Liễu Vân càng hào hứng nói tiếp: “Cô tiểu Thanh rất có năng lực, chẳng chắc mọi người đều nói người có năng lực lớn tại Liễu Gia Sơn, ngoài bác 12 và Bác Năm ra, thì còn có cô tiểu Thanh nữa, à…còn có chú nữa chú 12..”
Tôi không nhịn cười được, nhìn lại vị “Chú 12 này” cũng chỉ là người trong phút chốc được cô cháu gái thêm vào.
“À, cháu nếu như được đi Hồng Kông thì tốt…”
Tôi cười nói: “Chỉ cần cháu có năng lực, nhất định có cơ hội…”
Liễu Vân gật đầu với dáng vẻ đầy hi vọng.
Tầng làm việc này lựa chọn rất tốt, nhìn cái đã thấy thích rồi.
Cả hành lang của tầng 8 và văn phòng làm việc đều được trải thảm đỏ, tạo nên một cảm giác trang nghiêm trong cả tầng lầu này, chẳng một ai dám gây tiếng động gì tại đây, Liễu Vân dẫn tôi đến trước hai cánh cửa lớn gõ nhẹ.
“Chủ tịch, chú 12 đến..”
Đang ngồi cúi đầu đọc văn bản, Bác Năm thấy làm lạ ngẩng đầu lên không biết ai là “Chú mười hai” cả.
“À..tiểu Tuấn, mau vào, mau vào…”
Liễu Vân cùng đi vào, ,pha loại trà ngon cho tôi, cười nhìn Bác Năm rồi quay sang cười nụ với tôi, sau đó khoan thai đi ra.
“Tiểu Tuấn à, lâu lắm cháu không đến thăm Bác Năm, bây giờ học đại học, còn có bận nữa không?”
Bác Năm vui vẻ đưa tôi vào ghế ngồi.
Tôi không vội trả lời, nhìn chăm chú Bác Năm. Tuy mái tóc đã trắng rồi, nhưng tinh thần vẫn rất bình tĩnh, lời nói cùng mái tóc trắng càng tăng thêm sự uy nghiêm của Bác Năm.
“Làm sao, Bác Năm vẫn chưa già mà?”
Tôi lắc đầu, nói: “Không, càng ngày càng có tinh thần”
Bác Năm cười lớn, rất đắc ý.
“Hôm nay là đến thăm ta hay còn có thêm việc khác nữa?”
Tôi cười nói: “Vừa là đến thăm bác, vừa có chuyện muốn thương lượng cùng bác”
“Được , nói đi”
“Bác Năm, cháu hi vòng vào khoảng tháng 8 hay tháng 9 năm nay thì bác có thể chi trả trước tiền vốn cho cháu.”
Theo thỏa hiệp giữa tôi và Bác Năm, thì bắt đầu từ tháng 9 năm 85, thì mỗi tháng phải trả cho tôi 1 trăm vạn, kì thứ nhất mới chỉ trả 2200 vạn trên tổng 2400 vạn còn thiếu 2 tháng chưa trả. Kì thứ hai là 2600 vạn, nội trong ba năm sẽ trả hết.
Bác Năm vừa nghe xong liền tỏ ra nghiêm túc ngay, nhấc tách trà lên uống không vội trả lời.
Tôi cũng có chút nhẫn nại, không vội thúc giục.
“Tiểu Tuấn à, việc này, bác cũng định nói sớm với cháu rồi”
“Bác Năm cứ nói”
“Từ cuối năm ngoái sau khi nói chuyện với cháu, bác cũng luôn suy nghĩ đến điều này, công ty linh kiện của chúng ta thực tại đang phát triển rất tốt.
Thì ra là như vậy.
Tôi cười nói: “Bác Năm nói tiếp đi”
Bác Năm nói: “Cháu co thể vẫn chưa biết? hai năm gần đây công ty linh kiện phát triển rất nhanh, lợi nhuận thu được cao, đã vượt xa so với thời gian đầu rồi. Hiên nay….ừm. tổng vốn sản xuất có lẽ cũng đã gần 3 tỉ rồi, số vốn của cháu chiếm gần một nửa, trả cho cháu 5000 vạn”
Tôi rất kinh ngạc, từ sau khi rút khỏi công ty này ,tuy tôi có tham gia cố vấn cho Bác Năm một vài chuyện trọng đại của công ty, nhưng cũng chưa từng hỏi qua cụ thể tình hình, thật không ngờ trong thời gian hai năm ngắn ngủi, công ty này lại phát triển nhanh như vậy, số vốn cũng đã tăng gấp đôi.
