Còn một người khác nữa, mặc chiếc váy màu hồng phấn, đội chiếc mũ màu đỏ tươi, mang đôi giày màu hồng, dáng người nhỏ nhắn, chính người này đã mang đến điểm nhấn cho cả “Đoàn Đội”, đó không phải ai khác mà chính là người mà bổn nha nội cử đến “Giám sát tài chính” chị LiễuThanh
.
Hàng ngàn đồng tiền vốn vẫn tiếp tục được đổ vào thành phố Giang Khẩu, với số vốn lớn như vậy, tuy “Tổng công ty phát triển công nghiệp cợ khí tỉnh N” là một phần trong kế hoạch kinh doanh của tôi, nhưng cũng không thể không thận trọng đối đãi.
Tổng công ty cơ khí này tổng giám đốc thứ nhất là đồng chí LiễuTấn Văn,vốn là phải đích thân đến thành phố Giang Khẩu trước để sắp xếp trước công việc, nhưng do tuổi đã cao không thể chịu được không khí nóng nực thế này, mà bổn nha nội thì còn trẻ, rèn luyện võ nghệ đã nhiều năm, thân thể cường tráng, đương nhiên phải thay bác Năm tới đây để gánh vác trách nhiệm này.
Có tôi đích thân đến thành phố Giang Khẩu rồi, bác Năm rất yên tâm, còn đáng tin hơn là đích thấn bác đến trước. Bác Năm cho dù có tài năng hơn người, tính khí ngang ngược nhưng không hống hách, những việc thế sự thì rõ hơn tôi rất nhiều.
Nghĩ tới việc sẽ phải ở lại thành phố Giang Khẩu trong thời gian dài, để tiết kiệm chúng tôi không vào các quán rượu mà Hắc Tử và Vũ Quân Huy đã thuê phòng trọ ngay gần nhà máy, bố trí cũng rất thỏa đáng, còn đặc biệt chuẩn bị cho tôi và tiểu Thanh hai phòng đơn nữa.
Tôi là nha nội kiêm cả vai trò ông chủ, tiểu Thanh là nữ nhi duy nhất, hơn nữa lại là cổ đông lớn nhất của “Cửa hàng ăn Thu Thủy thành phố Giang Khẩu”, đương nhiên có quyền hưởng những ưu đãi này.
Cửa hàng ăn Thu Thủy căn bản là một mình tôi đầu tư, nhà máy kia mới là sản nghiệp của tổng công ty cơ khí. Anh cả trần vĩ đức, là người do ủy ban cử đến trước để quản lý công xưởng, được gọi là “Tổng Giám đốc của tổng công ty phát triển công nghiệp cơ khí tỉnh N đặt chi nhánh tại thành phố Giang Khẩu”, anh cả LiễuTriệu khi đó là phó tổng giám tài vụ của bên LiễuGia Sơn, có bác Năm cầm lái thì sẽ chẳng có thể xảy ra chuyện gì, cũng nên để anh cả có chút kiến thức thực tế. anh hai LiễuTriệu Mẫn thay cho Trần Vĩ Đức đảm nhiệm tại nhà máy sản xuất gạch. Anh ba tạm thời vẫn đang học tập tại trung tâm bồi dưỡng,sau khi tốt nghiệp sẽ có sắp xếp sau.
Hắc Tử và Hắc Tử chuẩn bị đến quản lý cửa hàng lớn Thu Thủy, Vũ Quân Huy tạm thời vẫn là trợ thủ, dựa vào biểu hiện của anh ta sau này để sắp xếp chức vụ cho hợp lý.
Trọng Kim là chuyên gia viện thiết kế xây dựng tỉnh N, chia làm hai đồ án, một là đồ án kiến trúc thiểt kế cửa hàng rượu, một là của nhà máy. Thực tế họ đã đến từ sớm, đưa ra vài phương án, chí chờ bổn nha nội tới để quyết định mà thôi.
