Lê Lão vốn ở thành phố Bảo Châu, năm ba hai quê ông ta bị nạn đói, vì vậy Lê lão thời còn nhỏ đã đi ra ngoài để mưu sinh, tham gia đội ngũ cách mạng, từ đó về sau làm việc ở trong bộ đội, được coi là một nhà cách mạng giai cấp vô sản tư cách lâu năm. Sau khi kiến quốc, ông đã làm việc ở bộ phận tổ chức và kỷ luật, giờ đây đã nghỉ hưu, nhưng vẫn là ủy viên ban cố vấn trung cố ủy (hội ủy viên cố vấn Trung ương Đảng cộng sản Trung Quốc), đức cao vọng trọng.
Lần này Lê lão về quê, được coi là làm cả việc công và việc tư.
Công là vì công việc thị sát thành phố Bảo Châu, tư là về thăm bạn bè người thân ở quê cũ.
Sau khi kiến quốc, những người thân thích họ gần của Lê lão đều đã theo lên thủ đô. Còn những người ở lại quê chỉ là họ hàng xa.
Giờ chưa xét Lê lão về lần này là do việc công hay chuyện tư, nhưng với địa vị trước mắt của ông ấy, thì những người phụ trách ở thành phố Bảo Châu, đặc biệt là ông bí thư thị ủy như cha đây, nhất định phải làm cho ra trò mới được.
Đừng nói cha, thực ra Liêu Khánh Khai cũng rất xem trọng việc Lê lão về quê lần này, không chỉ tự đặt tiệc đón tiếp ở tỉnh thành, còn mời Long Thiết Quân đích thân dẫn Lê lão đi “thăm thú”.
Hệ của Liêu Khánh Khai, không giống với hệ của Lê Lão ủng hộ. Đương nhiên rồi, giữa hai hệ, không có sự xung đột quá nghiêm trọng, về cơ bản được xem là sống cùng nhau một cách hòa bình. Nhưng điều đó không có nghĩa là có thể xem nhẹ.
Với thân phận và địa vị của Lê lão, một lời nói một hành động đều không chỉ đại diện cho ý kiến của một hệ. Rất nhiều lúc, những lời ông nói với tư cách cá nhân, mặc dù không phải là đáng giá ngàn vàng, nhưng ít nhất cũng rất quan trọng, tất cả mọi người đều phải xem xét kỹ càng.
Liêu Khánh Khai bố trí cho Long Thiết Quân đưa Lê lão đi thị sát, cũng được coi là đã dày công lên kế hoạch khổ tâm lắm.
Trước mắt Long Thiết Quân vẫn là bí thư chính pháp tỉnh, nhưng từ lâu đã có tiếng đồn rằng ông ấy muốn lui về tuyến hai. Thậm chí đến nơi đến cụ thể cũng đã định rồi, đó chính là phó chủ nhiệm hội thường ủy nhân đại tỉnh. Long Thiết Quân là bí thư lâu năm của khu Bảo Châu, đưa Lê lão về quê cũ thăm thú, âu cũng là lẽ thường tình.
Long Thiết Quân vốn là người xuất thân từ quân đội, mặc dù kinh nghiệm không thể so bì với Lê lão, nhưng dù sao cũng được coi là một hảo hán đã từng xách súng đánh giặc, vì vậy có tiếng nói chung với Lê lão. Nếu nhìn tác phong làm việc của Lê lão sẽ phát hiện ra ông rất có cảm tình với những người trong bộ đội vì vậy những lúc quan trọng Long Thiết Quân có thể nói chêm vào vài câu.
Điểm quan trọng nhất là, cha là cán bộ do một tay Long Thiết Quân đề bạt lên, dù thế nào, thì Long Thiết Quân đều muốn nghĩ mọi cách để bảo vệ.
Cục diện bây giờ, đặc biệt là đại cục, đều không dễ nắm bắt.
Lê lão đến thành phố Bảo Châu vào đầu năm dương lịch. Đại học Hoa Nam cũng sắp sửa nghỉ tết. Gặp được sự việc lớn thế này, tôi nhất định phải xin phép về thành phố Bảo Châu trước rồi. Dù là không giúp được gì, nhưng đưa ra ý kiến thức thời cho cha cũng là một việc tốt.
Biết tôi đi về, Xảo Nhi và Tiểu Thanh đều làm theo yêu cầu của tôi, về thành phố Bảo Châu trước. Xảo Nhi và Tiểu Thanh giờ đều là nhà doanh nghiệp với số vốn lớn nhất ở thành phố Bảo Châu, nói không chừng sẽ có lúc dùng tới.
