Đúng lúc này, Liên Mạn Nhi lại gọt xong một cái sáo liễu nữa.
“Ngươi xem ta này.” Liên Mạn Nhi nói với Trầm Khiêm, “Ngươi nhìn ta thử xem, có giống người thổi sáo không?”
Liên Mạn Nhi vừa nói với Trầm Khiêm như vậy, vừa đem sáo liễu bỏ vào trong miệng, thổi một tiếng làm mẫu cho Trầm Khiêm. Trầm Khiêm cảm thấy rất thần kỳ, cũng đem sáo liễu bỏ vào trong miệng thổi lên. Tiếng sáo thanh thúy dễ nghe liên tiếp vang lên.
“Chơi thật hay, quá thần kỳ.” Trầm Khiêm cao hứng cái mặt nhỏ mập mạp đỏ rần, “Mạn Nhi, ngươi biết thật nhiều.”
Người trong nhà, còn có thân thích lui tới, thậm chí kể cả hạ nhân hầu hạ trong nhà, trẻ con cùng tuổi với hắn cũng không ít. Nhưng trong mắt Trầm Khiêm, tất cả bọn họ đều không bằng Liên Mạn Nhi đang ở trước mắt hắn. Cũng không phải bởi vì Liên Mạn Nhi hiểu biết nhiều, biết nhiều trò chơi, mà bởi vì cảm giác Liên Mạn Nhi mang lại cho hắn không giống với những người đó.
Những đứa bé kia đối với hắn hoặc là sợ hãi, hoặc là nịnh bợ, hoặc là hâm mộ, hoặc là ghen ghét… đủ loại, thế nhưng khi ở trước mặt hắn, cơ hồ đều là một kiểu mặt như nhau. Giống như có một lần Lục ca mua về cho hắn cái mặt nạ, ở bên trên vẽ một khuôn mặt tươi cười, luôn không thay đổi.
Liên Mạn Nhi lại không giống vậy, nàng không sợ hắn, cũng không nịnh bợ hắn, hâm mộ ghen ghét càng không. Liên Mạn Nhi rất chân thật, rất thân thiết, từ lần đầu tiên hắn và nàng ở chung, hắn có cảm giác rất tự nhiên, rất thoải mái.
Đương nhiên, Ngũ Lang cùng tiểu Thất cũng là bất đồng. Dường như từ khi nhận thức bọn họ, hắn mới chân chính hiểu được ý nghĩa của hai từ bạn hữu.
“Ngươi muốn thử một chút không?” Liên Mạn Nhi đem hai cây sáo liễu chưa gọt cùng dao nhỏ đưa cho Trầm Khiêm.
“Được, được.” Trầm Khiêm đương nhiên cam tâm tình nguyện, liền học theo bộ dạng của Liên Mạn Nhi, nạo miệng cho hai cây sáo liễu. Sau đó hắn để cho Liên Mạn Nhi chọn một cái, chính mình giữ một cái.
Sáo liễu dài ngắn khác nhau sẽ thổi ra thanh âm không giống nhau.
“Chỉ có thời tiết như hiện nay, cành liễu mới có thể làm được sáo liễu. Thêm mấy ngày nữa, cành liễu lớn hơn sẽ không làm được.” Liên Mạn Nhi giảng giải cho Trầm Khiêm, “Ngoại trừ cây liễu, hiện tại cành dương thụ cũng có thể làm sáo.”
“Thế còn những cây khác thì sao?” Trầm Khiêm rất có bộ dạng học hỏi, biết suy một ra ba.
Tiểu lão sư Liên Mạn Nhi cảm thấy rất vui mừng, rất có cảm giác thành tựu.
“Cây khác đều không làm được.”
Liên Mạn Nhi nói cho Trầm Khiêm, sau đó lại đi đến bên cạnh một gốc cây Dương thụ, chọn bẻ lấy một cành cây, làm một cái sáo dương thụ. Trầm Khiêm cũng học bộ dáng của nàng, bẻ một cành cây khác.
