Cố Sanh oán hận nhìn kỹ sườn mặt Cửu Điện Hạ, độ cung tinh xảo vẫn mê hoặc nhân tâm như vậy.
Quả thực là ông trời bất công!
Cố Sanh suốt ngày bị ghét bỏ trong lòng rốt cục sinh oán hận, lại không dám cùng hoàng tước lý luận, chỉ đành âm thầm cầm một khối cao điểm còn lại trong tay áo hung hăng bóp nát!
Không đợi nàng bóp nát khẩu phần lương thực của tiểu nhân tra, đã chợt thấy chóp mũi nhột nhạt, ngay sau đó thân thể run lên.
“Hắt xì!”
Có thể là nàng “đại bất kinh” đối với phần ăn của thiên tử tương lai nên chọc giận trời xanh, Cố Sanh thình lình mãnh liệt hắt xì một cái!
Cửu Điện Hạ vốn dĩ đang nhàn nhã kéo lấy cành cây trêи đỉnh đầu, chợt bị cái hắt xì kịch liệt của Cố Sanh làm giật mình.
Chỉ nghe “răng rắc” một tiếng, cánh tay Cửu Điện Hạ co rụt lại, không lưu ý, sợ đến cả nhánh cây trong tay đều bị kéo xuống.
Các cung nữ cùng ma ma ở ngoại vi hoa viên chờ đợi, nhưng ánh mắt thủy chung không thoát ly Cửu Điện Hạ, lúc này thấy Giang Trầm Nguyệt một tay cầm lấy cành cây giả vờ kinh ngạc, bọn vội vàng xông lên “hộ giá”.
Cố Sanh vội vàng lấy khăn lau mũi, hoảng trương khom lưng thỉnh tội nói: “Vi thần thất lễ rồi… Xin điện hạ thứ tội!”
Giang Trầm Nguyệt lúc này mới lấy lại tinh thần, vội vàng ném cành cây khiến bản thân nhìn có vẻ rất ngốc trong tay đi, phủi sạch sẽ bụi trêи tay.
Vì giấu không được tiếu ý, liền cúi đầu, kéo khóe miệng nói: “Ta vẫn chưa thấy qua quân quý nhà ai lại hắt xì đến hào phóng như ngươi vậy.”
“…..” Khuôn mặt Cố Sanh đỏ bừng, bỗng nhiên khụt khịt, cảm giác lại muốn hắt xì!
Nàng vội vàng gắt gao điều chỉnh hô hấp, mím chặt đôi môi, sợ hãi giương mắt nhìn Cửu Điện Hạ.
Chỉ thấy tiểu nhân tra lúc này đã cười đến híp đôi mắt hoa đào, xoay người đi đến, khom lưng cầm tay trái của nàng.
Trong lòng Cố Sanh hoảng loạn, nhột nhạt trong mũi giống như thoáng chốc bị hù dọa ngược trở về, nàng cúi đầu cứng nhắc nhìn cổ tay lạnh lẽo của bản thân, được một bàn tay ấm áp nắm chặt.
“Hảo lạnh.” Giang Trầm Nguyệt khẽ nhíu mày.
Dưới hàng mi thật dài, đôi mắt đạm kim sắc nghi hoặc nhìn về phía Cố Sanh, trêи mặt viết “ngươi cũng đã mặc thành cao điểm rồi, vì sao vẫn lạnh đây?”
Trái tim Cố Sanh nhảy loạn, lại không dám tùy tiện rút tay về, chỉ có thể nhíu mày oán giận nhìn tiểu hoàng tước trước mắt.
Người này thực sự quá không có tự giác của siêu phẩm hoàng tước rồi!
Nếu là Cửu Điện Hạ lớn thêm hai tuổi, bỗng nhiên tùy tiện tiếp xúc thân thể của một quân quý thuần khiết, vạn nhất khiến cho đối phương động ɖu͙ƈ niệm, cho dù là hoàng tước cũng sẽ bị kiện lên nha môn!
Dĩ nhiên, khả năng lớn hơn nữa chính là đối phương thụ sủng nhược kinh, Cửu Điện Hạ thành công thu nạp một thị thϊế͙p͙….
Giữa lúc Cố Sanh oán thầm, các nhũ mẫu đã lách qua đường nhỏ, đến hộ giá xung quanh Cửu Điện Hạ, một bên gào khóc “tâm can bảo bối”. Một bên kiểm tra bàn tay tiểu hoàng tước xem có bị cành cây làm bị thương không.
“Ôi chao tiểu chủ tử của ta!”
“Có chỗ nào bị thương không?”