Là một người xuyên thời gian, tôi biết trong nước sắp sửa rộ lên một đợt thảo luận lớn về lĩnh vực tư tưởng, là một sự khảo nghiệm rất lớn trước cải cách mở cửa. Là một trong những khu phát triển nhanh nhất tỉnh N này, thành phố Bảo Châu cũng có vai trò lớn trong cuộc thảo luận đó.
Nhất định phải ứng phó một cách cẩn thận.
Trước khi về thành phố Bảo Châu, tất nhiên tôi phải đi thăm bạn gái chính thức của tôi một chút. Dù sao thì máy bay cũng chỉ tới được thành phố Đại Ninh. Thăm Nghiêm Phỉ, đó chính là ra yêu sách với “nhạc phụ đại nhân”.
Như thường lệ, Đại Cương lái xe tới đón tôi.
“Công ty vận chuyển Thông Đạt” đã dời đến tỉnh thành từ năm ngoái, giờ đây đã phát triển thành công ty vận chuyển lớn nhất tỉnh N, hơn nữa lại là một tay độc tài, đẩy xa tất cả những đối thủ cạnh tranh khác, không làm cách nào đuổi kịp được. Hiện tại công ty có tất cả 60 chiếc xe ô tô, khai thông tuyến đường vận chuyển ở khắp các nơi trên đất nước. Thậm chí những người khách còn nói đùa, không có xe cũng chẳng sao, có “vận tải Thông Đạt” rồi.
Đại Cương lái hai chiếc xe đến, một chiếc Benz một chiếc Santana.
Sau khi thấy tôi, Đại Cương liền ngồi vào chiếc Santana, đưa chiếc Benz cho Từ Văn Hòa.
Tôi xua xua tay, nói: “Đưa Santana cho tôi. Còn để Benz lại đi. Mấy ngày nữa là Xảo Nhi về rồi, đưa Benz cho cô ấy dùng.”
Tôi là một học sinh, phải ngồi vào Santana, còn Xảo Nhi là bà chủ lớn, nhất định là phải ngồi lên Benz.
Đại Cương cười nói: “Xem ra nếu kiếp sau được làm đàn bà thì nhất định phải làm đàn bà của Tuấn Thiếu. Cái gì cũng có lợi cho mình!”
Tôi cũng cười nói: “Nói năng phải chú ý chút, đùng để cho bà chủ lớn của anh nghe thấy rồi lại bị đuổi việc đó.”
“Công ty vận tải Thông Đạt” cũng là sản nghiệp dưới tên Xảo Nhi.
Đại Cương bèn cười hà hà.
Đến đại học Ninh Thanh đón Nghiêm Phi trước đã.
Thực ra Nghiêm Phỉ cũng không cần tôi phải đón cô ấy, cô có xe đưa đón riêng. Việc này, dù là ý kiến của Nghiêm Ngọc Thành thế nào, tôi có quy tắc của chính tôi. Mặc dù Nghiêm Ngọc Thành là “nhạc phụ đại nhân”, lại là phó bí thư tỉnh ủy, nhưng quan trọng nhất là sự an toàn của Nghiêm Phi, tôi không muốn nghe lời ông. Nhiều nhất là phải chú ý hơn chút về kỹ xảo thôi. Hàng ngày Nghiêm Phỉ đều đạp xe ra khỏi viện thường ủy tỉnh ủy, vừa vào chỗ ngoặt là có xe riêng chờ, cả người và xe đạp đều đưa lên xe rồi đưa cô tới một chỗ cách trường học không xa lại để xuống, tiếp tục đạp xe đạp đi học.
Nếu như gặp phải ngày mưa gió, thì trực tiếp lái xe vào trường học luôn.
Tài xế và xe đưa đón cô ấy đều là do Đại Cương bố trí cả.
Căn phòng của Nghiêm Phi ở đại học Ninh Thanh cũng không dỡ bỏ, mà buổi trưa vẫn phải ăn bữa cơm ở trường, rồi nghỉ một lúc.
Sau khi chị ba tốt nghiệp, căn phòng này đã trở thành của Nghiêm Phi.
Tiểu nha đầu ăn cơm trưa xong, miệng ngân nga hát, rồi nhẹ nhàng mở cửa, sau đó “oa” lên một tiếng lớn, bị một chùm bóng bay làm cho giật nảy mình.
Đang vào mùa lạnh, lúc đó thành phố Đại Ninh vẫn chưa có chuyện trồng hoa trong nhà kính, mặc dù bổn thiếu gia rất muốn lãng mạn một chút, nhưng không làm cách nào mua được hoa tươi, đành dùng bóng bay để thay vào đó, còn hơn là không có gì.
Bổn thiếu gia nấp sau đám bóng bay một hồi lâu, không thấy phản ứng gì cả, hơi kỳ lạ, bèn dịch đám bóng bay sang một bên nhìn, thì thấy tiểu cô nương mặt bỗng đỏ bừng, thò bàn tay nhỏ ra vỗ vỗ vào ngực, dường như đã ngạc nhiên lắm.