Vừa đến nhà trọ, tiểu Thanh đã vội vàng chuẩn bị nước cho tôi rửa mặt.
Ngồi trên tàu thời gian gần 20 tiếng đồng hồ, đường đi lại không đẹp làm cho bổn nha nội cảm thấy hơi mệt, tàu hỏa của những năm 84, làm sao lại làm cho người ta cảm thấy mệt mỏi vậy chứ. Xem ra khi về phải ngồi máy bay. Nhưng đáng tiếc máy bay chỉ có tại thành phố đại ninh, muốn về Bảo Châu, cũng phải ngồi xe ô tô mất mấy tiếng. Cho dù như thế nào thì cũng vẫn tốt hơn ngồi tàu hỏa 20 tiếng đồng hồ.
“Tiểu Tuấn à, em nghỉ ngơi chút đi, thật khổ quá”
Tôi vừa rửa mặt xong, chị tiểu Thanh đã đứng sau lưng tôi nhẹ nhàng xoa bóp vai cho tôi.
“Ngồi ghế nằm , vẫn tốt…”
Đang nói đến đây, anh cả liền mang tập đồ án vào, cười ha ha chào chúng tôi. Chị tiểu Thanh bực mình không quay đầu lại, mới gặp lại tiểu Tuấn,c ái người này đến thật chẳng đúng lúc gì cả!
Tôi xem đồ án của nhà máy trước, lật đi lật lại nói : “Móng phải mở rộng thêm”
“Tiểu Tuấn, giai đoạn đầu của dự án, chúng tôi chỉ định xây thêm một nhà máy, mấy tuyến sản xuất…”
Anh cả thật không hiểu.
“Cái đó không cần quản, trước tiên xây xong rồi hãy nói. Bên trong khu nhà máy, diện tích khi vườn hoa phải tương đương với diện tích tòa nhà, ít nhất cũng cần duy trì 7-1 hoặc 8-1, để công nhân vui vẻ đi làm, thoải mái nghỉ ngơi…”
Tôi ha ha cười, nói lộ ra bộ mặt “Gian thương”
Một nhà máy 2-3 trăm người, diện tích đất không thể nhỏ hơn 50 mẫu, đây là hạn định thấp nhất mà tôi đưa ra. Theo sô liệu về giá đất của thành phố Giang Khẩu sau này, giá một mẫu hiện tại cũng không thể tính toán được.
Viện thiết kế kiến trúc lại rất tán thành với ý kiến của tôi, rất nhân tính hóa.
Hi hi, cái nhìn của người có kiến thức không giống với “Nhà tư bản”
Hoàng Công phụ trách thiết kế cho cửa hàng rượu, mở bản thiết kế cửa hàng lớn Thu Thủy ra mặt bàn, đồ án đầu tiên vẫn là thiết kế bên ngoài. Khi đó máy tính và máy in màu hoàn toàn kà đồ hiếm có, hơn nữa các nhà thiết kế của nội địa vẫn dùng cách “Vẽ trực tiếp trên giấy”, nên nhất thời không thể dùng quen các loại máy móc hiện đại kia. Do đó đề án thiết kế đặt trước mặt tôi cũng chỉ là dùng hình thức thủ công vẽ ra.
Tôi chỉ nhìn thoáng qua, thì đã thấy không thích rồi.
Cái đồ án bên ngoài này, có lẽ là mô phỏng theo phong cách của nhà hàng ăn “ Cửa hàng lớn thập nhất”, ngay cả phiến đá lớn màu đen bên ngoài cũng y như vậy.
Tôi lặng lắc đầu, xem ra vấn đề vẫn ở chố không có cái nhìn mở ra thế giới. Bây giờ mới là những năm 84, kiến trúc sư của viện thiết kế kiến trúc tỉnh N, về phương diện thiết kế có lẽ vẫn còn khá bảo thủ, trong mắt của họ, thì kiến trúc như nhà hàng thật nhất là đạt quy cách, là tác phẩm tâm đắc của họ.