Nhánh cây dương thụ bình thường thô hơn cây liễu, vỏ cây cũng dày hơn cây liễu, cho nên sáo dương thụ dễ làm hơn sáo liễu.
Trầm Khiêm đã làm xong một cái sáo dương thụ, thổi hai tiếng.
“Không giống với sáo liễu.”
“Đó là tất nhiên.” Liên Mạn Nhi gật đầu.
Âm thanh của sáo dương thụ tương đối trầm thấp tục tằng, không thanh thúy dễ nghe như âm thanh của sáo liễu. Cho nên trẻ con nhà nông thích nhất chính là sáo liễu, chỉ có khi không làm được sáo liễu mới đi làm sáo dương thụ.
Ngũ Lang với tiểu Thất cho nghé con Tiểu Hoàng uống nước xong, lại đem xe trâu đậu bên cạnh đường nhỏ, mấy đứa trẻ đều lên xe.
Liên Mạn Nhi quay đầu nhìn lại, có lẽ là những người đi theo Trầm Khiêm thấy bọn họ chơi cả buổi trời, không có việc gì xảy ra nên cũng yên tâm, hơn nữa bờ sông nhỏ này thật sự cũng không có gì nguy hiểm, bốn người đi theo Trầm Khiêm đã không còn khẩn trương nhìn bọn họ chằm chằm như trước nữa. Hai gã sai vặt nhỏ tuổi thậm chí cũng học theo Liên Mạn Nhi với Trầm Khiêm, bẻ cành liễu làm sáo liễu chơi.
Xe trâu vượt qua một chỗ ngoặt liền không nhìn thấy bốn người kia nữa.
Con mắt Liên Mạn Nhi chuyển động, hé miệng cười vui vẻ.
Trầm Khiêm một mực chú ý Liên Mạn Nhi cho nên cũng nhìn thấy cảnh này, con mắt sáng theo, Liên Mạn Nhi nhất định là có chủ ý thú vị.
Quả nhiên, Liên Mạn Nhi chỉ vào một gốc cây hòe, bảo Ngũ Lang ngừng xe trâu lại.
“Có đồ ăn ngon rồi. Cho ngươi ăn thứ này.” Liên Mạn Nhi nhỏ giọng nói với Trầm Khiêm, sau đó liền từ trên xe đứng lên, kiễng chân, từ trên cây hòe hái xuống hai chuỗi hoa hòe nho nhỏ.
Mùa này, còn một khoảng thời gian nữa mới đến lúc hoa hòe nở nhiều, chỉ có cành cây nào hướng mặt trời mới có một chuỗi to như vậy. Liên Mạn Nhi tinh mắt nhìn thấy, liền muốn cho Trầm Khiêm nếm thử.
“Rất thơm, ăn ngon không?” Trầm Khiêm lập tức xích lại gần Liên Mạn Nhi thêm một chút, hít hít cái mũi ngửi ngửi. Hoa hòe trắng như tuyết tản ra hương thơm tươi mát ngọt ngào, Trầm Khiêm rất thích.
“Đây là hoa hòe, ăn ngon lắm, lúc đầu ăn rất ngọt.” Liên Mạn Nhi nói cho Trầm Khiêm, sau đó liền ngắt mấy đóa hoa hòe bỏ vào trong miệng.
“Ừ, ừ, ta tin.” Trầm Khiêm nhìn miệng Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi cười cười, cẩn thận hái hoa hòe trên cành xuống, gom thành một vốc đưa cho Trầm Khiêm. Trầm Khiêm tiếp nhận, đầu tiên là nắm một nhúm nhỏ bỏ vào trong miệng nếm thử.
Hoa hòe tiến vào trong miệng, mềm mềm nhuận nhuận, vị ngọt nhàn nhạt tản ra trên đầu lưỡi.
“Thật sự rất ngon.” Trầm Khiêm gật gật cái cằm mập mạp, liền đem toàn bộ vốc hoa hòe bỏ vào trong miệng.