“……”
Cố Sanh bị một đám người lấn xa Cửu Điện Hạ hơn ba bước, mắt mở trừng trừng nhìn Giang Trầm Nguyệt không nói gì bị vây ở giữa.
Cố Sanh vốn dĩ còn muốn thối lui một chút, cũng không chờ nàng nhấc chân, trong đám người một ma ma đằng đằng sát khí đẩy mọi người ra, bước nhanh đến chỗ nàng, chỉ vào mũi Cố Sanh giáo huấn: “Ngươi là hầu hạ thế nào, những thứ bát nháo bẩn thỉu, có thể nào để Cửu Điện Hạ chạm vào?!”
Cố Sanh khẽ nhíu mày, vị Trương ma ma này coi như là lão làng, lúc trước lần đầu tiên ở tửu lâu nhìn thấy Cửu Điện Hạ bị quấn trong điệm chăn, nàng đã thấy qua lão ma ma này giáo huấn Bát Công Chúa làm sao nuôi hài tử.
Từ sau khi cuộc sống thư đồng của Cố Sanh bắt đầu, số lần tiếp xúc cùng ma ma này cũng nhiều hơn.
Thường ngày, tốt xấu gì cũng phải chờ tới sau khi tan khóa, xe của Cửu Điện Hạ rời khỏi lão ma ma mới có thể nước bọt bắn tung tóe đến chỉ đạo Cố Sanh làm sao làm một “nô tài” hợp chuẩn.
Không nghĩ tới, lão ma ma lúc này dĩ nhiên ngay trước mặt Cửu Điện Hạ quát tháo nàng, thực sự khiến Cố Sanh không chịu nổi.
Cố Sanh cúi đầu tỏ vẻ nhận sai, chỉ cầu lần giáo huấn này mau kết thúc.
“Mới vừa rồi nhìn thấy tiểu dân nhà ngươi, tự mình chạy vào hoa viên này, còn khiến điện hạ đuổi theo sau ngươi! Lão nô thấy ngươi đây là….”
“Được rồi —.”
Đột nhiên bên tai truyền đến một tiếng cực kỳ không kiên nhẫn của Cửu Điện Hạ.
Cố Sanh mạnh ngẩng đầu nhìn Cửu Điện Hạ, lần đầu tiên nàng nhìn thấy tiểu nha đầu này vẻ mặt lạnh nhạt cắt đứt lời của Trương ma ma.
Đây thật sự là khiến người ta kinh ngạc.
Đại khái là lo lắng lão ma ma cáo trạng với Vưu Quý Phi, thường ngày cho dù ăn cao điểm bị bắt được, Cửu Điện Hạ cũng không dám cắt đứt lời lải nhải của Trương ma ma, hôm nay lại có chút khác thường.
Cửu Điện Hạ nâng tay đẩy thị nữ vây quanh ra, lách qua lão ma ma, đứng trước mặt Cố Sanh, thấp giọng, lại không khoan nhượng phân phó: “Mang thủ lô đến.”
Lão ma ma ngẩy người, há mồm muốn tiếp tục lải nhải với tiểu hoàng tước.
Nhưng khi ánh mắt chạm phải đôi mắt uy nghiêm của Giang Trầm Nguyệt, lão ma ma liền vô thức run rẩy, một loại cảm giác sợ hãi chưa bao giờ có đột nhiên dâng lên.
Cố Sanh rướn cổ, nhìn biểu tình của lão ma ma, trong lòng đột nhiên có một loại cảm giác vui sướиɠ khi báo được thù.
Đã năm năm rồi, nàng vẫn luôn cảm thấy lão ma ma này khi dễ Cửu Điện Hạ tuổi nhỏ.
Chính là ỷ vào bản thân nhiều năng kinh nghiệm, nuôi dưỡng bốn vị tiểu hoàng tước, cho nên vẫn luôn công cao khi chủ, thường ngày cũng là dáng vẻ uy phong lẫm lẫm, tám phần là đã có hơn hai mươi năm không bị chủ tử quát như vậy.
Lão ma ma đôi môi mấp máy, tựa hồ còn muốn mở miệng lải nhải vài câu, tìm lại mặt mũi, đã thấy tiểu hoàng tước trước mắt xoay mình nhíu mày, nàng sợ đến lập tức lui về phía sau vài bước, trả lời một tiếng: “Vâng!”
Xoay người dẫn thị nữ đi lấy thủ lô.
Bước ra đại viện học đường, sắc mặt của Trương ma ma đã trướng hồng, nghiến răng nghiến lợi oán hận nói: “Tiểu tiện dân này! Dạy hư tiểu hoàng tước! Chờ lão nô hồi cung, nhất định phải báo cho nương nương biết .”