Sau khi ngạc nhiên tôi lại thấy vui.
“Bác Năm thật khâm phục”
“Cháu đừng khen ta như vâyh, Bác Năm biết, công ty này thật sự đều là do cháu xây dựng lên, nếu lúc đầu không có 4 van của cháu thì không thể tạo dựng lên được công ty này, cũng không có công ty như ngày hôm nay……tiểu Tuấn à, Bác Năm cần cảm ơn cháu, mọi người của Liễu Gia Sơn đều cần cảm ơn cháu!”
Bác Năm nói, rất cảm động, nhưng những lời như vậy càng làm tôi có chút không yên tâm.
“Bác Năm, những câu này cũng không thật đúng….cháu thật sự chỉ bỏ chút ra thôi mà
“Tiểu Tuấn, ta cũng không khiêm tốn đâu, không nói vòng vo nữa, như thế này, Bác Năm đã chuẩn bị xong số tiền 2000 vạn trả cho cháu rồi.”
Tôi lại ngạc nhiên thêm lần nữa.
“Bác Năm số tiền như vậy, bác lấy từ đâu?”
2800 vạn thêm 2000 vạn nữa là gần 5 ngàn rồi, trong khi vốn của công ty có 3 tỉ trong một thời gian ngăn làm sao có thể có nhiều vốn lưu động như vậy.
Hơn nữ với công ty lấy việc chế tạo làm chính, bản thân cũng cần đến rất nhiều vốn lưu động để duy trì sản xuất, trong thời gian ngắn này lại rút ra số tiền nhiều như vậy, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến thời gian hoạt động sau này của công ty, làm không tốt còn có thể rơi vào tình thế bị động. Những năm sau này rất nhiều công ty chỉ vì vốn không thể nhanh chóng tậpc hung mà dẫn tới việc phá sản.
Bác Năm cười, vừa đắc ý lại vừa có chút giảo hoạt.
“Cái này không cần cháu phải lo lắng, bác gọi Triệu Ngọc đến, bảo nó làm thủ tục”
"Bác Năm khoan đã, nếu bác không nói rõ ràng, cháu sẽ không nhận số tiền đó”
Tôi có chút lo lắng,
Tôi biết Bác Năm có tính cách giống như nghiêm ngọc thành, có khi là một “Người theo chr nghĩa anh hùng”, không nghĩ đến hậu quả sau này. Tôi cũng không muốn vì “Bồi thường” cho tôi mà làm hỏng chuyện lớn.
Bác Năm không thèm để ý đến tôi, nhấc điện thoại lên gọi.
“Triệu Ngọc à, lên chỗ ta một chút”
Tôi đã quyết định không lấy tiền của Bác Năm
Một lúc sau, anh Triệu Ngọc đã có mặt tại văn phòng Bác Năm, anh hiện nay là tổng giám đốc của công ty này, kiêm thêm phó bí thư chi bộ và chủ nhiệm hội viên ủy ban nông dân.
“À, tiểu Tuấn đến đó à”
Anh triệu mẫn vội vàng bắt tay với tôi,
Trời nóng thế này mà anh ta vẫn mặc áo sơ mi đeo cà vạt, đúng là luôn thể hiện được cái thế của người thành đạt.
“Triệu Ngọc, đưa số tiền đó cho tiểu tuấn, cháu làm thủ tục rồi đưa cho nó”
Bác Năm cũng không phí lời nói thẳng vào chuyện.
Xem ra Bác Năm và anh Triệu Ngọc đã làm xong bản hợp đồng, Bác Năm đã quyết định như vậy đương nhiên đã bàn bạc với anh ta, Triệu Ngọc gật đầu : “Vâng, sẽ đi làm”
“Đợi một lát, Bác Năm, anh Triệu Ngọc, hai người hôm nay nhất định phải nói cho rõ ràng, nếu không cháu sẽ không nhận món tiền này đâu”
Bác Năm giương mắt lên nhìn, cười “Ha, tiểu tử lại còn cứng đầu”
Anh Triệu Ngọc cười nói: “Tiểu Tuấn, em yên tâm, cha anh đã thế chấp công ty chế tạo linh kiện để vay số tiền này từ ngân hàng, hướng đi đã rất rõ ràng rồi, ha ha…”
Bên dưới tổng công ty linh kiện còn có mấy công ty lớn nữa, lợi nhuận thu được rất khá, nhưng công ty này hiện nay là chủ chốt Bác Năm lấy nó ra làm vật thế chấp có thể thấy bác ấy đã quyết tâm đến như thế nào.
