Điều đáng tiếc duy nhất là, tình trạng truyền tin và giao thông lúc bất giờ rất không tốt, Giang Hữu Tín cho dù làm ra phản ứng nhanh nhất, khi tới Sơn Bắc thì cuộc đánh nhau đã bắt đầu diễn ra. Tuy cục diện rất nhanh được khống chế, nhưng vẫn có hơn chục xã viên bị thương, trong đó có ba xã viên thương thế nghiêm trọng, được đưa tới bệnh viện nhân dân huyện Hướng Dương để cứu chữa.
Kết quả cứu chữa, trên cơ bản là ba người đều thoát khỏi nguy hiểm tới tính mạng, đều ở lại bệnh viện để quan sát. Có một người thương thế khá nặng, bị gãy mấy mấy cái xương sườn và cánh tay trái, chắc phải nằm vài tháng mới có thể hồi phục.
Xữ lý xong những sự việc này, Giang Hữu Tín không quản mệt nhọc, lại chạy tới huyện ủy báo cáo lại cho Mạnh Vũ Hàn, Đường Hải Thiên và Mã Trí Khoan.
Khi chuyện này vừa xảy ra, Giang Hữu Tín liền thông qua điện thoại đã lập tức báo cáo cho huyện cách ủy huyện ủy và cục công an. Trong huyện rất coi trọng, Mạnh Vũ Hàn lập tức chỉ thị cục công an của huyện xuất động một tốp lớn cảnh sát, tới Sơn Bắc khống chế sự việc. Có điều cảnh sát của huyện cục nửa đường bị ngăn cản.
Tình hình trên cơ bản đã yên ổn, cục diện đã được khống chế, cảnh sát không cần phải tới nữa.
Khi báo cáo, Mạnh Vũ Hàn rất hòa khí, không nhanh không chậm, còn an ủi Giang Hữu Tín mấy câu, nói cách xử trí của hắn rất kịp thời và đắc lực. Mã Trí Khoan thì lên mặt mắng mấy câu, nói cán bộ của công xã Hồng Kỳ lơ là sơ xuất, không áp dụng biện pháp đắc lực từ sớm, hóa giải tình hình hạn hán của mấy đại đội Sơn Bắc, dẫn tới việc xô xát, tạo thành ảnh hưởng không tốt, vân vân....
Mã Trí Quan trước giờ đều nổi tiếng nghiêm khắc, thích lên mặt, điệu bộ này cũng là trong tình lý.
Thái độ của Đường Hải Thiên thì khác hắn, hỏi tường tận tình huống xã viên bị thương, nghe nói đều có nguy hiểm tính mạng, lập tức thở phào nhẹ nhõm. Rồi dặn dò Giang Hữu Tín, phải mau nghĩ biện pháp xoa dịu tình hình hạn hán của mấy đại đội Sơn Bắc, để tránh phát sinh sự kiện giống như thế này nữa.
"Đường ký, ngài yên tâm, tôi sẽ tới Sơn Bắc ngay, không giải quyết được vấn đề thì quyết không về công xã."
Giang Hữu Tín trầm mặc kiệm lời, lúc báo cáo cho Mạnh Vũ Hàn và Mã Trí Khoan, sau khi nói xong tình huống cơ bản thì không nhiều lời. Nhưng ở trước mặt Đường Hải Thiên thì tất nhiên là khác.
"Đủ máy bơm không?"
Đường Hải Thiên hỏi rất quan tâm.
"Có cần chi viện của huyện không?"
Giang Hữu Tín cười khổ một tiếng, nói: "Đường thư ký, mấy đại đội Sơn Bắc đều còn chưa có điện nữa."
Đường Hải Thiên vỗ đầu, cười bối rối. Sao lại quên mất cái này chứ.
"Tôi sẽ báo cho đập chứa nước Sơn Bắc, bảo bọn họ mở đập nước. Dù thế nào thì cũng không thể để mạ khô hết được!"
Giang Hữu Tín mặt lộ ra vẻ vui mừng.
