Vừa nhìn thấy tôi Đại Hải béo đã oán trách không thôi.
"Hắc Tử và Đại Cương đâu?"
Thấy ánh mắt quan tâm ân cần của Đại Hải béo tôi cũng cảm thấy rất cảm động. Hai huynh đệ Hắc Tử bọn họ quả thật là những người hiểu nghĩa khí.
"Đã điện thoại thông báo rồi, anh Hắc Tử và Đại Cương sắp tới rồi...cậu xem kìa, không phải là đã tới rồi sao?"
Sau khi tiếng dậm chân trên cầu thang vang lên, thân hình tráng kiện của Hắc Tử đã xuất hiện trước cửa phòng đơn tầng 3, đi theo đằng sau là Đại Cương.
"Tuấn thiếu gia, không sao chứ?"
Hắc Tử vừa thấy đã hỏi tôi.
Tôi lắc lư cánh tay trái, hôm qua vừa mới cắt chỉ, cánh tay như thể chưa chịu tổn thương nào vậy.
"Không sao, bị dao rạch thương da thôi."
Hắc Tử liền mỉm cười, đưa ngón tay cái lên: "Một chọi ba, đánh gục tất cả, thật đáng nể!"
Xem ra "sự tích anh hùng" của bổn thiếu gia đã được truyền ra khắp nơi rồi.
Đại Cương cười nói: "Lương cục trưởng này quả thật không hổ là một tay võ hạng nhất huyện Hướng Dương, đồ đệ huấn luyện ra cũng thật đáng nể, trẻ tuổi mà đã có tính liều mạng như anh Hắc Tử."
Tôi cười mắng: "Anh đang trêu tôi đấy à, một chút võ của tôi sao có thể so với Hắc Tử chứ?"
Hắc Tử xua xua tay: "Cậu bây giờ còn nhỏ tuổi, qua mấy năm nữa chẳng cần nói tôi mà chính vị sư phụ cục trưởng Lương này của cậu, tôi thấy cũng chưa chắc là đối thủ của đồ đệ."
Hắc Tử đã quen trằm mặc ít nói, phá lệ nói nhiều như vậy cũng không phải hoàn toàn là "nịnh nọt".
May mà cái điểm tự mình biết mình bổn thiếu gia vẫn còn có, cũng từ trước đến nay chưa từng nghĩ thật sự sẽ đấu cao thấp với sư phụ và huyện Hướng Dương, lập tức cười nói: "Mọi người đều là anh em, không cần phải khách sáo đâu. Mời các anh đến đây là có chút chuyện muốn bàn bạc..."
Ánh mắt của ba người Hắc Tử lập tức nghiêm nghị.
"Tuấn thiếu gia, cậu nói đi!"
"Đợi đã, uống mấy li đã. Ở trong bệnh viện hơn 10 ngày, lúc nào cũng cùng chị Tiểu Thanh ăn canh gà, trong miệng lúc nào cũng thấy vị gà!"
Mấy người này liền cười rộ lên, Đại Hải béo vội mở rượu.
"Nào, cạn một li trước! Chúc mừng cậu thoát được cái chết, nhặt lại được cái mạng!"
Câu nói này quả đúng là chí lí, nếu như không phải chị Tiểu Thanh chạy ra đỡ cái dao đó thì tám phần là cái mạng nhỏ này không giữ nổi. Sống hai kiếp cũng chưa từng gặp phải chuyện kinh khủng như vậy, quả là đáng cạn một li!
Mọi người đều nâng chén lên.
"Tuấn thiếu gia, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, cậu nói lại cho bọn tôi nghe đi, nghe người khác truyền đi truyền lại luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm."
Uống xong mấy li, ăn một chút thức ăn, Đại Hải béo vội vàng hỏi.
Tôi thở dài một hơi, mấy ngày nay bổn nha nội đã kể không ít lần chuyện này, cảm thấy lòng mình cũng phát ngấy rồi, nhưng cần phải nói với đám người Hắc Tử, hơn nữa còn cần nói thật tỉ mỉ.
