Sau 5 ngày sau, Trần Vệ Tinh gọi điện cho tôi.
" Vâng, cảm ơn anh Trần."
Ngữ khí của tôi rất chân thành, tuy không nhìn thấy người bên đầu dây bên kia.
Trần Vệ Tinh cười, như là nhìn thấy một con dê béo, bố trí từng bước từng bước một tiến đến.
" Việc này, nói trong điện thoại không tiện, chúng ta hẹn nhau đến một nơi nói chuyện nhé."
Giọn của Trần Vệ Tinh rất nhiệt tình, nhìn không ra quan hệ giữa hai chúng tôi lại thân thiết đến thế.
Xem ra, Trần Vệ Tinh năn lội giang hồ, cũng có mấy phận bản lĩnh, không dựa vào danh tiếng, chức vụ của cha mình. Nhưng Trần công tử lại không ngờ, hắn cho người âm thầm ám sát " Liễu huynh đệ", thực tế đã 40 tuổi rồi.
" Được, địa điểm gặp mặt cụ thể, anh Trần quyết định nhé, rồi báo cho tôi."
" Hì hì, vậy vẫn là khách sạn Hải Giang nhé, địa bàn của bộ đội, an toàn. Tối ngày mai 7 giờ, phòng 2018."
Tôi mỉm cười đồng ý.
Trần công tử này, nhập vai rất tốt, không để tôi lo lắng, đặt khách sạn quân đội, lại là nơi quen thuộc.
Đặt điện thoại xuống, Trần Vệ Tinh nghiến răng nghiến lợi tức giận.
Cuộc điện thoại này, là hắn gọi đến nhà của Du Khả Khanh, không ngờ người nhận điện thoại lại là tôi.
Đã 7 giờ tối rồi, tôi vẫn còn ở nhà của Du Khả Khanh, không biết trong lòng
Trần công tử thế nào?
Thực chất trong lòng tôi cũng không dễ chịu gì.
Trời ơi, Ninh Ái Vân đúng là, nghĩ cái gì mà để tôi dựa vào một ngọn núi như vậy.
Việc đã thế này rồi, muốn bắt Trần Vệ Tinh và Hoà Bình Cộng, có thể là một điều không thể.
Tôi dựa vào thành sô fa, từ từ rút điếu thuốc, đưa lên ngậm trong miệng.
Tôi đáng bật lửa châm điếu thuốc.
" Bên kia nói như thế nào?"
" Theo những gì cậu nói, minh đã nói với anh Tư , cậu muốn mua một lượng hàng lớn, chuẩn bị đến thành phố Bảo Châu tiêu thụ...."
Du Khả Khanh trả lời cẩn thận.
Anh Tư là người phụ trách bên kia, còn Du Khả Khanh là người liên hệ bên này.
Tôi vào vai diễn người yêu trong vòng hai tháng, theo thường lệ cách một ngày anh Tư lại gọi điện hỏi thăm một chút về tình hình của Liễu Tuấn, đúng giờ thì giao bột trắng đến, không có một ám hiệu , thông tin gì khác.
Nhớ đến những nguy hiểm mà Ninh Ái Vân chuẩn bị phải đối đầu, Du Khả Khanh không ngừng run sợ.
" Hắn trả lời thế nào?"
" Hắn nói, biết rồi."
Du Khả Khanh nhăn mặt cười.
" Anh Tư, theo quan sát của cậu, là người như thế nào?"
" Hắn nhất định là người thân tín của Ninh Ái Vân, một tháng trước chị cũng đặt hàng với một số lượng rất lớn, hắn cũng chẳng suy nghĩ gì lập tức đồng ý."
Tôi gật đầu đồng tình với những lời phân tích của Du Khả Khanh.
Một tháng lấy một lượng không phải là một số nhỏ, nếu anh Tư là một người làm thuê, nhất định không dám to gan đồng ý. Không ngờ đối với Du Khả Khanh "
Người đưa tin" quan trọng như vậy, Ninh Ái Vân cũng không thể coi thường .