Đập chứa nước Sơn Bắc chính là đập nước quan trọng cỡ trung, trực tiếp thuộc quản hạ của huyện lý. Đường Hải Thiên gọi một cú điện thoại có thể giúp đỡ rất nhiều.
Đường Hải Thiên ở ngay trước mặt Giang Hữu Tín gọi điện thoải, hạ chỉ thị mở đập thả nước, lưu lượng cụ thể thì phải là Giang Hữu Tín và phía đập chứa nước cân đối. Dẫu sao thì đối diện với khô hạn không phải chỉ có bốn đại đội, cả bốn công xã của khu Sơn Bắc đều trông cậy vào chút nước của đập chứa này cứu."
"Đường thư ký, cám ơn anh. Vậy tôi về công xã trước."
"Ừ, anh đi đi, làm tốt vào nhé, đừng mang tư tưởng báo thù."
Đường Hải Thiên đứng dậy, bắt tay với Giang Hữu Tín.
"Cám ơn Đường thư ký."
Đợi Giang Hữu Tín đi xong, Đường Hải Thiên nghĩ một lát rồi cầm điện thoại lên bấm số gọi trường đảng tỉnh ủy. Thời đó còn chưa có điện thoại di động, cha tại đang học ở ban đào tạo, không thể trực tiếp nhận điện thoại. Đường Hải Thiên là gọi điện thoại trực tiếp tới phòng làm việc của Chu tiên sinh, đem tình huống sư lược kể lại, nhờ Chu tiên sinh truyền đạt lại cho Liễu chủ nhiệm.
Mối quan hệ mật thiết giữa Chu tiên sinh và Nghiêm thư ký, Liễu chủ nhiệm tại huyện Hướng Dương không phải là chuyện bí mật.
Cha buổi chiều nói chuyện điện thoại với Đường Hải Thiên, đại thể cũng hiểu được một chút tình huống, cũng không phải là quá lưu ý. Vụ mùa, vì tranh đoạt nguồn nước mà dẫn tới ẩu đả năm nào cũng có, hậu quả nghiêm trong hơn mấy đại đội Sơn Bắc cũng từng xuất hiện, chuyện tới hiện tại đã được khống chế, người bị thương lại được cứu trị kịp thời, Đường Hải Thiên và Giang Hữu Tín lại lựa chọn thi hành biện pháp ứng cứu, sự tình coi như là qua rồi.
Nhưng tôi lại luôn cảm thấy không đơn giản như vậy.
Cũng không phải là tôi thông minh lanh lợi hơn đám người Giang Hữu Tín và cha, chỉ có điều là vẫn mang lòng giới bị rất sâu đối với cha con Mạnh Vũ Hàn, làm chuyện gì cũng luôn nghĩ tới trường hợp xấu nhất. Khi Chu Phục điện thoại về nhà, tôi thẳng thắn nói ra nỗi lo này.
"Hắn có thể làm gì chứ?Loại bỏ chức thư ký công xã của Hữu Tín ư?"
Cha trong điện thoại nói rất đơn giản.
"Có khả năng."
Tôi thẳng thắn trả lời.
Cha lập tức đờ người, trầm mặc một lúc, nói: "Vấn đề vốn không lớn, chuyển cáo cho Hữu Tín, xử lý tốt hậu quả, an tâm công tác là được. Trời không sập xuống được đâu."
Tôi tất nhiên gật dầu, chợt nghĩ ra cha hiện tại tại đang ở đầu bên kia điện thoại, không nhìn thấy mình gật đầu, không khỏi buồn cười.
"Cha, qua mấy ngày nữa con và mẹ tới Đại Trữ thăm cha nhé."
"Được.... bảo mẹ con ra nghe điện thoại đi."
"Vâng!"
....
"Anh Tuấn, Mạnh Dược Tiến và Mã Văn Tai thua thảm, muốn vay tiền em để gỡ."
Trong bao sương của nhà hàng Nhân Dân, Phương Khuê uống Mao Đài, cười hi hi nó.
"Mày cho mượn rồi à?"
"Cho rồi, năm mươi đồng."
Phương Khuê đĩnh đạc nói.