Hai chuỗi hoa hòe cũng không có bao nhiêu, Trầm Khiêm đã ăn hết, còn chưa thỏa mãn, hơn nữa Liên Mạn Nhi mới ăn có một chút, Ngũ Lang và tiểu Thất đến một chút cũng chưa ăn.
Trầm Khiêm ngửa mặt lên, hắn trông thấy trên nhánh cây rất cao, dường như còn có mấy xâu hoa hòe.
“Hiện tại hoa hòe ít, hai ngày nữa sẽ nở rất nhiều, ăn cũng ăn không hết.” Liên Mạn Nhi nói với Trầm Khiêm, “Cái này cũng không thể ăn nhiều, ngươi về cũng đừng nói lại với ai.”
Vì còn muốn ăn hoa hòe, Trầm Khiêm vẫn ngồi lại trên xe.
“Ta hiểu, ta không nói cho ai hết.” Trầm Khiêm nói.
Nhóc béo rất trịnh trọng nói, nhìn lại đằng sau, mấy người tùy tùng còn chưa theo kịp, Liên Mạn Nhi liền quyết định lại để cho Trầm Khiêm nếm thử món mới lạ khác.
Phía trước không xa, vừa vặn có một gốc cây du, trên cây kết được mấy xâu quả du. Cùng giống như hoa hòe, hiện tại cũng chưa phải lúc có nhiều quả du.
Cành cây có chùm quả du ở hơi cao, kể cả Ngũ Lang có vóc người cao nhất đứng trên xe trâu cũng không với tới. Nếu là thường ngày thì có thể dùng nhánh cây chọc quả du xuống, nhưng hiện tại quả du ít, đánh rơi xuống khó tránh sẽ tổn thất một ít, hơn nữa rơi trên mặt đất mà cho Trầm Khiêm ăn cũng không hay lắm.
Ngũ Lang nhảy xuống xe, chạy lấy đà hai bước thoáng cái tót lên trên cành cây, hai tay hai chân bám trên thân cây, từ từ trườn vài cái liền bò lên cao.
Leo cây cơ hồ là bản lĩnh trời sinh của trẻ con nông thôn. Đương nhiên, leo cây rất phí giày, trẻ con nhà nông vì không muốn bị người lớn mắng, bình thường trước khi leo cây sẽ cởi giày ra. Bất quá hôm nay tình huống đặc thù, Ngũ Lang không cởi giày. Kỳ thật hắn không mang giày leo cây còn lưu loát hơn so với mang giày.
Trầm Khiêm thấy vậy trợn mắt há mồm, Liên Mạn Nhi rất bình tĩnh, tiểu Thất mắt sáng như sao. Leo cây lưu loát như vậy là đại ca của các nàng a, nếu Ngũ Lang không có bổn sự này, đến mùa hè các nàng sẽ không được ăn nhiều trứng chim đâu.
Ngũ Lang hái được quả du xong liền ném xuống cho Liên Mạn Nhi.
Mấy xâu quả du đều được Liên Mạn Nhi vững vàng bắt lấy trong tay.
Đúng lúc này, mấy người đi theo Trầm Khiêm cũng đã xuất hiện. Ngũ Lang trở lại trên xe, điều khiển xe trâu chậm rãi đi về phía trước, Liên Mạn Nhi, Trầm Khiêm cùng tiểu Thất dựa vào cùng một chỗ, quay lưng về phía sau, xếp thành một hàng ngồi trên xe.
Như vậy có thể che chắn ánh mắt của bốn người đằng sau.
“Đây là quả du, không ngọt như hoa hòe nhưng ăn cũng rất ngon.” Liên Mạn Nhi đưa cho Trầm Khiêm một chuỗi quả du, hai chuỗi khác nàng với tiểu Thất phân ra. Ngũ Lang nói hắn phải đánh xe, không dừng được.
Quả du có màu xanh nhạt đẹp mắt, phi thường tươi mới, ăn vào trong miệng có mùi thơm ngát nhàn nhạt.