Nghe thấy tôi một chọi ba, làm cho mấy tên Ninh Ái Binh đều ngã xuống, còn đạp cho mỗi tên mấy cái, đám người Hắc Tử đều mặt mày hớn hở, liên tục nói "hay!". Nhưng khi nghe thấy cục công an lại thả người thì lập tức há mồm trợn mắt, dường như nghe thấy chuyện khó tin nhất trên đời vậy.
Quả thực khó có thể tin được, người của cục công an thành phố Bảo Châu thật là cừ.
"Tuấn thiếu gia, trong chuyện này chắc chắn có quỷ!"
Đại Cương nói
Tôi lạnh lùng cười: "Nếu không có quỷ thì hôm nay tôi đã không tìm các anh đến.
Tuấn thiếu gia, cậu cứ sai đí, muốn chúng tôi làm gì?"
Hắc Tử nói.
.................
Chào xong đámngười Hắc Tử, tôi đến tiệm bánh mì Xảo Xảo. Xảo Nhi vừa nhìn thấy tôi lập tức chạy đến, nắm chặt lấy tay tôi, nước mắt lã chã rơi, một lúc lâu mà không nói lên lời.
"Nha đầu ngốc, anh không phải là đang đứng khoẻ mạnh ở đây hay sao, khóc cái gì chứ?"
Tôi liên tục an ủi. Nếu như không phải ngại Lương Thiếu Lan và Lương Tú Cúc tôi đã ôm cô ấy vào lòng rồi, hình như từ khi Lương Xảo đến phố này chúng tôi chưa từng có thời gian nào cách xa nhau lâu như vậy. Đừng nói Lương Xảo nước mắt như mưa, ngay cả tôi cũng thấy bức bách trong lòng.
"Lên gác nói chuyện đi, anh hơi mệt rồi, muốn nghỉ một chút."
Tôi tìm một cái cớ để trách sự chú ý, hiếu kì của Lương Thiếu Lan và Lương Tú Cúc.
Xảo Nhi liên tục gật đầu.
Lên trên gác, bước vào gian phòng nhỏ của Xảo Nhi, tôi vẫn chưa làm động tác gì thì Xảo Nhi đã ôm chặt lấy tôi, bám vào vai tôi khóc thảm thiết.
"Tiếu Tuấn...em...em rất sợ..."
Xảo Nhi nghẹ ngào nói.
Hoá ra cô ấy sớm đã biết rồi. Việc này tuy xảy ra ở thành phố Bảo Châu, hơn nữa tôi còn bảo trước với mấy người Trình Tân Kiến phải giấu cô ấy, nhưng không ngờ tin tức lại truyền nhanh đến vậy.
Haizzz, ai bảo tôi là "thiếu gia" cơ chứ?
Một thiếu gia đệ nhất vừa đến thành phố Bảo Châu chưa được mấy ngày đã suýt chút nữa bị đám lưu manh đâm thủng ruột, tin tức không truyền ra nhanh thì mới là chuyện lạ đó.
"Sợ cái gì chứ, anh không phải là không sao đấy ư?"
Tôi vỗ nhẹ vai cô ấy, ra vẻ rất ổn nói.
"Còn nói không sao à, dao, dao đã đâm vào người rồi còn gì, nếu không phải là Tiểu Thanh...hu hu..."
"Nha đầu ngốc, đừng khóc nữa...nào, để anh nhìn xem nào, xem có gầy đi không?"
Tôi nhẹ nhàng đẩy cô ấy ra, hai tay nâng khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mĩ của cô ấy lên, nhìn thật kĩ, tấm tắc liên mồm.
"Ừm, gầy đi không ít...xem kìa, hốc mắt sâu hơn rồi..."
Lương Xảo bị tôi nhìn chằm chằm nên hơi ngại, hơi quay đầu đi, căn môi, muốn cười nhưng không dám cười.
Tôi thơm lên má cô ấy một cái, kéo cô ấy cùng ngồi song song trên giường.
"Nhớ anh không?"
"Ừ..."
Xảo Nhi đã quen thành thật, gật gật đầu, những giọt nước mắt lúc nãy đã ngừng giờ lại chảy tiếp.
"Đừng khóc, đừng khóc, khóc đỏ mắt không xinh đâu."
Tôi lại đau lòng vội lấy tay lau nước mắt cho cô ấy, càng lau càng nhiều.