Nhưng thành phố Giang Khẩu sẽ trở thành tiên phong về việc cách cách mở cửa, không cần nói mấy năm sau, ngay bây giờ rất nhiều những hạng mục của các thương nhân bên ngoài đến thị sát thành phố Giang Khẩu naỳ ngày càng nhiều. Làm một cái nhà hàng thật nhất tại thành phố Giang Khẩu này hiệu quả không cần nghĩ cũng biết, chỉ sợ những người tây này khi nhìn thấy liền sợ mà bỏ về ngay.
Tôi vốn định cùng Hoàng Công nói chuyện thật tỉ mỉ về cách nghĩ của tôi, nhưng nghĩ mãi cũng không biết nói thế nào, với những thiết kế kiến trúc, tôi là người không đồng ngành, cho nên không thể nói ra những kiến nghị cụ thể được, chủ yếu chỉ là một tư tưởng hay nói cách khác chỉ là có chút ý tưởng mà thôi. Thiết tưởng và đường lối tư tưởng này, chỉ cần nói với những người có kinh nghiệm thì họ sẽ nhanh chóng hiểu ra! Nhưng với quan niệm của những người này, thì sợ là bổn nha nội có nói cũng chẳng có tác dụng gì.
Vấn đè này, tôi phải suy nghĩ rất lâu, lựa chọn những câu dễ hiểu nhất nói : “Thiết kế của nhà máy. Tôi không có thêm ý kiến gì, nhưng với thiể kế của nhà máy, tôi thấy…ừm, có chút hơi bảo thủ…như vậy, không biết các vị có liên lạc gì với mấy đồng nghiệp hay không..”
“Đồng Nghiệp đối diện?”
Hoàng Công không hiểu hỏi lại.
“Đúng, là những nhà thiết kế của hòn ngọc phương đông, các vị có tiến hành trao đổi hay tham khảo qua thiết kế nhà hàng rượu…”
Nói câu này vừa chú ý tới thể diện của mấy nhà thiết kế này, lại cũng nghĩ tới hoàn cảnh chính trị trong nước, nói làm sao cho thật uyển chuyển, lại có thể nói rõ ràng ý của mình.
Hoàng Công và Hưa Công nhìn nhau, cùng lắc đầu.
Bên đó là xã hội chủ nghĩa tư bản mà! Năm 84, mà bảo bọn họ đến bên đó để giao lưu, học hỏi thật sự cũng có chút khó khăn.
“Ông chủ Liễukhông hài lòng với đồ án thiết kế của chúng tôi sao?”
Hoàng Công hỏi.
Ông chủ Liễu. Nghe thấy cách xưng hô này tôi hơi ngạc nhiên, cũng không biết bọn họ đã giới thiệu tôi như thế nào với các nhà thiết kế này nữa. Có lẽ là chị tiểu Thanh, nhưng lúc này không tiện để giải thích cho nên đành mỉm cười.
Được, ông chủ thì ông chủ, dù sao cũng tốt hơn là tiểu Tuấn.
Cách gọi tiểu Tuấn, nghe rất thân thiện, dù sao cũng không làm cho người ta cảm thấy mình là “Đại nhân”.
“Là thế này, Hoàng Công ạ, đồ án này tốt thì cũng tốt, nhưng có nét giống với cửa hàng ăn thập nhất….tôi cho rằng thế này, thành phố Giang Khẩu là đặc khu kinh tế, là con rồng với việc thông thương với bên ngoài, sau khi cửa hàng rượu khai trương, thì có rất nhiều cơ hội sẽ đón tiếp các vị khách nước ngoài, cho nên, cửa hàng này của chúng tôi càng cần phải suy nghĩ về phương diện nhân tố…nghĩ nhiều tới tính thế giới một chút.”
Hai người kiến trúc sư này lại nhìn nhau gật đầu.