" Bên công an, vì sao vẫn chưa thấy động tĩnh gì? Chỉ cần tóm được anh Tư, bắt Ninh Ái Vân rất dễ dàng...."
Du Khả Khanh nhíu mày.
Những ngày sống trong sự sợ hãi, quả thực Du Khả Khanh rất sợ, trong lòng rất muốn sớm kết thúc.
Tôi vừa cười vừa nói: " Đừng nóng, mình nghĩ sẽ nhanh thôi, tổ chuyên án tự biết sắp xếp."
Đây không phải là những lời an ủi dối trá, Ninh Ái Vân đột nhiên tặng Du Khả Khanh cho Trần Vệ Tinh, nhưng có thể thấy được quan hệ của hai người rất không bình thường. Tôi lấy hàng của Trần Vệ Tinh, rất có thể hắn sẽ liên hệ với Ninh Ái Vân.
Nếu đơn giản đây chỉ là tin tức mà Du Khả Khanh truyền đến đây không phải là để thông báo cho Ninh Ái Vân, lại cộng thêm thông tin này của Trần Vệ Tinh, nhất định không có gì khác biệt, Ninh Ái Vân một lòng muốn " Đòi lại nợ máu với " với tôi.
" Được rồi, đến lúc mình phải về rồi, cậu đi nghỉ ngơi sớm đi."
Tôi hút hết điếu thuốc, rồi đứng dậy.
" Liễu Tuấn...."
Du Khả Khanh gọi.
Tôi quay người lại, nhìn cậu ấy với ánh mắt dịu dàng.
" Tối...Tối nay cậu ở lại đây nhé...."
Du Khả Khanh đỏ mặt, cắn môi, ánh mắt long lanh hút hồn.
" Mình biết, cậu...mình.....mình cũng không nghĩ nhiều, thì...chỉ một buổi tối, được không? Sau khi Ninh Ái Vân bị bắt, chúng ta không có cơ hội gặp mặt....cho mìnhf giữ lại một ít kỉ niệm...."
Du Khả Khanh nói là sự thật.
Ninh Ái Vân sa lưới, Du Khả Khanh cũng không thể thoát tội, cho dù toà án khoan hồng, không truy cứu trách nhiệm hình sự, cô ấy cũng không thể tiếp tục sống trong Đại Hoa nữa, ít nhất phải đi cai nghiện trước đã.
Tôi cười, cô ấy từ từ ôm tôi.
Du Khả Khanh, hai bờ vai thon gầy, đeo khuyên tai hình mặt cười, ngực tôi cảm nhận được từng giọt từng giọt nước mắt lạnh rơi xuống.
" A đầu ngốc, không phải như vậy chứ...."
" Sau khi Ninh Ái Vân sa lưới, cậu đi cai nghiện, sau đó quay về Đại Hoá hoàn thành hết chương trình học của mình, con đường sau này, rất rộng lớn, nhất định có cơ hội gặp mặt?"
" Thật không?"
Du Khả Khanh ngẩng đầu lên, ánh mắt hiện rõ sự mong muốn.
" Đương nhiên là thật rồi, mình nhất định sẽ giúp cậu, tin tưởng mình."
" Uh....."
Du Khả Khanh gật đầu, ôm chặt tôi, thở dài.
.......................
Quán trà trong cửa hàng đồ ăn tây Kim Mạnh cách không xa, một người trung tuổi nghiêm khắc và một số gã trẻ tuổi, ngồi đối diện tôi và Du Khả Khanh.Vị kia long trọng và nghiêm trang, chính là cục trưởng cục công an Vũ thành phố Nam Phương, bên cạnh là một số thanh niên trẻ tuổi, chính là đội trưởng Lữ Lương đội ma tuý thành phố.
Quán trà này, chính là địa điểm gặp mặt của chúng tôi với đội chuyên án.
Lần này, cục trưởng Vũ đích thân ra mặt, nhất định cảm nhận tổ chuyên án, đã điều tra đến thời khắc quan trọng.
" Cháu nói con trai của phó tham mưu trưởng quân khu Trần Vệ Tinh cũng tham gia trong vụ này?"