Người đi theo phía sau chính là cung nữ thϊế͙p͙ thân của Cửu Điện Hạ, Ngọc Nhi.
Nàng thường ngày cùng Cố Sanh có quan hệ rất tốt, nghe vậy không khỏi âm thầm nghĩ không xong rồi, nhưng nét mặt vẫn tâm bình khí hòa khuyên nhủ: “Trương ma ma hà tất tức giận cùng một tiểu nữ, muốn ta nói, Cửu Điện Hạ của chúng ta, hôm nay cũng sắp mười tuổi rồi, ít nhiều cũng có chút chủ kiến, đâu thể nhu thuận như trước đây? Chưa hẳn là một tiểu thư đồng có thể tùy ý sai sử.”
“Hừ.” Trương ma ma cười lạnh một tiếng, vẻ mặt băng lãnh mở miệng: “Ngươi cũng coi thường tiểu tiện dân kia rồi! Nàng thật ra rất thông minh, ta đã vài lần nhìn thấy nàng cho tiểu chủ tử ăn quà vặt. Tiểu chủ tử từ sớm đã mọi chuyện nghe nàng! Lão thân đã cảnh cáo nàng bao nhiêu lần, nàng chẳng những không hối cãi, hiện tại quả thật là bò đến trêи đầu chúng ta rồi!”
Ngọc Nhi khẽ nhíu mày, trong lòng biết lão ma ma là bị Cửu Điện Hạ phất mặt mũi, muốn đem oán giận trút lên đầu tiểu thư đồng, nhất thời cũng không biết làm sao khuyên bảo.
Trầm mặc giây lát, Ngọc Nhi nhìn thấy Trương ma ma dáng vẻ oán hận cay nghiệt, tinh tế suy nghĩ liền ôn nhu mở miệng: ” Ma ma đừng trách ta lắm miệng, cũng là vì tốt cho ngươi, ta khuyên ngươi đừng cùng tiểu cô nương kia phân cao thấp, bằng không nhất định sẽ không có kết quả tốt.”
Trương ma ma quay đầu, cả giận nói: “Ngươi là có ý gì?”
Ngọc Nghi nghiêm túc nói: “Vừa rồi ta cũng đã nói, tiểu chủ tử đã không thể so với trước kia nữa. Điện hạ chiều theo tiểu thư đồng sợ là không phải chỉ vì một chút cao điểm? Thư đồng kia mặc dù xuất thân từ phủ tử tước, nhưng cũng là một quân quý đẳng cấp cao, thời gian trước nàng còn đoạt được vị trí quán quân ở đại hội cổ nhạc, cũng không phải một người có thể khinh thường!”
Trương ma ma âm dương quái khí cười lạnh một tiếng, liếc xéo Ngọc Nhi: “Ta biết ngươi cùng tiểu nha đầu kia tình cảm tốt, nhưng mà chỉ với chút bối cảnh đó của nàng đã muốn hù dọa lão nô? vậy cũng quá xem thường người khác rồi!”
Ngọc Nhi nghe vậy khuôn mặt đỏ lên, hít sâu một hơi, mở miệng nói: “Mặc kệ ngài nghĩ thế nào, cuối cùng ta chỉ nhắc nhở một câu, ma ma đừng quên đương kim Hoàng hậu nương nương trước kia cũng chỉ là một tiểu thư đồng! Nô tỳ cần nói đã nói, nếu ma ma cảm thấy ta có tư tâm, vậy thì cứ nói với quý phi nương nương đi!”
Sắc mặt Trương ma ma đột nhiên trắng bệch, cứng người hồi lâu như bị bôi hồ dán, sau đó mới chậm rãi lấy lại tinh thần.
Trong đầu hiện lên tình cảnh Cửu Điện Hạ cầm tay tiểu thư đồng, nhất thời như gặp cảnh tỉnh, Trương ma ma thì thào nhắc tới câu gì đó, sớm mất đi khí thế vừa rồi, giống như chó rơi xuống nước cúi đầu cụp đuôi, bước chân càng nhanh hơn.
Không bao lâu, Ngọc Nhi cầm một thủ lô bằng đồng mạ vàng trở về, đưa đến trước mặt Cửu Điện Hạ.
Giang Trầm Nguyệt không đưa tay đón lấy, chỉ nghiêng mắt nhìn Cố Sanh, hướng thủ lô khẽ hất cằm.
Cố Sanh lập tức hiểu ý, tiến lên tiếp nhận thủ lô, ôm vào trong ngực, hơi cúi người gật đầu nói: “Tạ ơn điện hạ quan tâm.”