“Như thế này đi, thế thì chúng ta hội thảo một chút, làm một đồ án mới”
“Thật khổ cho các vị”
Tôi vội vàng đứng dậy bắt tay với họ. Với những thành phần tri thức thế này tôi rất là tôn trọng, nhưng tôn trọng thì tôn trọng, với việc họ có thể thiểt kế ra được một đồ án mới hay không thì còn phải xem đã.
Đây không phải là vấn đề năng lực, mà là vấn đề môi trường. Đợi mấy vị này đi ra, chị tiểu Thanh liền cười khi vừa nãy nhìn thấy bộ dạng đáng thương của tôi.
Tôi cười nói : “Cười cái gì?”
“Chào ông chủ Liễu!”
Chị tiểu Thanh lại cười, đánh tôi.
Tôi gãi đầu, cũng đáng cười thật.
“Đây không thể trách chị được, đều là Hắc Tử nói. Anh ta…anh ta đã nói với họ, em ..em là ông chủ của công ty công nghiệp cơ khí..”
Thì ra là như thế, thảo nào ảnh mắt của mấy vị này có chút kì lạ, có lẽ là cảm thấy “Đại ông chủ này”: thật sự còn quá trẻ? Cũng không biết đã tròn 18 chưa nữa. Càng không thể biết, công nghiệp cơ khí làm sao lạu có ông chủ tuổi thế này.
18 tuổi, cũng là tận cùng của sức tưởng của bọn họ, cho dù thế nào, tạm thời bọn họ vẫn không thể tiếp nhận một ông chủ 15 tuổi được?
“Hắc Tử này, cũng thật là…ha ha, đại ông chủ, làm sao anh ta có thể nghĩ ra được chứ…”
“Thế không gọi là đại ông chủ thì gọi là cái gì? Em lại không cho phép nói ra thân phận thật nữa”
Đây cũng đúng, nói ra thân phận của bổn nha nội thì càng đại kị. Mấy vị tri thức này tuy không phải bát quái, nhưng sau này đâu bảo đảm là sẽ không truyền ra ngoài.
“Ừm, em cũng nghĩ vậy, làm sao, họ có thể sắp xếp cho em một cố vấn đây?”
Chị tiểu Thanh kinh ngạc hỏi : “Cố vấn? em nghĩ muốn làm thủ lĩnh à?”
Không đúng sao? Cố vấn của cơ quan đó không phải là người cựu trưởng đã nghỉ hưu? Lại không hơn hậu thế, một dì vệ sinh môi trường cũng dám làm “Cố vấn đầu tư”
Tôi không cười nữa, nhìn chị tiểu Thanh.
Gặp cái nhìn đó của tôi, chị tiểu Thanh có chút xấu hổ, cúi đầu xuống, nói : “Nhìn cái gì mà nhìn, lại không phải chưa từng gặp…”
“Cũng may, cũng may…”
“Cũng hay cái gì?”
“Trước khi đến đây em còn lo về nắng ở đây, sẽ thiêu chị thành người châu phi”
“Tiểu Tuấn đáng chết, em mới là người châu phi”
Chị tiểu Thanh nhẹ nhành dẫm chân, cô ấy hôm nay trang điểm thật không ngờ lại bị tôi gọi là người châu phi, thật là không thể nhin nổi!
Tôi mỉm cười, kéo tay chị lại, nói: “Đây không phải là vẫn tốt sao? Có quen cuộc sống ở đây không? Người có mệt mỏi không?”
“ừm, Quên rồi..”
Chị tiểu Thanh chỉ cảm thấy có chút không quen nhưng cũng không dám nói lên quá nhiều.
Tôi buông tay chị ra, cười nói : “Gọi Hắc Tử và Hắc Tử đến chỗ em một lát, em có chuyện muốn nói với họ”
“Ừm…”
Một lúc sau. Hắc Tử và Hắc Tử đã đến.
“Hắc Tử, các anh có quen người bên phòng đầu tư thương nghiệp không?”
