Chương 182: Ta không có thời gian, các ngươi cùng lên đi!
Cập nhật 3 năm trước
Nếu như bây giờ là ngày trước trận chiến mấy hôm trước, Diệp Trần nói ra những lời này, bọn họ chắc chắn sẽ cảm thấy hắn ngông cuồng.
Trước đó bảy tên sát thủ của bảy tổ chưc sát thủ lớn kia ở trên đảo Vĩnh Ninh, mỗi người đều có sự tồn tại xếp hạng ở mười vị trí đứng đầu, muốn nhổ tận gốc những tôt chức sát thủ này, nói nghe thì dễ như vậy sao?
Nhưng bây giờ, sau khi mấy người bọn họ đã liên tiếp đựơc chứng kiến các loại thủ đoạn mà Diệp Trần xuất ra, ở trong lòng năm người bon họ bây giờ thì Diệp Trần đã là loại tồn tại không có chuyện gì làm không được!
Đừng nói là nhổ tận gốc bảy tổ chức sát thủ lớn này, cho dù Diệp Trần muốn đi xử lý tổng thống nước Mỹ, bọn họ cũng không cảm thấy kinh ngạc một chút nào.
Mà để bọn hắn vui mừng đó là, Diệp Trần cũng không có bỏ bọn họ ở lại, mà là có ý định mang theo bọn họ cùng đi, điều này không thể nghi ngờ không khác gì là đưa cho bọn họ một cái công lớn!
Năm người liếc nhau một cái, lập tức hướng về phía Diệp Trần, nghiêm mặt nói:
"Đa tạ Diệp thiếu tướng dìu dắt!"
...
Nửa giờ sau, một nhóm có sáu người ngồi ở trên một cái máy bay trực thăng quân dụng bay ra từ trong căn cứ.
"Diệp thiếu tướng, bây giờ chúng ta muốn đi đâu?"
Nhậm Trường Phong lái máy bay trực thăng, quay lại nhìn Diệp Trần ở đằng sau tò mò hỏi, bốn người còn lại cũng nhao nhao nhìn sang Diệp Trần.
Diệp Trần lãnh đạm nói:
"Bảy tổ chức sát thủ lớn này phân tán ở các nơi trên thế giới, trạm thứ nhất, chính là Nguyệt Tuyền Sơn nơi mà cách chúng ta gần nhất, lấy nơi đó để khai đao đi! Đi Bảo Đảo."
Nhậm Trường Phong vội vàng gật đầu kêu rõ, bắt đầu điều khiển máy bay trực thăng, bay nhanh về hướng Bảo Đảo, tuy nhiên sau đó lại hiện ra vẻ mặt khổ sở nói:
"Diệp thiếu tướng, Nguyệt Tuyền Sơn thuộc Bảo Đảo, hình như chỉ là một nơi ở trong lời đồn, chỉ nghe nói là ở bên trong Bảo Đảo, nhưng ở trên bản đồ căn bản là tìm không thấy, hình như cũng không có ai biết Nguyệt Tuyền Sơn này đến tột cùng là ở nơi nào a?"
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, "Nguyệt Tuyền Sơn cũng không phải là núi, xác thực mà nói là phái Nguyệt Tuyền Sơn! Là một cái môn phái thần bí lâu đời ở Hoa Hạ, môn phái này am hiểu nhất là bồi dưỡng thích khách sát thủ, năm đi đi theo Tưởng gia, chạy trốn tới Bảo Đảo, liên quan tới chính trị cho nên thế giới hiếm khi biết những bí mật này..."
Diệp Trần chậm rãi nói, kể về nội tình của Nguyệt Tuyền Sơn cho năm người một lần.
Vân Lệ Cơ lập tức hiện ra vẻ mặt súng bái, ôn nhu nói:
"Diệp thiếu tướng, nếu như đó là bí mật, vậy làm sao ngài lại hiểu rõ được nhiều như thế?"