"Tiểu Tuấn, anh...anh có phải là không thích em nữa?"
Sao cơ?
Sao lại nói thế này?
Sao lại có một ý nghĩ cổ quái như vậy?
Tâm tư con gái đúng là quá mẫn cảm.
"Nha đầu ngốc, em rõ ràng biết không phải vậy mà."
Tôi véo nhẹ má cô ấy, mỉm cười.
"Vậy...vậy lâu như vậy mà không đến...không đến thăm em...anh có biết em lo cho anh lắm không?"
Một Xảo Nhi luôn ngoan ngoãn cũng đã biết nổi dậy rồi.
"Anh cũng rất nhớ, nhưng không rời được...bà nó chứ, tên Chương Kiệt lùn chết tiệt, lại muốn cản trở anh!"
Thực ra không thể trách Chương Kiệt người ta, chỉ là do bệnh tình của chị Tiểu Thanh luôn không ổn dịnh, không dám rời bỏ. Ai mà biết được khi đổi mục tiêu thì quả nhiên có hiệu quả, tâm tư Xảo nhi hoàn toàn bị hấp dẫn.
"Chương Kiệt là ai vậy?"
"Cục trưởng cục công an thành phố Bảo Châu, chính là cái tên lùn chết tiệt, dám thả hung thủ ra!"
"Sao cơ? Sao lại làm như thế?"
Xảo Nhi mở to đôi mắt xinh đẹp, hoàn toàn không hiểu gì cả. Theo như cô ấy nghĩ thì cục công an chính là làm nhiệm vụ bắt người, sao lại có thể thả hung thủ ra được?
"Tên khốn nạn đó nhất định có vấn đề!"
Tôi nói một cách oán hận.
"Để anh nắm được cái đuôi của con hồ li tinh này thì anh nhất định sẽ dẫm chết nó! Mẹ nó, chú hắn làm sở trưởng sở tỉnh thì có làm sao chứ? Thành phố Bảo Châu bây giờ là do cha anh là bí thư!"
"Đúng vậy, mọi người đều nói, chú của ông ta là người nắm quyền lớn ở thành phố Bảo Châu..."
Xảo Nhi liên tục gật đầu. Đối với những chuyện này cô ấy luôn không quan tâm lắm, dù sao bí thư thị uỷ đã là một chức quan lớn đáng nể rồi.
"À, Tiểu Tuấn,Tiểu Thanh...Tiểu Thanh không sao chứ?"
"Suýt nữa thì không cứu được."
Tôi lắc lắc đầu.
Bây giờ tuy đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng cũng khó bảo đảm bệnh tình sẽ không lặp lại, dao dài như vậy đâm vào phổi thì không phải là chuyện đùa rồi.
"Sao cơ!"
Xảo Nhi lại thấp giọng xuống, toàn thân như mềm ra, dựa vào người tôi.
Tôi vỗ nhẹ vào eo cô ấy an ủi. Xảo Nhi đã 19 tuổi rồi, tính đàn hồi của cơ thể cao kinh người. Có điều lúc này tâm tư bổn thiếu gia không thể đặt ở tình yêu nam nữ được, việc này vẫn còn có thể chống đỡ được.
"Vậy...mấy ngày nay canh đều ở trong bệnh viện với chị ấy à?"
Tôi ngẩn ra một chút, muốn phủ nhận lại cảm thấy không ổn, nên đã gật đầu.
"Chị ấy...chị ấy đã cứu anh...anh nên ở trong bệnh viện cùng với chị ấy..."
Xảo Nhi cắn môi, thấp giọng nói.
"Xảo Nhi, em thật tốt."
Tôi nhẹ nhàng ôm cô ấy, thì thầm bên tai cô ấy.
"Em phải biết rằng anh mãi mãi thích em..."
Xảo Nhi liền dựa vào lòng tôi, không nói gì.
Một lúc lâu, tôi nói: "Xảo Nhi, em hãy ở đây một thời gian, sau này sẽ đến thành phố Bảo Châu nhé."
"Ừ...tại sao?"
Xảo nhi ngoan như vậy đó, đồng ý trước rồi mới hỏi tại sao.
