"Nằm mơ! Đúng! Ta chắc chắn là đang nằm mơ!"
Diệp Trần lao về phía trước, nhấc đôi chân nhỏ bé của mình lên, hung hăng đạp vào trên bàn chân của Báo ca, Báo ca lúc này vẫn còn đang trong trạng thái choáng váng, căn bản không kịp phản ứng, lập tức phát ra một tiếng kêu thảm, rồi mới "Phù phù" một tiếng thì đã ngã quỵ trên đất!
Cho dù là quỳ trên mặt đất, Báo ca vẫn cao hơn Diệp Trần không ít.
Diệp Trần chậm rãi đi tới trước mặt Báo ca, khóe miệng hơi nhếch lên, hiện ra một nụ cười lạnh cực kỳ không tương xứng với thân hình của hắn:
"Bây giờ còn cảm thấy là đang nằm mơ sao?"
Ánh mắt của Báo ca nhìn vào mắt của Diệp Trần một cái, ngay lập tức toàn thân run lên, bởi vì hắn cảm nhận được một cỗ hàn ý cường đại khó mà hình dung được, phảng phất như là con thỏ nhìn thấy con mãnh hổ đang nhìn mình mà cảm thấy sự sợ hãi phát ra từ nội tâm!
Hơn nữa đồng thời hắn có thể cảm nhận được một cách rất rõ ràng, trên hai chân của mình truyền đến cảm giác đau đớn vô cùng, nơi nào còn dám coi Diệp Trần là một đứa bé?
"Tiểu...Tiểu gia gia! Ta sai rồi! Ta biết sai rồi! Van cầu ngài tha cho ta lần này đi!"
Phải biết, vị Báo ca này ở khu phía nam thành phố Vân Châu cũng coi là nhân vật số một, bây giờ thế mà hướng một đứa bé chỉ mới có khoảng ba bốn tuổi cầu xin tha thứ, nếu để cho người ngoài thấy được cảnh này thì đoán chừng phải knih hãi đến ngay cả cái cằm cũng muốn rớt xuống dưới.
"Tội lỗi của ngươi không thể tha thứ!!"
Diệp Trần nghĩ tới lời nói của người trước mắt này làm nhục mẹ và dì Lam thì càng ngày càng bạo, hận không thể ngay lập tức giết chết người này ngay tại chỗ!
Nhưng mà đúng vào lúc này, Lâm Uyển Dung ở đằng sau bỗng nhiên đi tới:
"Tiểu Trần, con như là đã cho hắn một bài học, nghĩ rằng sau này hắn cũng không dám lại đến đây nháo sự, con tha cho hắn đi!"
Báo ca kia nghe được điều này thì lập tức dập đầu như giã tỏi:
"Đúng đúng! Ngài nói quá đúng! Ta sau này cũng không dám nữa!"
Diệp Trần âm thầm thở dài một hơi, vốn là căn cứ vào tâm tình của hắn, những người này dạy đều thuộc loại dạy mãi không sửa thì nên giải quyết nhanh chóng, nhưng nếu như giết người ở ngay trước mặt mẹ của hắn thì hoàn toàn chính xác là có chút không ổn.
"Đã như vậy, vậy thì các ngươi cút đi!"
Cùng lúc nói ra lời này, Diệp Trần đưa tay ở trên đầu vai của Báo ca vỗ nhẹ một cái, lặng lẽ lưu lại ở trong cơ thể hắn một đạo ấn ký.
Ngay trước mặt mẫu thân, hắn không thể giết người, nhưng không có nghĩ là Diệp Trần sẽ thật sự bỏ qua cho những người này!
Báo ca nghe được lời này của Diệp Trần thì lập tức như được đại xa, lập tức mang theo đám đàn em tè ra quần chạy đi.
Sau khi đám người kia đi, mặt mũi Tô Lam đầy vẻ khiếp sợ đi lên phía trước, đi vòng quanh Diệp Trần mấy lần đánh giá mấy lần, vẫn như cũ có chút khó mà tiếp nhận:
"Cháu...thật là tiểu Trần sao?"
Cũng khó trách Tô Lam không thể nào tiếp thu được, lúc này mới ra ngoài một lúc, Diệp Trần chẳng những cao lớn hơn rất nhiều, lại còn mở miệng nói chuyện, quan trọng hơn là thế mà thành một tên cao thủ võ lâm!
Phải biết, Diệp Trần bây giờ, số tuổi thật sự vẫn chưa tới nửa tuổi, đây là muốn nghịch thiên sao? Nếu như để những cao thủ võ đạo khác biết được thì có lẽ sẽ không nghĩ như vậy, đây không còn là nghịch thiên nữa mà phải gọi là đạp thiên mới đúng.
Diệp Trần cũng biết, biểu hiện vừa rồi của chính mình thực sự có chút kinh người, thế nhưng đối mặt với loại cục diện trước đó, hắn lại không xuất thủ thì bây giờ quả là không tốt, cho nên cũng không có quan tâm được nhiều như vậy.
"Dì Lam, những thứ này thật ra thì đều là bởi vì sư phụ cháu..."
Lập tức, Diệp Trần lại lấy toàn bộ lý do thoái thác lúc trước ra kể cho Tô Lam một lần, lại thêm Lâm Uyển Dung nhân chứng sống này bổ sung, Tô Lam cuối cùng cũng miễn cưỡng tiếp nhận cái cách giải thích này.
Đêm đó, đợi đến khi Lâm Uyển Dung và Tô Lam đều đã nằm ngủ, Diệp Trần bỗng nhiên từ trên giường nhẹ nhàng bò lên, trước tiến thần không biết quỷ không hay, điểm vào huyệt ngủ của hai người, làm cho hai người trước khi trời sáng đều nhất định không thể tỉnh lại được, rồi mới nghênh ngang đi ra khỏi phòng.
