khí nhấc chân dài, dùng lưng bàn chân kéo lấy chân ghế của Cố Sanh, đầu gối khẽ cong, liền đem cả cái ghế kéo về phía mình.
Chỉ nghe một tiếng “ken két” vang lên, chân ghế của Cố Sanh cùng sàn gỗ phát sinh một trận ma sát, cả người nàng cùng cái ghế cứ như vậy bị Giang Trầm Nguyệt một cước câu trở về bên cạnh, thẳng thắn lưu loát lại ngang ngược….
Cố Sanh: “…..”
Giang Hàm: “…..”
Cố Sanh nhìn thấy bản thân cùng Nhị Điện Hạ trong nháy mắt đã “cách xa vạn dặm”, trong lòng vừa vội vừa tức, trong tay gắt gao nắm chặt lấy khăn, giương mắt âm thầm trừng tiểu nhân tra một cái….
Cửu Điện Hạ nhìn cũng chưa từng Cố Sanh một cái, tự nhiên mà ngồi xuống, cầm lấy chiếc đũa, một tay kia đặt trêи bàn, nói: “Nhị tỷ, thế nào ngay cả món nguội cũng chưa lên?”
Giang Hàm lúc này sắc mặt không khỏi cũng có chút xấu xí, yên lặng thuận khí, mới quyết định không cùng tiểu hài tử tính toán, như trước ôn tồn nhỏ nhẹ mở miệng: “Thịt nướng ở đây mùi vị là nhất tuyệt, trước khi thưởng thức không thích hợp ăn món khác.”