“Rất quen, không có việc vẫn đi uống cùng nhau!”
Hắc Tử lớn tiếng nói.
“Thế thì tốt, anh hẹn họ đi, tối nay ăn cơm”
Bữa cơm tối có mặt của phó chủ nhiệm đầu tư khu vực Xà Sơn, hai vị trưởng khoa. Tại một quán ăn cách ủy ban xá sơn không xa chúng tôi cùng ngồi ăn, Trần Vĩ Đức đã đặt riêng mấy bàn cho vài vị nhân viên của công ty Giang Khẩu.
Vị phó chủ nhiệm của phòng đầu tư khu vực họ Diệp, tên là Vệ Trạch, hơn 30 tuổi, người gầy, da ngăm đen, đây là nét đặc trưng của người ở đây. Còn hai vị phó khoa kia, một họ Văn, một họ Trương, đều 30 tuổi, những cán bộ của cơ quan này cử tới, tỏ rõ năng lực. người của ban đầu tư cũng nên có những tố chất thế này.
Khi đó vì khuyến khích việc kiến thiết kinh tế, không những có những ưu đãi trên phương diện tài chính, mà còn được coi trọng nữa, các nơi trên khắp cả nước đều tận lực giúp đỡ chi viện nữa.
“Chủ nhiệm Diệp, xin chào xin chào….chào trưởng khoa Trương, chào trưởng khoa Văn…”
Hắc Tử vừa tới đã cười nhiệt tình bắt tay với mấy vị quan chức này. Những việc đón tiếp thế này đương nhiên phải do anh ta rat ay, Hắc Tử chỉ ngồi bên cạnh thôi.
“Ài ông chủ Lâm, xin chào, lại làm phiền rồi thật ngại quá..”
Chủ nhiệm diệp tuy là “Quốc ngữ” của tỉnh D, nhưng lại cũng rất nhiệt tình, không hề có chút hống hách nhà quan. Khi đó vẫn chưa xuất hiện tình hình “Ngàn quân vạn mã qua Giang Khẩu”, với “Ông chủ lâm” như thế này cũng là giàu có rồi, chiêu đãi phòng đâu tư cũng là rất để ý đến họ.
“Chủ nhiệm Diệp sao lại nói thế, chúng ta là bạn tốt, ăn một bữa cơm thôi mà…nào, giới thiệu cho anh một người bạn…”
Hắc Tử đưa ba vị khách đó đến trước mặt tôi.
“Đây là đại ông chủ của chúng tôi, cháu của tổng giám đốc tổng công ty công nghiệp cơ khí Liễu Tấn Văn, là Liễu Tuấn tiên sinh!”
Theo lời dặn của tôi anh ta cứ thế mà giới thiệu.
“á, cháu của tổng giám đốc, thế thì đúng là đại ông chủ rồi, Liễutiên sinh, xin chào..”
Chủ nhiệm Diệp nhiệt tình đưa tay ra bắt với tôi, nắm tay tôi cũng không đung đưa, tuy nói có chút “Chuyên nghiệp” nhưng cũng làm cho người ta cảm thấy thoải mái.
“Chủ nhiệm Diệp khách sáo quá, cứ gọi thẳng tên đi, không thì gọi là tiểu Tuấn cũng được, gọi là Liễutiên sinh nghe xa lạ quá.”
“Thế làm sao được? đại ông chủ thì vẫn cứ là đại ông chủ mà….Liễutiên sinh thật trẻ tuổi, năm nay bao nhiêu vây?”
Xem ra vị chủ nhiệm Liễunày có khả năng “Xem bói”, vẫn chưa ngồi xuống đã vội hỏi tên của bổn nha nội. nhưng cũng khó trách người ta, thực sự thì “Đại ông chủ” này cũng quá trẻ, coi như là cháu của tổng giám đốc đi, cũng không “Non nớt” như thế này.