Vì không cho người đi theo đằng sau phát hiện, ba đứa bé giảm nhỏ tiếng nói, tận lực co lại, lén lút ăn hết quả du.
“Quả du non nhào bột mì làm bánh ăn cũng rất ngon. Ngươi chớ xem thường vật này, mẹ ta kể, có năm mất mùa, mọi người dựa vào cái này mà giữ được mạng sống đấy.” Liên Mạn Nhi lại hướng Trầm Khiêm phổ cập một ít cách thưởng thức quả du.
Đối với trẻ con nông thôn là thưởng thức, đối với con cháu thế gia như Trầm Khiêm, đó lại là thông tin mới nghe lần đầu.
Liên Mạn Nhi thấy bộ dáng Trầm Khiêm rất tò mò nghe kể, trong lòng suy nghĩ, đáng tiếc hiện tại không có rau hẹ cùng lúa mạch non, bằng không có thể thấy được một chuyện cười rồi (suy nghĩ của Mạn Nhi là Trầm Khiêm sẽ không phân biệt được lúa mạch non và rau hẹ).
Không đúng, Liên Mạn Nhi nghĩ lại thì cảm thấy chuyện như vậy sẽ không xảy ra với Trầm Khiêm, bởi vì Trầm Khiêm nhất định là không biết lúa mạch non, đồng thời rất có khả năng cũng không biết rau hẹ luôn.
Liên Mạn Nhi tự nghĩ thầm, nhịn không được hé miệng cười, Trầm Khiêm không biết nàng đang suy nghĩ gì. Hắn chơi thật cao hứng nên cũng cười theo.
Nghé con Tiểu Hoàng chầm chậm nện từng bước chân, cái đuôi phe phẩy.
Liên Mạn Nhi, Trầm Khiêm cùng tiểu Thất ngồi thẳng hàng nhau, Trầm Khiêm ngồi ở bên trong ngay gần cái mông nghé con. Cái đuôi của nghé con phe phẩy lướt qua chóp mũi của Trầm Khiêm.
Trầm Khiêm cảm thấy thú vị, còn dùng tay lay một phát.
Cái đuôi nghé con đập một cái, hướng thẳng lên trời, PHỐC một tiếng, một đống phân trâu bốc hơi nóng đổ xuống. (=.=”)
Trầm Khiêm sợ ngây người, miệng há thành hình chữ O.
Liên Mạn Nhi với tiểu Thất đều cười đến cả người uốn éo, thân thể run lên.
Về tới cửa hàng, người Trầm Lục phái tới đón Trầm Khiêm đã đợi sẵn ở đó. Trầm Khiêm không muốn đi, nhưng vẫn bị người ôm lên xe.
“Mạn Nhi, ngày mai ta lại tới tìm ngươi chơi.” Trầm Khiêm ôm con diều bánh bao đã đổi với Liên Mạn Nhi, lưu luyến không rời nói với Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi hỏi qua người tới đón Trầm Khiêm, biết rõ ngày mai Trầm Lục với Trầm Khiêm phải trở về phủ thành.
“Buổi sáng ngày mai ta qua gặp ngươi, ngươi còn chưa nếm thử bánh bao nhà ta kia mà.” Liên Mạn Nhi nói với Trầm Khiêm.
“Được.” Trầm Khiêm lập tức cao hứng, “Mạn Nhi ngươi nói phải giữ lời, ta chờ ngươi.”
“Ừ.” Liên Mạn Nhi gật đầu.
Tiễn Trầm Khiêm xong, Liên Mạn Nhi lập tức thương lượng cùng với Trương thị.
“Mẹ, ngày mai chuẩn bị nhiều bánh bao một chút, con muốn lấy một ít để tiễn đoàn người của Lục gia.”
“Được.” Trương thị lập tức gật đầu, “Người ta đối với chúng ta tốt như vậy, chúng ta cũng không có gì quý hiếm, đưa bánh bao cũng không tệ lắm.”