Tình hình có sự chuyển biến, hai hàng lông mày rậm rạp của cục trưởng Vũ nhíu lại.
Cục trưởng Vũ và Hà Trường Chinh giống nhau, bao nhiêu năm làm anh em trong quân đội, rất quen thuộc công việc hành chính quản trị trong bộ đội, đương nhiên hắn biết rất rõ tình hình này quan trọng như thế nào?
Tôi gật đầu.
Trầm ngâm một lúc, cục trưởng Vũ nói: " Mặc kệ người kia là ai, nhất định phải điều tra cho rõ ràng."
Du Khả Khanh thở phào nhẹ nhõm.
Đây không phải là lần đầu tiên cô ấy và cục trưởng Vũ gặp nhau, nhưng mỗi lần gặp cục trưởng Vũ, đều không kìm hãm được sự sợ hãi trong lòng. Lúc bắt đầu, bên công an có chút lo lắng không dám động đến Trần Vệ Tinh, hôm nay nghe thấy thái độ của cục trưởng Vũ như vậy, cuối cùng cũng yên tâm rồi.
" Lữ Lương, cậu giải thích cho Liễu Tuấn kế hoạch hành động tiếp theo của chúng ta."
" Vâng."
Lữ Lương nhìn tôi và Du Khả Khanh, từ từ nói.
......................
" Anh hai, là tôi, Vũ Thu Hàn."
Trong điện thoại, Hà Trường Chinh cười sảng khoái.
" Thu Hàn, anh là con người của bận rộn, lâu rồi không gọi điện đến."
Người có thể gọi Hà Trường chinh là anh hai, cả thành phố Nam Phương này, hình như chỉ có một mình cục trưởng Vũ ma thôi. Xem ta không chỉ có hai vị Nghiêm-Liễu chiến hữu thân mật với nhau, hai nhà Vũ-Hà cũng không kém. Hai đời của hai nhà đều là huynh đệ hỗ trợ lẫn nhau
" Có một việc, phải hồi báo với đồng chí ."
Hà Trường Chinh ngừng cười, sắc mặt nghi ngờ.
Bình thường Vũ Thu Hàn rất ít nói đùa, cũng rất ít khi nói với hắn bằng giọng nghiêm trọng như vậy.
" Cậu nói đi."
" Là chuyện liên quan đến con trai của phó tham mưu trưởng Trần Vệ Tinh..."
Trong điện thoại Vũ Thu Hàn nói rõ tình hình cho hắn nghe.
Nụ cười cuối cùng trên khuôn mặt của Hà Trường Chinh biến mất ngay lập tức.
" Chuyện này có thật không?"
" Là sự thật, hai sinh viên đại học Hoa Nam Liễu Tuấn và Du Khả Khanh làm tình báo thông báo cho chúng tôi biết, tôi đã ra lệnh cho các đồng chí trong tổ chuyên án tiến hành âm thầm điều tra rồi, cơ bản có thể khẳng định, Trần Vệ Tinh có quan hệ qua lại mật thiết với bọn buôn lậu thuốc phiện. Cậu nói, việc này phải giải quyết thế nào?"
Liên quan đến tình thế thay đổi tầng lớp cán bộ cấp cao quân khu, Vũ Thu Hàn rõ như lòng bàn tay.
Hà Trường Chinh mỉm cười, nói: " Thu Hàn à, việc này là thuộc về bộ phận chính trị pháp luật các anh quản lí, tôi không tiện tham gia."
Vũ Thu Hàn nói: " Tôi rõ rồi."
Từ từ cúp điện thoại xuống, Hà Trường Chinh trầm tư một lúc, lại ấn một số điện thoại khác.
" Cha, là con, Trường Chinh."
Mặc dù là trong điện thoại, Hà Trường Chinh vẫn đứng thẳng người, với thái độ của quân nhân.