Điều nay bổn nha nội cũng đã liệu trước, cười nói : “18 rồi sắp 19…nếu không có việc gì khác thì mời các lãnh đạo lên bàn thôi”
“À, tiên sinh khách khí quá, thật là rất trẻ tuổi, “Anh hùng xuất thân ngay từ thiếu niên”, câu nói này thật đúng, ha ha…chị liễu, mấy ngày không gặp, càng ngày càng xinh đó.”
Ông ta sau khi hỏi thăm bổn nha nội thì ngay lập tức dùng những lời đường mật hỏi thăm chị tiểu Thanh,
Với vị chủ nhiệm diệp này, chị tiểu Thanh cũng không chú ý tới, chỉ mỉm cười, bắt tay đáp lẽ mà không hề nói câu nào với ông ta. Có lẽ những trước mặt người đẹp mà bị như vậy đã thành thói quen của ông ta cho nên cũng chẳng giảm chút niềm vui nào cả. Sauk hi chào hỏi hai vị phó khoa mọi người liền vào bàn ăn.
Bàn tiệc rất thinh soạn, nghĩ tới chủ nhiệm Diệp là người trong vùng, không thể thiếu được những món ăn ở đây. Thức ăn tỉnh D là một trong số 4 hệ món ăn lớn của trung quốc, lấy hải sản làm nguyên liệu chính. Những điều này, sau này khi bổn nha nội làm thuê tại vùng ven biển biết, ngoài những đồ có vị tanh ra thì cũng không có sở thích gì đặc biệt.
Hắc Tử và Hắc Tử thì càng không quen, do đó thức ăn trên bàn là sự kết hợp “Trung tây”.
Thói quen khi tiếp khách là phải phô trương ra, còn ăn được hay không vẫn là thứ yếu.
Bổn nha nội đã mang cái dan “Đại ông chủ” thì cũng không thể để người ta cười vào mặt được.
Chỉ nói đến rượu thì đã có chút khí thế rồi, tôi liền đi ngay vào chủ đề.
“Chủ nhiệm Diệp, chúng tôi sắp xây dựng một cửa hàng, mong được sự quan tâm của ông..”
"Đâu có đâu có, Liễutiên sinh khách khí quá, đều là những việc chúng tôi nên làm cả…có việc gì chúng tôi giúp được, xin cứ nói”
“Thế thì tôi không khách khí nữa, thật sự có chút chuyện nhỏ, mong được sự giúp đỡ của ông”
“Tiên sinh cứ nói”
Tuy miệng nói không cần khách khí, nhưng sắc mặt của ông ta cũng có chút thận trọng. hai con mắt sau khi uống rượu vào thì đỏ lên, mang chút gì đó cảnh giác. Ha ha, những vị quan chính phủ này, quả nhiên nhạy bén hơn người, không chút hồ đồ. Hay nói cách khác những anh tài đều tập trung ở trong chốn quan trường ?
Được việc mà bổn nha nội phiền ngài không quá khó khăn, dù sao cũng không có cách khác.
“Chủ nhiệm Diệp, kì thực, có chút chuyện, muốn phiền các vị một chút, cho tôi liên hệ với nhà thiết kế nhà hàng giàu kinh nghiệm, tốt nhất là của hòn ngọc viễn đông.”
Nghe nói là việc này, chủ nhiệm Diệp thở phào nhẹ nhõm, cười tươi nói: “Việc này không vấn đề gì, cứ để tôi lo…cái khách không dám nói, chứ nhân tài của thành Giang Khẩu chúng tôi rất nhiều..”
Chủ nhiệm Diệp không hề nói ngoa, nếu như không có nhân tài lãnh đạo thì làm sao mấy năm nay lại có thể lập ra được “Tốc độ của Giang Khẩu” chứ.
Ha ha, được cái bảo đảm này, bổn nha nội rất hài lòng, cảm thấy chủ nhiệm Diệp của tỉnh D này, nghe rất vui tai!