Sau khi tan khóa, Cố Sanh ở cửa Quốc Tử Giám tiễn chân Cửu Điện Hạ, sau đó liền vô cùng thức thời ở lại tại chỗ đợi Trương ma ma đến tìm nàng để “trút giận”.
Không bao lâu, Trương ma ma cách đó không xa liền chỉnh lý xong búi tóc, xoay người cầm khăn mà đến.
Ngoài dự liệu của Cố Sanh chính là sắc mặt của Trương ma ma dĩ nhiên là từ ái như mộc xuân phong…
“Chúng ta mặc dù nhất tâm hầu hạ chủ tử, nhưng là khó tránh khỏi xảy ra một chút sai lầm, lão nô hôm nay cũng là vì điện hạ, nhất thời lo lắng nên xúc động, lời nói mất chừng mực, mong rằng cô nương không nên chú ý.”
Cố Sanh trợ mắt há mồm nhìn Trương ma ma “hạ mình” đến xin lỗi nàng, trong đầu sợ đến một tia đắc ý cũng không dậy nổi, vội vàng đáp lễ: “Ma ma nói quá lời, hôm nay vốn cũng là ta suy nghĩ không chu toàn, còn muốn cảm ơn ma ma chỉ điểm.”
Trương ma ma nghe vậy rất hưởng thụ, không chút khách khí gật đầu, lời nói thấm thía: “Ngươi biết tâm ý của lão nô vậy là đủ rồi, đều là lo lắng các ngươi trẻ tuổi không hiểu chuyện, vạn nhất gặp phải rắc rối, bị người bẩm báo cho nương nương, vậy thì sẽ không đơn giản chỉ là răn dạy nữa.”
Cố Sanh khẽ nhíu mày, trong lòng nói: “Trừ ngươi ra, còn có ai sẽ cáo trạng!”, nhưng nét mặt vẫn là cảm động đến rơi nước mắt nói: “Cảm ơn ma ma nâng đỡ.”
Lại qua mấy ngày, Cố Sanh rốt cục lại chờ được thư đồng của Giang Hàm, ở trong học đường truyền tin cho nàng.
So với Cố Nhiêu năm đó ngày ngày gặp riêng đại hoàng tử, Giang Hàm Giang Hàm thật đúng là muốn thành một vị hoàng tước rất có thể nhẫn nại trong số các huynh muội.
Cố Sanh phán sao phán trăng nhận lời hẹn, như trước là ở Tuyên Vương phủ.
Vì khí trời hàn lãnh, Giang Hàm rốt cuộc biết đau lòng người khác hơn Cửu Điện Hạ, nên sáng sớm liền đặc biệt vì Cố Sanh bố trí khách phòng, trắc thính cũng sớm đốt than lô, chính sảnh cũng được noãn lô huân đến ấm áp dễ chịu.
Chờ Cố Sanh vừa đến, cởi áo choàng, liền phát giác trong phòng khô nóng hơn một chút.
Hai người ở bàn trà chính sảnh ngồi đối diện nhau, Giang Hàm lần này cố ý mời nàng đến phủ là muốn báo cho biết nàng chuyện của Diệp Kiều.
Diệp Kiều nhận ngân lượng, sau khi trở về liền đem toàn bộ trả nợ cờ bạc cho phụ thân và huynh trưởng.
Chuyện này nằm trong dự liệu của Cố Sanh, nghe vậy liền vội vàng truy vấn: “Vậy Kiều Nhi hôm nay có tính toán gì không? vẫn ở lại quê nhà sao?”
Giang Hàm gật đầu, nhìn thấy Cố Sanh vẻ mặt mất mát, liền cười nói: “A Sanh cô nương không cần lo lắng, bản vương vẫn chưa buông tay không để ý, chỉ là sắp xếp nhân thủ ở gần nhà nàng quan sát, dự định chờ là lúc nàng cùng đường, lại kéo nàng quay đầu lại, khiến nàng hoàn toàn chết tâm. Trong lúc này, thám tử đã trùng hợp phát hiện một bí mật trong nhà nàng.”
Cố Sanh nghi hoặc nói: “Chuyện gì?”
Giang Hàm đáp: “Diệp cô nương cũng không phải là thân sinh của hộ nhân gia kia, mà chỉ là tư sinh nữ nhi lúc nữ chủ nhân Diệp gia làm nhũ mẫu cho phủ tướng quân âm thầm mang về, ngoại trừ mẹ đẻ tạm thời chưa điều tra ra, thì thân phụ chính là Dương Châu Chỉ huy sứ Vinh tướng quân.”