Nghiêm Phi thích cái đẹp, mặc dù là mùa đông lạnh, nhưng ăn mặc cũng không dày lắm, một chiếc áo lông cừu trắng, bên ngoài mặc thêm một chiếc áo gió màu vàng, rất đẹp, giống như hoa phù dung vậy, làm say lòng người.
Tôi cười đặt đám bóng bay ra một bên, dang rộng hai tay ra.
Phi Phi lại kêu to lên, rồi nhào vào lòng tôi.
Niềm vui này đúng là ngoài dự tính, trong phút chốc tiểu cô nương vui đến độ tim đập thình thịch, suýt nữa không tìm thấy môi tôi ở đâu.
Tôi ôm chặt lấy cô, vừa ôm vào eo cô, đã thấy bộ ngực đầy tính đàn hồi, mùi thơm phảng phất bay ra, vừa ngọt ngào vừa nồng nàn, làm cho người ta không muốn rời ra nữa.
Sau khi hôn một lúc lâu, tôi mới dắt tay cô ngồi lên trên chiếc giường nhỏ.
“Tiểu Tuấn, anh....Sao anh lại về trước thế này?”
Vừa hôn xong, Phi Phi vẫn mặt đỏ tía tai, không lấy lại hơi được.
“Anh nhớ em rồi.”
Tôi ôm qua eo cô ấy, dùng một tay sờ lên đôi má của cô, cười đáp.
Phi Phi bèn dựa vào lòng tôi, hai tay ôm lấy eo tôi.
Tôi ôm chặt lấy cô ấy, hai người đều không nói gì, im lặng tận hưởng thế giới riêng ấm áp của hai người.
“Phi Phi, đi thôi, về thăm cha mẹ chúng ta!”
Một lúc sau, tôi đứng dậy, kéo tay cô cười nói.
Phi Phi đỏ mặt, lườm tôi, rồi nói: “Cái gì mà ba mẹ chúng ta? Chúng ta còn chưa kết hôn đâu...”
“Đây chỉ là việc sớm hay muộn thôi...” tôi nhìn quanh căn phòng nhỏ, rồi cười ma mãnh nói: “Hay là, kết ngay hôm nay?”
“Anh xấu nết thật đấy!”
Phi Phi bèn đỏ mặt, rồi véo vào eo tôi.
Tôi cười đặt hay tay dưới nách cô, chỗ chạm tay vào tính đàn hồi thật ghê gớm.
“Đừng đùa nữa...”
Phi Phi sợ nhột, cơ thể bèn co vào thành một đám, gương mặt nhỏ đỏ bừng lên.
“Lên nào...”
Hai ngay tôi giơ lên, ôm cả thân người cô ấy lên, sau đó lại ôm vào trong lòng, hai tay Phi Phi ôm chặt lấy đầu tôi, hai chân quặp lấy eo tôi, cười khanh khách.
Cả gương mặt tôi đều áp vào bộ ngực đầy đặn của cô, mỗi lần hít vào, mùi hương độc đáo của thiếu nữ bèn thấm vào trong cả ngũ tạng, thật là thoải mái, phút chốc làm cho người ta có ý nghĩ linh tinh.
.....................
Nghiêm Ngọc Thành có thói quen ngủ trưa, nhưng thời gian không lâu, bình thường thì nửa tiếng là đủ rồi. Dù sao thì thân làm phó bí thư tỉnh ủy, công vụ còn nhiều hơn so với lúc làm bí thư thị ủy. Hơn nữa khi còn làm bí thư thị ủy, làm cùng với cha, vì thế những việc cụ thể đều do cha làm cả, vì thế muốn làm việc gì, chỉ cần không phải là vấn đề đặc biệt mẫn cảm, cha thường cũng chỉ nói ra ý kiến cục thể, rồi mới gửi qua đó, “mời bí thư Nghiêm phê chuẩn!”
Lời phê chuẩn thường thấy nhất của bí thư Nghiêm, là “Đồng ý, làm theo ý kiến của thị trưởng Liễu.”
Giờ đây là phó bí thư chuyên chức tỉnh ủy, không thể tùy tiện nói mấy câu “Đồng ý, làm theo ý kiến của đồng chí XX” trong những cuộc hội nghĩ nữa rồi.
Chẳng còn cách nào, bí thư Nghiêm đành phải xắn tay áo làm những việc cụ thể nhỏ nhặt.
Vì thế sau khi tôi vào Phi Phi nắm tay nhau đi vào, nghe Giải Anh nói Nghiêm Ngọc Thành đang ở trong phòng sách phê chuẩn văn kiện, làm cho bổn thiếu gia cũng ngạc nhiên, cười nói: “Không ngờ bí thư Nghiêm lại chăm chỉ đến vậy, đúng là cái phúc của nhân dân tỉnh N!”