Sau khi đi ra ngoài phòng, Diệp Trần trực tiếp tung người nhảy lên, trong nháy mắt bay qua bức tường cao đến ba mét rồi thân thể mới nhoáng một cái, chui vào bên trong màn đêm, thậm chí không có phát ra một chút động tĩnh nào, quả thực giống như u linh trong đêm tối.
Ước chừng khoảng nửa giờ sau, Diệp Trần đi tới trước một ngôi biệt thự tương đối xa, hắn lần theo ấn ký mà ban ngày để lại trên người Báo ca, một đường truy tung đến đây.
Ban ngày ngay ở trước mặt Lâm Uyển Dung và Tô Lam, Diệp Trần không thể ra tay giết người, thế nhưng là sau đó hắn nghĩ tới nghĩ lui về chuyện này, nếu như giữ lại người này thì chỉ sợ sớm muộn gì cũng là một cái tai họa, không bằng dứt khoát giết hắn, xong hết mọi chuyện!
Diệp Trần bây giờ tuy rằng còn chưa được nửa tuổi, nhưng thực sự đã có cảnh giới Luyện Khí tầng bốn, lại thêm hắn đã lĩnh ngộ được bốn mươi tám loại lực lượng pháp tắc, nếu như sử dụng thỏa đáng, cho dù là tông sư Hóa Kình hắn cũng có thể giết chết, chỉ là một tên lưu manh du côn, hắn thật đúng là không có để ở trong lòng.
Diệp Trần tung người nhảy lên, nhẹ nhõm nhảy đên trên cửa sổ tầng hai của ngôi biệt thự này, rồi thân thể mới uốn éo một cái đã nhẹ nhõm từ trong khe cửa sổ chui vào, đi tới hành lang trên tầng hai.
Chỉ thấy bên trong được xây dựng trang trí lộng lẫy, có thể nói là quý khí bức người, để cho Diệp Trần âm thầm buồn bực một chút:
"Cái tên gọi là Báo ca kia cũng chính là một kẻ đầu lĩnh lưu manh, thế mà bản thân lại có tiền như vậy?..., nơi này, thế nào nhìn qua có chút quen thuộc?"
Trong lòng Diệp Trần đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên một tiếng cười vang từ tầng một truyền tới.
"Báo, ý của ngươi là nói, một đám người các ngươi lại bị một đứa bé ba bốn tuổi đánh? Ha ha ha!"
"Báo huynh đệ, không phải chúng ta không tin, thật sự là lời nói dối này của ngươi, ai u, ha ha! Chết cười ta mất!"
"Ngươi nằm mơ còn chưa có tỉnh sao?"
...
Lần theo giọng nói, Diệp Trần lặng lẽ không tiếng động đi tới cuối hành lang, phía trước là một cái lan can hình cung, đứng ở đằng sau lan can thì có thể nhìn xuống tới cảnh tượng phòng khách tầng một.
Mà lúc này, ở bên trong phòng khách tầng một kia, tuy rằng rất rộng lớn, lại không còn chỗ ngồi, khoảng chừng hai ba mươi người, hơn nữa trên mặt mũi của những người này đều đầy sát khí, vị Báo ca mà trước đó Diệp Trần gặp được bỗng nhiên cũng xuất hiện ở trong hàng ngũ đó, nhưng là ở bên trong những người ở đây thì lại có vị trí không quá nổi bật, mà là đứng ở phía sau cùng.
Mà ngồi ở trên vị trí đầu não thì là một người đàn ông trung niên khoảng ba mươi tuổi, mặt chữ quốc, không giận mà uy, rất khí thế!
Nhưng là, Diệp Trần nhìn thấy người nọ thì lập tức sững sờ:
"Tào Khôn?"
Hóa ra, người đàn ông trung niên này bỗng nhiên chính là Tào Tứ Gia danh tiếng lẫy lừng ở Vân Châu kia!
"Không nghĩ tới Báo ca này lại là thủ hạ của Tào Khôn! Càng không nghĩ tới nơi thế giới này ta thế mà lại gặp được người quen biết cũ..."
Diệp Trần âm thầm cảm thấy buồn cười.
Lúc này, Báo ca mở miệng lần nữa:
"Tứ gia, ta nói câu nào câu nấy đều là thật, đám đàn em kia của ta cũng đều có thể làm chứng cho ta, ngài nhất định phải tin tưởng ta a!"
Tào Khôn ngồi ở trên vị trí đầu não, nhìn chằm chằm vào Báo ca, chau mày, giơ điếu xì gà trong tay lên, hung hăng rít một hơi, sau khi nuốt mây nhả khói một phen, mới chậm rãi mở miệng nói:
"A Báo, nếu như những lời ngươi nói đều là thật, vậy chuyện này thú vị a!"
"Một đứa bé ba, bốn tuổi, vậy mà có thể tay không đánh bại mười người trưởng thành có công phu không kém như các ngươi, nếu thật sự là như thế, vậy thì đứa bé này quả thực chính là yêu nghiệt a! Nếu như đặt ở thời cổ đại, e là cho dù trời sinh thần lực như Lý Nguyên Bá, cũng kém xa tít tắp hắn, kẻ này nếu có thể làm việc cho ta, tương lai còn phải sợ chuyện gì lớn hay sao? Thậm chí ở toàn bộ tỉnh Thiên Nam đều có thể có một chỗ ngồi cho Tào gia ta!"
P/S: Ta thích nào....chương 1.