Thằng ôn này cầm kinh phí hoạt động của bản nha nội đi làm con nhà giàu.
"Ít vậy à?"
Tôi nhíu mày.
Mấy người lập tức nhìn nhau, vị đại ca này không ngờ còn hiềm người ta vay ít tiền, có phải là nhiều tiền quá nên muốn đốt bớt không?
"Tuấn thiếu nếu cảm thấy tiền dùng không hết thì em có thể giúp đỡ."
Ngay cả dạng đầu gỗ không biết nói đùa như Hắc tử không ngờ cũng cười hi hi trêu một câu.
Phương Khuê cười ha ha nói: "Vậy em ngày mai sẽ cấp cho nó thêm một ít, hai trăm đồng đủ không?"
"Đánh rắm!"
Tôi cười mắng.
"Mày tưởng tiền của bản thiếu gia là nhặt được à?"
Phương Khuê bĩu môi, ý thứ rõ ràng là cũng khác gì nhặt được đâu? Rồi lại nhìn Trình Tân và Hắc tử, hai vị này thần thái cũng giống như Phương Khuê, đều có tâm tư này.
Ài, sơ xuất trong quan hệ bàn bè rồi!
"Cho dù là nhặt được thì ta mang đi cho chó cho lợn ăn cũng không cho cái loại rùa đen như Mạnh Dược Tiến! Hắn không phải là con trai của tao, ta việc gì phải nuôi hắn?"
"Nói rất đúng!"
Hắc tử nâng chén lên một hơi uống cạn, cười nói.
Phương Khuê bảo: "Anh Hắc tử mắc lừa rồi, ý tứ của anh Tuấn vẫn là muốn nuôi hắn, nuôi béo rồi để năm tới mổ!"
Tôi lập tức trừng mắt lên nhìn Phương Khuê, tựa hồ như muốn nhìn ra hai cái sừng trên đầu hắn.
Phương Khuê bị tôi nhìn cho nổi da gà, gãi đầu nói: "Sao vậy, anh Tuấn, thế không đúng à?"
"Được rồi, Phương Khuê, không nghĩ ra đâu, mày dù thông minh đi nữa thì anh Tuấn nghĩ gì thằng ôn mày đều biết được hết chắc? So với Gia Cát Lượng còn Gia Cát Lương hơn!"
Phương Khuê cười nói: "Cái này có gì mà khó đoán đâu, vô duyên vô cớ cấp tiền cho hắn, kiểu gì cũng phải có nguyên nhân chứ."
"Được, vậy mày nói đi, thế nào là nuôi béo con rùa đen này rồi mới thịt?"
Tôi hỏi thử.
Phương Khuê vênh mặt lên nói: "Anh Tuấn, anh đùa em rồi. Em thông minh thì thông minh thật, nhưng vẫn chưa thông minh tới mức đo..."
Trình Tân Kiến vỗ một cái vào gáy hắn, cười mắng: "Thằng ôn mày, chiếm tiện nghi còn muốn khoe mẽ!"
"Tao nói cho mày nghe nè, Phương Khuê, cho bọn chúng vay tiền không vấn đề gì... Biết xài tiền thì phải biết kiếm tiền nữa mới được, hai thằng rùa đen này, cũng không thể cả ngày chỉ tiêu tiền mà không làm việc chứ?"
"Đúng rồi, em nghe hắn và Mã Văn Tài thương lượng, là muốn kiếm chút tiền. Nói là.... nói là định mở nhà hàng..."
Tôi vừa nghe thấy vậy mắt liền sáng lên, vỗ bàn nói: "Mở nhà hàng ư, tốt đây! Chuyện rất tốt!"
Trình Tân Kiến và Hắc tử ngây người, Mạch Dược Tiến mở nhà hàng, Tuấn thiếu sao lại vui như vậy? Còn nói là chuyện rất tốt nữa?
Phương Khuê mặt mày đau khổ, nói: "Bọn chúng cũng nói là, tiền vốn từ đâu? Chút tiền lương mỗi tháng, còn không đủ để uống rượu, đánh bài, chơi gái..."