Giải Anh cười hi hi nói: “Cháu ấy à, chỉ biết đấu khẩu với bác Nghiêm cháu thôi.”
“Ai nói linh tinh gì sau lưng tôi đấy hả?”
Không ngờ Nghiêm Ngọc Thành đang đường hoàng đi từ thư phòng ra, nói một cách rất không vui vẻ.
“Không dám ạ! Bác Nghiêm vì dân vì nước, đúng là một đày tớ tốt của nhân dân!”
Tôi cười đáp.
Nghiêm Ngọc Thành “hừ” một tiếng rồi nói: “Tiểu tử, động tác nhanh nhẹn đấy.”
Tôi mỉm cười.
“Vào đây.”
“Vâng.”
Nghiêm Phi không muốn tách rời tôi, cùng đi vào trong phòng sách.
Nghiêm Ngọc Thành cũng không để ý, thực ra là ông thích đứa con gái này quá, biết rằng tính nó ngây thơ, mặc dù đã là sinh viên năm tư, sắp đi làm rồi, nên cho biết những chuyện “đại sự bí mật” cũng không phải việc gì quá đáng.
“Bác Nghiêm, vậy rốt cuộc tại sao Lê lão lại đến đây?”
Về cơ bản, hệ của Lê lão, là thuộc khuynh hướng bảo thủ. Còn hệ của Liêu Khánh Khai lại rất phóng khoáng. Tất nhiên, cải cách và bảo thủ cũng chỉ là cách nói tương đối mà thôi. Với phương hướng lớn cải cách mở cửa, ai cũng chẳng có ý kiến gì hết. Điều khác biệt, chẳng qua chỉ là bước chân nhanh và chậm mà thôi.
Nghiêm Ngọc Thành lạnh lùng nói: “Mấy năm gần đây thành phố Bảo Châu phát triển quá nhanh, nên đã bị người ta nhòm ngó vào.”
“Thành phố Đại Ninh?”
Tôi hỏi thăm dò.
Nghiêm Ngọc Thành hít vào một hơi thuốc, không nói gì.
Nghiêm Phi biết rằng tôi và cha cô ấy đang thương lượng chuyện lớn, nên cũng không dám làm náo loạn, chỉ ngồi ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, nhẹ nhàng nắm tay tôi, bộ dạng rất hài lòng.
Năm ngoái khi trong tỉnh xảy ra việc điều động người, truyền ra thanh phong chuyện cha có thể tiếp quản bí thư thị ủy thành phố Đại Ninh, sau này cao tầng cũng đã có kiến nghị. Mặc dù cuối cùng không thực hiện, nhưng đã làm nhiều người toát mồ hôi hột.
Người toát mồ hôi hột nhiều nhất, đương nhiên là bí thư thị ủy Đại Ninh, thường ủy tỉnh ủy hiện thời Hồ Vi Dân.
Phải nói vị bí thư Hồ này, tư cách cũng được coi là rất lâu năm rồi, là một cây đa cây đề ở tỉnh N, làm lên từ cấp cơ tầng, từng bước từng bước đặt chân lên cái chức thường ủy tỉnh ủy, bí thư thị ủy Đại Ninh. Quản lý rất chặt cán cân kinh tế của thành phố Đại Ninh, không dám nói là trở thành một vương quốc độc lập, nhưng cũng đã trở thành “thiên hạ Hồ gia” của ông ta.
Năm ngoái bí thư Hồ không có biểu hiện gì sáng ngời cả, ngược lại còn có thái độ bàng quan đứng ngoài. Điều này cũng không thể trách ông ấy, đừng nói là toàn quốc, ít nhất tất cả bí thư Đảng ủy thành phố tỉnh N, gần như đều có thái độ này cả.
Thái độ này của Hồ Vi Dân, đừng nói rằng dẫn đến sự bất mãn trong giới cao tầng, ít nhất cũng chẳng được thêm chút điểm nào cả. Còn Liêu Khánh Khai và Nghiêm Ngọc Thành thì lại rất thực tế, Bạch Kiến Minh và Chu tiên sinh, cũng đều thuận lợi trở thành cán bộ chính cấp, được coi là một thu hoạch rất lớn.
Nhưng Liêu Khánh Khai muốn động vào Hồ Vi Dân, không phải vì lí do này. Chủ yếu là không hài lòng về kiến thiết kinh tế của thành phố Đại Ninh. Năm ngoái thành phố Bảo Châu đã vượt qua thành phố Hồng Dương, tổng sản lượng công nông nghiệp đứng ở vị trí thứ hai toàn tỉnh. Trước mắt chỉ một hai năm nữa có lẽ thành phố Đại Ninh cũng sẽ bị lạc hậu.