Hà lão gia tử cả đời hi sinh cho tổ quốc, còn Hà Trường Chinh được sinh ra trong thời kì chiến tranh bom đạn, sống và trưởng thành trong khói đạn, cả đời trung thành với quân đội. Cuộc nói chuyện giữa hai cha con, từ trước đến giờ vẫn nghiêm khắc như vậy, không cười đùa.
" Việc gì?"
Âm thanh rõ ràng từ đầu dây bên kia điện thoại truyền đến.
Giọng nói của Hà Trường Chinh không phải rất vang, nhưng cha hắn tai mắt vẫn rất rõ ràng.
" Vừa rồi Vũ Thu Hàn gọi điện đến, nói cho con biết một việc.."
Hà Trường Chinh thuật lại những lời mà Vũ Thu Hàn nói với hắn.
" Việc này, thì có các đồng chí địa phương đi làm, con không được tuỳ tiện nhúng tay vào."
Đầu dây điện thoại bên kia im lặng một lúc, Hà lão gia tử tiếp tục nói.
" Vâng, con cũng nói như vậy với Vũ Thu Hàn."
" Uh, như vậy tốt rồi...."
Trong điện thoại, hai người chỉ nói đến chuyện buôn lậu và nghiện thuốc phiện của Trần Vệ Tinh. Nhưng Hà Trường Chinh và Vũ Thu Hàn giống như uống thuốc an thần từ trước.
Sau khi đặt điện thoại xuống, đội trưởng Hà im lặng, mặt không hé ra một nụ cười.
Xem ra, vị trí phó tham mưu trưởng quân khu Nam Phương, vào tay ai, đang là vấn đề được rất nhiều người quan tâm.
Ngoài phó tham mưu trưởng ra, người có hi vọng tranh đoạt chức tham mưu trưởng nhất, chính là Hà Trường Chinh. Nếu Hà Trường Chinh thuận lợi nhậm chức tham mưu trưởng, chuyện này tuyệt đối không phải là một vấn đề nhỏ, bình thương mà nói, người có thể đảm nhận chức tham mưu trưởng, đều là những quân nhân có triển vọng và thông minh.
" Không can thiệp vào việc phá án của các đồng chí địa phương, việc này biết thái độ trong sạch của hai cha con.
.............
7 giờ tối nay, tôi chuẩn bị một mình đến khách sạn Giang Hải, không mang theo tuỳ tùng.
" Liễu lão đệ, đến rồi hả."
Trần Vệ Tinh nhìn thấy tôi, lập tức mỉm cười, định ôm tôi một cái.
Tôi mỉm cười, giơ tay lên thể hiện hành động thân mật với Trần công tử.
Trong lòng tiểu tử này không biết hận tôi như thế nào, dù sao mọi người cũng đang diễn một vở kịch, cũng không nhất thiết phải ép nhau diễn thật như vậy, nhiệt tình một chút là được rồi.
" Nào, nào, tôi giới thiệu một chút, vị này chính là anh Tư."
Trong phòng, còn có một người con trai nữa, ánh mắt hắn ta rất bí ẩn, khoảng 40 tuổi, thân hình bình thường, da ngăm ngằm.
" Xin chào, anh Tư.
Tôi đưa tay ra bắt tay người trung niên kia. Anh Tư bắt tay tôi, có dùng chút lực.
" Liễu huynh đệ luyện võ công hả?"
Cầm bàn tay khô giáp vào dùng lực chống lại, anh Tư có chút kinh ngạc.
" Lúc còn nhỏ, sư phụ có dậy qua vài chiêu thức để phòng thân, anh Tư đừng cười nhé."
Tôi mỉm cười, thản nhiên nói.
" Điều này cũng khó trách được."
Anh Tư gật đầu nói.
"Anh Tư, có gì mà khó trách?"
Tôi có ý ra vẻ khó hiểu.
Anh Tư mỉm cười, không nói.
Du Khả Khanh nói , nói Liễu Tuấn thế này, thế kia, trở thành con nghiện rồi.Luyện qua võ thuật, lúc này mới đi giải thích những hoài nghi trong lòng.