"Hai thằng khốn nạn này, đúng là làm ô uế nhãn hiệu 'nha nội' mà, mở nhà hàng mà không kiếm được vốn?Mẹ nó, đúng là ngu như heo!"
Tôi mắng.
Đây cũng không tính là nói xấu Mạnh nha nội và Mã nha nội, hai tên này ngoại trừ ăn chơi đàng điếm, đánh bài và chơi gái ra thì quả thực là ngu vô cùng. Nói bọn chúng là nha nội, đúng là coi trọng chúng quá, phải nói là hai thằng bất tài hoàn khố mới đúng!
Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên không hiểu của Phương Khuê, tôi liền cảm thấy trong đám bất tài hoàn khố phải cho thêm thằng này vào nữa.
"Phương Khuê, nếu tao nói với mày, không tốn một phân tiền cũng có thể mở nhà hàng, hơn nữa còn lớn hơn nhà hàng Nhân Dân, mày có tin không?"
Lần này không những Phương Khuê trợn tròn mắt, Trình Tân Kiến và Hắc tử cũng lộ ra vẻ mặt không tin, có điều mọi người đều nể mặt Tuấn thiếu nên không tiện nói ra. Trình Tân Kiến thậm chí còn thò tay ra sờ trán tôi, đinh kiểm tra xem tôi có phải là uống say nói linh tinh không.
"Không tin à, được, tôi sẽ kể ra cho các người nghe."
Tôi gắp một miếng thịt bò bỏ vào miệng, rồi chậm rãi nói.
"Muốn mở nhà hàng, tôi thấy khoảng đất ở bến xe không tồi, nơi có có một cửa hàng bán lẻ, tầng hai và tầng ba còn là nhà kho. Địa phương rất lớn, hai tầng cộng lai cũng phải cả ngàn mét vuông. Một tầng là đủ rồi. Tôi nếu là Mạnh Dược Tiến, trực tiếp tìm Tôn hầu tử, bảo hắn chuyển kho hàng của tầng hai lên tầng ba, tầng hai để không, quét vôi, trên mặt đất lại trát ít xi măng, là thành một địa điểm rất tốt."
"Vậy, tiền thuê thì sao?"
Phương Khuê hỏi.
"Mày là đầu heo à? Mạnh Dược Tiến và Mã Văn Tài là ai? Một thằng là con của thư ký huyện ủy, một thằng là con có phó chủ nhiệm thường vị huyện cách ủy, là đại thiếu gia số một số hai của huyện Hướng Dương này, không thể bảo với Tôn hầu tử rằng xin nợ tiền thuê, tới cuối năm tổng kết một thể à?"
Phương Khuê mắt cũng sáng lên, hưng phấn vỗ bàn.
"Cũng đúng, em sao lại không nghĩ ra nhỉ. Mở nhà hàng kiếm được tiền rồi thì tự sẽ có tiền trả tiền thuê chỗ?"
"Không sai, dẫu sao thì tiền thuê cũng là giao cho nhà nước, Tôn hầu tử hiện tại rất xa hoa, cũng chẳng cần gấp số tiền đấy, Mạnh thiếu gia và Mã thiếu gia đừng nói là nợ mấy tháng, cho dù là nợ mấy năm cũng chẳng có vấn đề gì? Còn vôi và xi măng, Tôn chủ nhiệm giúp một cái là có ngay."
Trình Tân Kiến và Hắc tử nhìn nhau, cũng đề gật đầu.
"Được, địa điểm đã giải quyết xong. Tiếp đền là bàn ghế, đồ bếp, những cái này, công ty bách hóa đều có, Mạnh thiếu gia có thể tới thương lượng với Ngô cục trưởng của cục thương nghiệp, cũng như trước, xin nợ đợi nhà hàng kiếm được tiền rồi sẽ trả, chẳng lẽ Ngô cục trưởng lại ngu hơn Tôn hầu tử, dám không nể mặt hai vị đại tiếu gia sao?"
Phương Khuê cười ha ha: "Đúng là ý kiến hay, thức ăn dầu mỡ đều có thể đến cục lương thực, còn thịt thì tìm ai?"