Âm Bất Bình ở một bên cùng tiếp lời nói ngay:
"Đúng đó! Diệp thiếu tướng, mấy ngày trước ngài ở trên đảo Vĩnh Ninh, một câu thuận tiện nói trúng lai lịch của mỗi tên sát thủ đó, ta cảm thấy ngài dường như rất quen thuộc với mỗi một tổ chức sát thủ trên thế giới?"
Diệp Trần mỉm cười, "Nếu như ta nói cho các ngươi biết, kiếp trước của ta là một tên sát thủ, các ngươi có tin không?"
Mọi người đầu tiên là sững sờ, sau đó thi nhau cười, đều coi Diệp Trần là đang nói đùa với bọn họ.
Trên đời này làm sao lại có kiếp trước cơ chứ?
Vân Lệ Cơ che miệng cười duyên nói:
"Không nghĩ tới Diệp thiếu tướng cũng biết nói chuyện cười! Khanh khách..."
Diệp Trần không thể không lắc đầu và không nói thêm gì nữa.
Thực ra thì nếu như không phải bản thân hắn trải qua một lần như vậy, khi nghe người khác nói như vậy, hắn khẳng định cũng sẽ nghĩ là đối phương đang nói tầm bậy tầm bạ.
...
Chiếc máy bay trực thăng quân dụng này có tốc độ rất nhanh, chỉ khoảng hai giờ sau đã tới cần phạm vi vùng biển của Bảo Đảo.
Bọn họ tự nhiên không có khả năng lái máy bay trực thăng trực tiếp bay vào phạm vi thế lực của Bảo Đảo, nếu như vậy thì sẽ rất dễ gây ra tranh chấp.
Hạ trực thăng xuống ở trên một hòn đảo hoang vắng, Diệp Trần nhìn vào bản đồ, hơi nhớ lại một chút, chỉ vào phương hướng tây bắc, nói:
"Ở hướng này hơn hai trăm hải lý sẽ có một hòn đảo nhỏ, chắc là tổng bộ của Nguyệt Tuyền Sơn!"
...
Cùng lúc đó, Diệp Trần nói vị trí tới trên hòn đảo nhỏ kia, cao tầng của tổ chức sát thủ Nguyệt Tuyền Sơn đang tập trung tại một chỗ trao đổi nội dung nào đó rất sôi nổi.
"Các ngươi có ý tứ gì? Chẳng lẽ muốn ta phải từ bỏ báo thù hay sao? Ta tuyệt không đồng ý! Sư phụ ta vì Nguyệt Tuyền Sơn làm ra nhiều cống hiến lớn như vậy, bây giờ bị người giết chết không minh bạch, bản thân ta là đại đệ tử của hắn, sao có thể không báo thù thay cho lão nhân gia ông ta?"
Người nói chuyện chính là một người đàn ông trung niên cường tráng, hắn đang nổi giận đùng đùng, hiển nhiên là vì chuyện gì đó mà tức giận.
Lúc này lại có một lão giả mở miệng, "Kinh Sơn, trước tiên ngươi không nên vội vàng a! Chúng ta có nói là không báo thù cho Phùng Trưởng lão đâu, thế nhưng chuyện này còn phải cần bàn bạc kỹ lưỡng hơn một chút!"
Lão giả này nói xong thì lại có một lão giả khác mở miệng nói theo:
"Không sai! Đầu tiên chúng ta cần phải hiểu rõ được thực lực chân chính của Diệp Cuồng Tiên này có khủng bố giống như trong tin đồn hay không? Dù sao ta cũng không tin tưởng lắm, một tên thiếu niên mới có mười mấy tuổi, coi như thiên phú cao hơn nữa, thì có thể lợi hại tới cỡ nào?"
Lão giả kia vừa mới nói xong, mọi người còn lại cũng thi nhau nói thêm vào, "Tiết trưởng lão nói không sai! Theo suy nghĩ của ta, Phùng trưởng lão hơn phân nửa là trúng quỷ kế của Lâm Chấn Nam, lúc này mới mất mạng ở trên đảo Vĩnh Ninh, thực lực của tên Diệp Cuồng Tiên kia cùng lắm chỉ ngang bằng với thực lực của Diệp Thiên Ca mà thôi, làm sao có thể cùng lúc đánh thắng được sự phối hợp của bát đại cường giả tuyệt đỉnh cho được?"