Thuốc phiện là một thứ gây hại, tôi cũng tiếp xúc qua một quãng thời gian ngắn, 2-3 tháng, không ngờ hơn 10 năm luyện công đã bị huỷ diệt một cách vô ích.Nhìn thấy trong ánh mắt của hắn hiện rõ ý muốn châm chọc, đại khái là, thằng bé này bây giờ thần khí rất hoạt bát, nhưng không lâu sau bộ dạng sẽ giống như Trần Vệ Tinh, trước khi lên giường phải hít rồi mới lên.
Hì hì, cậu nghĩ được như vậy là tốt.
" Liễu huynh đệ mời."
Trần Vệ Tinh nhiệt tình mời.
Trên bàn không có nhiều món ăn, nhưng toàn là những món sơn hào hải vị quý hiếm, như bào ngư, có biển....Nhìn chai rượu đã biết là không rẻ tiền chút nào. Đồ biển tười và rượu đỏ, rất đúng cách.
Nhìn thấy Trần Vệ Tinh là biết, hắn đang muốn phô bày sư giàu sang của mình trước mặt tôi.
Nhìn thấy sự nghiệp của nha nội tôi đã " sa lầy ", Trần Vệ Tinh càng ân cần hơn, đứng dậy, tự tay rót rượu mời tôi.Tôi chỉ vào những món ăn trên bàn, bày tỏ lòng cảm ơn.
Trần Vệ Tinh cầm chén rượu lên: " Nào, nào, mọi người cạn chén."
Hai người bọn họ uống hết chén rượu, còn tôi chỉ nhấm môi, ý tư một chút.
" Ài, lão đệ Liễu, cậu làm như thế này là không tôn trọng chúng tôi rồi."
Trần Vệ Tinh nói lớn.
Tôi mỉm cười: " Anh Trần thứ lỗi, khi bàn chuyện chính, em không uống rượu."
Trần Vệ Tinh tức giận.
Anh Tư mỉm cười: " Không ngờ Liễu Tuấn lại trẻ tuổi, lại thành thục, hiểu biết như vậy, anh Tư rất phục em...Trần công tử, Liễu Tuấn đã không thích uống, chúng ta cũng không miễn cưỡng nữa, mọi người tuy ý nhé, thấy thế nào?"
Trần Vệ Tinh cười miễn cưỡng, nói: " Lão đệ Liễu, không lể mặt anh à...."
Tôi mỉm cười: " Anh Trần hiểu lầm rồi, huynh đệ với nhau em đâu dám, quả thực em không biết uống rượu, sợ làm hỏng chuyện chính của chúng ta, lần sau nhất định phục vụ anh...."
" Được, Liễu lão đệ quả nhiên là người thẳng thắn, Trần công tử, nào, tôi mời công tử một chén."
Anh Tư đúng ra giảng hoà.
" Được, cạn li."
Trần Vệ Tinh không quan tâm tôi nữa. Thành thật mà nói, Trần Vệ Tinh cũng chỉ là giả bộ, mọi người chẳng ai tin tưởng ai, làm gì có ai uống rượu thật lòng? Hăn làm như vậy, mục địch là để lấy lòng tôi.
Mọi người uống rượu, ăn thức ăn, nói chuyện phiếm, không khí rất vui vẻ.
" Liễu Tuấn, nghe Trần công tử nói, em muốn lấy hàng?"
Anh Tư uống mấy chén rươu, sau đó đột nhiên hỏi.
Trong lòng tôi rất vui, cuối cùng cũng nói vào chủ để chính rồi.
" Vầng, ngày trước em không chơi, bây giờ muốn chơi đùa một chút."
Tôi trả lời rất tự nhiên, khẩu ngũ nhẹ nhàng, giả bộ làm cho bản thận giống một tên công tử ăn chơi trác táng.
" Vậy, Liễu Tuấn cần bao nhiêu?"
Tôi mỉm cười: " Anh Tư có bao nhiêu."
Anh Tư gật mình, lập tức cười: " Liễu Tuấn đúng là người vui tính, em cần bao nhiêu anh đưa cho em bấy nhiêu."