“Bác cho rằng sẽ không ảnh hưởng đến hoạt động của tổng công ty?”
Tôi không yên tâm, vội hỏi một câu.
Triệu Ngọc cười nói: “Yên tâm, đây là nguồn vốn bên ngoài, vốn lưu động của tổng công ty không vấn đề gì”
Tôi hơi an tâm, hỏi: “Bác Năm, bác muốn cháu nhận món tiền này cũng được, nhưng cháu cũng có một điều kiện”
Hi hi, thế sự đúng là thay đổi rồi, người ta trả tiền lại còn đột nhiên ra điều kiện nữa!
“Cháu nói đi!
“Cổ phần kia của cháu, vẫn theo lệ cũ là được, 5000 vạn. hai ngàn dư ra coi như cháu cho công ty linh kiện mượn, cứ ba tháng làm 1 quý, đến hạn thì trả theo lãi suất ngân hàng….Bác Năm, anh Triệu Ngọc, hai người đừng nói thêm nữa, nếu điều kiện này không được thông qua thì cháu sẽ đi ngay bây giờ…”
Bác Năm và anh Triệu Ngọc nhìn nhau.
“Tiểu Tuấn, cháu thật sự muốn Bác Năm ngày đêm không yên?”
Bác Năm đột nhiện hỏi một câu.
Tôi gãi đầu, nói: “Bác Năm, bác đừng nói như vậy. công ty linh kiện xây dựng được quy mô như hôm nay, không phải chỉ riêng công lao của cháu. Có nhận thêm 2 ngàn vạn nữa thì cháu mới là người ngày đêm ngủ không yên”
Bác Năm suy nghĩ rồi cũng gật đầu.
Tôi đến lúc này mới thở phào.
Anh Triệu Ngọc gãi đầu, hỏi: “Tiểu Tuấn, em cần món tiền lớn như vậy, định làm đại sự à?”
Tôi hơi kinh ngạc, quả không hổ danh là tổng giám đốc, suy nghĩ rất nhaỵ bén.
Một người nói đến món tiền 5 ngàn vạn, còn dám hạn định trong 3 tháng sẽ trả lại, một người trẻ tuổi như vậy lại không biết làm động thái gì lại có thể làm được vụ làm ăn lớn như vậy?
“Định đầu tư vào thị trường cổ phiếu nước ngoài”
Tôi mỉm cười nói.
“Thị trường cổ phiếu? còn lại là nước ngoài nữa?”
Anh Triệu Ngọc có chút kinh ngạc.
Khi đó thị trường cổ phiếu trong nước vẫn chưa có bước tiến nào, cũng khó trách anh Triệu Ngọc thấy có chút kinh ngạc.
“Thị trường này dốt cuộc như thế nào, em nói cho anh biết đi?”
Anh Triệu Ngọc nhiệt tình hỏi.
Nói thật, tôi không hy vọng anh tiến vào thị trường này. Thị trường này trong nước vào thời điểm sau này, có rất nhiều sóng gió, ngay cả các chuyên gia tài chính còn khó hiểu. còn về thị trường quốc tế, thì kinh ngiệm không đủ, rất nhiều công ty đại doanh nghiệp chỉ vì cổ phiếu tụt giá mà phá sản. Liễu Gia Sơn cứ đi theo con đường công nghiệp trong nước là tốt hơn cả.
“Anh Triệu Ngọc, thị trường cổ phiếu này, nguy hiểm rất lớn, anh vẫn chưa có nhiều thời gian và kinh nghiệm, em thấy nên thôi…đúng rồi, Bác Năm,anh Triệu Ngọc, em có 1 đề nghị với hai người, trọng điểm kinh doanh của tổng công ty từ này về sau, có thể tập trung vào tập đoàn Hưng vương, đầu tư vốn nhiều, nắm bắt lấy những sản phẩm mới, chất liệu này, cháu thấy tốt. Không khéo sau này công ty linh kiện sẽ dựa chủ yếu vào nó”
Cái này cũng không phải không có căn cứ, sau này cái gọi là những đại phú ông cũng chính là dựa vào những vật liệu này mà làm lên.
“Chất liệu?”
Anh Triệu Ngọc có chút ngạc nhiên.
“Triệu Ngọc, làm theo lời tiểu Tuấn, sẽ không sai đâu”
Bác Năm đã tỏ thái độ tin cậy.