"Anh tính khoảng 1, 2 tháng nữa thành phố Bảo Châu sẽ không được thái bình. Anh vừa tới đó vẫn chưa có tay chân của mình, sợ em đi sẽ không an toàn."
Đây không phải là cố ý lừa dối cô ấy, sắp triển khai "hành động nghiêm đả" rồi, trên bề mặt thì sẽ không phải là một trận loạn bình thường.
Xảo nhi ở lại huyện Hướng Dương vẫn an toàn hơn. Về phía quan trên có Lương Quốc Cường, Trình Tân Kiến, về mặt xã hội thì có đám Hắc Tử che chở, không ai dám đến gây phiền phức cho Lương Xảo. Hơn nữa nếu đã quyết định ra tay với Chương Kiệt thì chuyện gì cũng phải cẩn thận chút mới tốt.
Có lẽ bí thư uỷ ban chính pháp, cục trưởng cục công an không phải là dễ đối phó.
"Vậy...anh cũng phải cẩn thận hơn. Nếu không gọi mấy người Hắc Tử đến giúp.
Xảo Nhi lại lo lắng cho tôi.
Tôi mỉm cười: "Anh vừa từ chỗ Hắc Tử về, mấy ngày nữa họ sẽ đến thành phố Bảo Châu."
"Vậy quá tốt rồi."
Xảo Nhi thở phào nhẹ nhõm.
Theo như cô ấy nghĩ thì có mấy "vệ sĩ" cường tráng như Hắc Tử thì ai cũng không phải sợ.
..............................
Buổi tối hôm đó tôi đến thành phố Bảo Châu, đầu tiên là đến bệnh viện thăm chị Tiểu Thanh trước, thấy sắc mặt của cô ấy đã hồng hào lên nhiều, rồi mới yên tâm về nhà. Vừa bước vào nhà, Uông Văn Khải đã bước đến cửa.
Tuy buối tối hôm đó người triệu kiến hắn đến là Nghiêm Ngọc Thành, nhưng có chuyện mà đến hồi báo bí thư Liễu mới là đúng. Dù sao hắn cũng là cán bộ của thành phố Bảo Châu. Xem ra Uông Văn Khải này đúng là hiểu chuyện.
"Đồng chí Uông Văn Khải, đến rồi à? Mời ngồi!"
Cha vẫn duy trì tác phong bình tĩnh như thường.
"Cám ơn bí thư Liễu."
Uông Văn Khải ngồi nửa mông xuống chiếc ghế.
Tôi đích thân rót trà cho hắn. Nếu như có chuyện gì bất trắc thì người này sẽ là cục trưởng cục công an thành phố Bảo Châu nhiệm kì mới, bổn thiếu gia nếu muốn "lăn lộn" ở thành phố Bảo Châu thì phải tạo mối quan hệ với hắn. Không thể chỉ dựa vào chiêu bài "thiếu gia" được.
"Cám ơn Liễu Tuấn..."
Uông Văn Khải vội đứng dậy, đưa hai tay nhận chén trà.
"Cục trưởng Uông, chú cứ gọi cháu là Tiểu Tuấn đi, mọi người đều gọi cháu như vậy."
Tôi mỉm cười nói.
"Ừ ừ, được được..."
Uông Văn Khải liên tiếp trả lời.
"Đồng chí Văn Khải, tình hình điều tra thế nào rồi?"
Vừa nói đến chính sự, Uông Văn Khải liền thu lại nụ cười, nghiêm trang lại.
"Bí thư Liễu, tình hình rất nghiêm trọng!"
Sắc mặt và ngữ khí của Uông Văn Khải đều trầm xuống.
"Mấy người Ninh Ái Binh, Hồ Chính Siêu và Vương Vạn Quân đều là những kẻ phạm tội nhiều lần, là cặn bã của xã hội, những việc phạm tội rất nhiều..."
Hồ Chính Siêu và Vuông Vạn Quân chính là hai kẻ lưu manh dùng dao làm thương người tối hôm đó, là đàn em của Ninh Ái Binh. Chuyện này tôi sớm đã biết rất rõ.
Tiếp theo đó, Uông Văn Khải cũng tỉ mỉ giới thiệu "thành tích sáng chói" của mấy tên đó, làm cha tôi nghe cũng phải bực mình.