" Đã như vậy rồi, vậy 4 ngày sau đưa cho em 20kg được không?"
" 20 kg?"
Anh tư giật mình, Trần Vệ Tinh cũng há hốc miệng ra.
Thời đó là năm 88, 20 kg không phải là to mà cũng không phải là một con số bé, huống hồ thời đó hút thuốc phiện, buôn lậu, không phát triển mạnh, 20 kg thuốc phiện nếu bị bắt, sẽ làm kinh động đến cả nước.
" Yên tâm, chỉ cần có hàng, tiền không phải là vấn đề."
Tôi mỉm cười nói.
Anh tư cười nói: " Bạn của Trần công từ, từ trước đến giờ anh không bao giờ lo lắng vấn đề tiền nong, anh chỉ muốn biết, Liễu Tuấn cần nhiều hàng như vậy, chuẩn bị đi đâu tiêu thụ? Theo những gì anh được biết, bây giờ Liễu Tuấn đang là sinh viên trường đại học Hoa Nam đúng không?"
Những lời đó có ý nói là, nếu tôi tiêu thụ ở thành phố Hoa Nam, sớm thì không phải bàn, nhưng đây không phải là địa bàn của tôi.
Anh Tư giả bộ hỏi.
Tôi không tin Ninh Ái Vân không nói kỹ về tôi cho hắn nghe.
" Việc tiêu thu thế nào, đó là việc của em, anh Tư chỉ cần giao hàng và nhận tiền là được rồi."
Tôi vỗ nhẹ vào bàn, kiêu ngoạo nói.
Anh Tư nhìn tôi: " Liễu Tuấn, ý anh không phải như vậy, nhưng việc gì cũng có quy luật của nó, chuyện buôn bán của chúng ta không phải là trò đùa, mất đầu như chơi ấy, không nói rõ ràng, xin lỗi, anh không thể giao hàng cho em."
Tôi trầm lại, nói: " Nói như vậy, anh Tư không nể mặt em ?"
" Hì hì, Liễu Tuấn, không phải là anh không nể mặt em, nhưng việc này rất quan trọng, em không nói rõ ràng, anh Tư chỉ biết xin lỗi em thôi."
Tôi hơi tức giận, cầm chén rượu lên uống một hơi hết, im lặng, nhìn thấy anh Tư không có ý nhường bước, vẫy tay, nói: " Được rồi, chúng ta đều là huynh đệ đồng môn của nhau, em cũng không giấu gì mọi người, số hàng này, em chuẩn bị đem về thành phố Bảo Châu."
" Thành phố Bảo Châu? Thành phố nhiều tỉnh ?"
Tôi mỉm cười: " Chẳng lẽ là tỉnh khác, còn một thành phố Bảo Châu nào khác?"
" Liễu Tuấn ở thành phố Bảo Châu có địa bàn rồi? "
Anh Tư tiếp tục giả bộ hỏi.
" Hì hì, tôi nói thẳng, cha của em là thị trưởng thành phố Bảo Châu tên Liễu Tấn
Tài."
Ánh mắt của tôi đắc ý.
Anh Tư và Trần Vệ Tinh ngạc nhiên, nhưng quá rõ ràng, ngạc nhiên của anh Tư là giả dối, có thể nhìn thấy, không ngờ người ngạc nhiên chính là Trần Vệ Tinh, nhìn tôi, tựa hồ muốn làm quen tôi lại từ đầu.
Chức vụ thị trưởng thành phố Bảo Châu tuy không hiểm hách bằng chức phó tham mưu trưởng quân khu, nhưng nếu luận về quyền hành trong tay thì thị trưởng bao giờ cũng nhiều hơn.
Trần Vệ Tinh nghĩ thầm: " Chẳng trách tiểu tử này lại tự tin như vậy, thì ra cũng là một nha nội."
" Thì ra là như vậy, thế thì anh yên tâm rồi. Liễu Tuấn, hàng của em hai ngày sau sẽ đưa đến."
Anh Tư cười gật đầu, hai mắt sâu , một lần nữa lại ánh lên vẻ dữ tợn.