"Lời này có lý! Cúng ta chỉ cần chuẩn bị cho đầy đủ, giết chết người này báo thù cho Phùng trưởng lão cũng chưa chắc đã là việc khó gì!"
...
Người đàn ông trung niên được gọi là Kinh Sơn, nghe được lời này của mọi người, vẻ mặt của hắn lúc này cũng hơi chuyển biến tốt đẹp, tuy nhiên vẻ mặt vẫn oán hận nói:
"Vậy thì tốt! Ta đây sẽ để cho người của ta đi tìm hiểu hành tung của người này, đến lúc đó tự mình chuẩn bị nhất định phải chém tiểu tử này thành muôn mảnh, vì báo thù rửa hận cho sư phụ của ta!"
Tuy nhiên, người đàn ông trung niên vừa mới nói ra lời này, một giọng nói quỷ dị đột nhiên vang lên từ bên ngoài gian phòng, "Muốn giết ta để báo thù cho sư phụ của ngươi sao? Không cần phải phiền phức như vậy!"
Ngay sau khi giọng nói này rơi xuống, cùng lúc đó "Bành!" một tiếng!
Cửa phòng đã tự động mở ra!
Một đám cao tầng của Nguyệt Tuyền Sơn từ trong gian phòng vội vàng nhìn ra, chỉ thấy một thiếu niên trên người mặc quần áo bình thường đang chậm rãi từ ngoài cửa bước vào...tất cả mọi người đều bị sốc!
Bọn họ đều là nhân vật quan trọng của Nguyệt Tuyền Sơn, thậm chí còn có người có thực lực không kém gì Phùng Thế Xương!
Thế nhưng rõ ràng một đám cao thủ như vậy, thế mà không thể cảm ứng được có người ngoài đang xâm nhập vào khu vực trọng địa của họ!
"Ngươi là ai? Vậy mà dám can đảm tự tiên xông vào Nguyệt Tuyền Sơn chúng ta! Không muốn sống nữa sao?"
Mọi người nhao nhao đứng lên, nhìn chòng chọc vào thiếu niên thần bí trước mắt này.
Thiếu niên thần bí nghe được điều này, không thể không lắc đầu, "Nhất định phải để cho ta nói lại thêm một lần nữa thì các ngươi mới hiểu được sao? Cũng được, vậy thì ta nói lại thêm một lần nữa cũng được, đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, ta gọi là Diệp Cuồng Tiên!"
Oanh!
Tuy rằng các cao thủ của Nguyệt Tuyền Sơn đã mơ hồ đoán được thân phận của Diệp Trần, thế nhưng khi đợi hắn tự nói ra cái tên này, vẻ mặt của tất cả mọi người đột nhiên thay đổi lớn, "Hóa ra ngươi chính là tên tiểu tử đã giết chết sư phụ của ta! Ngươi đã tự mình chạy đến tìm chết, vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi!"
Người đàn ông trung niên nhìn thấy kẻ thù, lập tức rất đỏ mắt, trực tiếp hét lớn một tiếng lao lên đánh về phía Diệp Trần.
Tuy nhiên, còn chưa đợi hắn tới gần Diệp Trần trong khoảng mười bước, Diệp Trần đã cong ngón búng ra.
"Phốc!"
Một đạo kiếm khí vô hình từ đầu ngón tay của hắn bắn ra, thân thể của người đàn ông trung niên kia lập tức cứng đờ, sau đó cả người mềm nhũn ngã xuống.
Mọi người biến sắc một lần nữa!
Một chiêu tùy ý trong nháy mắt đã giết chết đồ đệ của Phùng Thế Xương, Diệp Trần nhìn cũng chẳng thèm nhìn hắn một cái, vẫn nhìn các cao thủ con lại ở trong phòng, thản nhiên nói:
"Ta không có thời gian, các ngươi cùng lên đi!"
P/S: Ta thích nào...