"Đồng chí Uông Văn Khải, cục công an các anh làm cái gì vậy? Loại lưu manh như vậy mà lại ra ra vào vào cục công an như người thân vậy...thật không ra sao!"
Cha tức giận phừng phừng.
Uông Văn Khải vội vàng đứng dậy, hai chân thẳng tắp, cúi đầu xuống, không dám thở mạnh. Tuy cục công an thành phố là nhà của Chương Kiệt, cũng không thể nói hoàn toàn không có trách nhiệm.
"Đồng chí Uông Văn Khải, anh nói xem, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
"Việc này..."
Cha không vui nói: "Sao vậy, có gì kiêng kị sao? Đồng chí Uông Văn Khải, là một đảng viên, cần phải trung thành với tổ chức. Đây là quy định của "Đảng chương", là một nghĩa vụ cơ bản của một đảng viên.
"Vâng vâng, bí thư Liễu, không phải tôi không trung thành với tổ chức, chỉ là việc này không có chứng cứ, tôi không dám đoán bừa..."
Uông Văn Khải lau mồ hôi, lắp bắp nói.
Nghiêm Ngọc Thành nói người này tính kiên quyết không đủ vẫn còn là quá khen rồi, quả thật người này gan nhỏ quá.
Tôi cười cười, chen lời vào nói: "Cục trưởng Uông, đây là ở trong nhà, không phải phòng làm việc của bí thư thị uỷ, anh đoán đại thì cha cháu cũng nghe đại thôi, ra cửa coi như không biết, chú nói xem đúng không?"
Uông Văn Khải liếc nhìn tôi, thầm nghĩ đứa con này của bí thư Liễu một mình đánh ngã ba tên lưu manh có dao, bây giờ lại nói ra những lời cẩn trọng lão thành như vậy, quả là không đơn giản.
Ánh mắt cha sáng ngời nhìn Uông Văn Khải.
"Là như thế này, bí thư Liễu, đây chỉ là tôi đoán bừa thôi..."
Uông Văn Khải cẩn thận quan sát sắc mặt của cha.
Cha gật đầu.
"Người trong cục đều nói, chị của Ninh Ái Binh hình như có quan hệ mật thiết với bí thư Chương Kiệt."
Tuy nói là đoán bừa, nhưng Uông Văn Khải vẫn rất cẩn thận chọn lựa lời nói, ngay cả hai từ "nghe nói" cũng không dùng, chỉ dùng cụm từ phạm vi rộng "người trong cục nói". Có điều tin tức lại rất rõ ràng truyền đạt đến người khác.
Trong đầu tôi lập tức hiện lên dáng vẻ Ninh Ái Vân yêu kiều.
Bà nó, khi ở trong bệnh viện tôi đã cảm thấy có vấn đề, hoá ra là như vậy. Với địa vị của Chương Kiệt nếu có 7, 8 phần nắm chắc thì người của cục công an sao dám hồ đồ phán đoán?
Chương Kiệt, con lợn béo đáng chết này, đã xấu lại còn chỉ muốn chọn đồ tốt!
"Chị của Ninh Ái Binh? Là ai?"
"Cán bộ cục thuế tài địa khu."
Tôi cười giải thích.
Cha liếc nhìn tôi, hỏi: "Sao con biết được?"
Tôi mỉm cười nói: "Chị ấy hai ngày trước đã đến bệnh viện, cầm theo mấy trăm đồng, muốn giải quyết tư với chị Tiểu Thanh."
Cha nặng nhọc "hừ" một tiếng, sắc mặt tối lại.
"Đúng vậy đúng vậy, Ninh Ái Vân này là cán bộ của phòng nhân sự cục thuế tài địa khu, chồng cô ấy là sở trưởng của sở Sơn Đường cục công an thành phố chúng ta."
Tôi ngất!
Bà nó chứ, Chương Kiệt đúng là loại phụ nữ nào hắn cũng dám động tới, ngay cả vợ của sở trưởng dưới quyền mình phái đến cũng không tha. Ừ, cũng có thể chiêu mà đồng chí sở trưởng này dùng chính là con đường "ngoại giao phu nhân".
Con người này một khi đã không cần thể diện thì chuyện gì cũng có thể làm ra được.