"Nói mày là heo không sai tí nào, tìm Khang Tiểu cương đó, ông già hắn là cục trưởng công thương, quản chợ và thị trường. Gà vịt, thịt cá bán cho trước, cuối tháng tính sổ là được rồi, nếu cuối tháng tính vẫn gấp quá thì để mỗi quý tính một lần, không nữa thì nửa năm."
Tôi cười híp mắt, thời gian tính sổ càng dài thì càng tốt, hay nhất là mỗi năm một lần?"
Ba nhìn nhau, đầu tiên là gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
"Sao, không làm được à?"
Lần này tới lượt tôi thấy kỳ quái.
"Được, chắc chắn là được... chỉ là, anh Tuấn, đầu anh rốt cuộc là có gì vậy?"
Phương Khuê khoa trương thốt lên.
Tôi cười cười, lập tức nghiêm mặt nói: "Phương Khuê, tao cảnh cáo mày, chuyện này, mày bảo bọn nó làm thì được, nhưng bản thân tuyệt đối không được dính vào, đừng trách tao không nhắc mày trước!"
Thấy vẻ mặt của tôi trịnh trọng, Phương Khuê vội vàng nói: "Yên tâm, em tuyệt sẽ không dính vào đâu..."
"Vậy thì được, mày hiện tại là cảnh sát nhân dân, cha mày là kiểm sát trưởng, nếu dính vào tới lúc người ta nói mày dùng quyền mưu lợi riêng, tao thấy thịt trên người không không xuyên qua được đâu."
Phương Khuê trong lòng lạnh toát, liên tục gật đầu.
Hắn không phải là kẻ ngu, sao có thể không hiểu hậu quả mà tôi nói nghiêm trọng như thế nào?
"Ngoài ra, Mạnh thiếu gia và Mã thiếu gia không phải là thích đánh bài tiêu tiền chơi gái sao? Ta thấy dứt khoát phải bảo Tôn hầu tử để luôn tầng ba của cửa hàng bán lẽ cho chúng, mở luôn cả nhà nghỉ..."
"Mở nhà nghỉ phải có sự phê chuẩn của cục công an!"
Trình Tân Kiến chen vào.
"Muốn cục công an phê chuẩn ư?"
"..."
Trình Tân Kiến há miệng cười cười.
Có vẻ như ngành phê chuẩn cái này chính là đại đội trị an.
Hắc tử gãi đầu, có chút không hiểu: "Tuấn thiếu, sao lại ra những chủ ý tốt như vậy cho hai tên hỗn đản đó? Thế không phải là giúp chúng kiếm tiền sao?"
Đúng là có hướng kiếm tiền, nhưng phải tới cuối năm tính toán mới biết lỗ hay lãi.
Tôi cười cười, không trả lời.
"Hắc tử, mày tiếp tục sai người theo dõi hai vị thiếu gia này, đánh bài tiêu tiền không thể dừng lại, phải làm tiếp. Phải làm sạch sẽ một chút, đừng đi quá giới hạn... còn nữa, bọn chúng thường lai vãng với những đứa con gái này, cũng phải tra rõ, nếu có thể nắm bắt được thì càng tốt, hiểu chưa?"
Hắc tử gật đầu, tựa hồ như có chút minh bạch ý tứ của tôi.
...
Quả nhiên Phương Khuê vừa nhắc chủ ý này cho Mạch Dược Tiến và Mã Văn Tài, hai vị nha nội này cao hứng vô cùng, liên tục khen Phương Khuê là Gia Cát Lượng tái thế, Lưu Bá Ôn thời hiện đại, trong đầu đầy sáng kiến kiếm tiền.
Mà ông già của chúng cũng khua chuông gõ mỏ tiến thêm một bước đả kích thế lực Liễu hệ, mấy ngày sau, Mạnh Vũ Hàn ngang nhiên đề xuất kiếng nghị xử phạt ban lãnh đạo công xã Hồng Kỳ trên cuộc họp thường ủy huyện ủy.