Nhìn thấy Liễu Tuấn “từ trên trời rơi xuống”, Nghiêm Ngọc Thành rất kinh ngạc vui mừng.
“Bạn gái ở xa quá, thật là bận lòng.”
Liễu Tuấn cười ra mặt.
“Ngươi lại tán dóc à!”
Nghiêm Ngọc Thành cười mắng.
“Nói đi, có phải Doãn Xương Huy có tin gì mới không?”
Liễu Tuấn nhất thời hai mắt xanh lên, người này chẳng lẽ không biết không được?
“Bố, sao bố lại biết Tiểu Tuấn và Doãn gặp nhau?”
Nghiêm Phi thấy lạ hỏi.
Nghiêm Ngọc Thành “hơ” một tiếng: “Cậu ta một mình với ai, Bố cũng chẳng biết, nhưng mà dẫn con đi ăn cơm. Trừ tiểu tử nhà lão Doãn ra thì còn ai được nữa? Người khác cậu ta không giới thiệu cho con đâu.”
“Cao! Bí thư thật là cao quá!”
Liễu Tuấn lập tức đứng thẳng người lên, nịnh hót rồi nhanh chóng kính thuốc.
“Ngồi xuống đi!”
Nghiêm Ngọc Thành chỉ sang sô ga đối diện,
Liễu Tuấn đầu tiên châm thuốc cho nhạc phụ, xong mới ngồi xuống.
“Ai da, Tiểu Tuấn về rồi.”
Giải Anh từ trong bếp đi ra, nhìn Liễu Tuấn rồi lại nhìn con gái của mình, cười hì hì.
Liễu Tuấn lại đứng dậy chào.
“Mọi người cứ nói chuyện đi, tôi đi rửa hoa quả.”
“Tiểu tử nhà Lão Doãn, có phải đã tìm ra chứng cứ rồi không?”
Nghiêm Ngọc Thành nhìn Liễu Tuấn hỏi.
“Quả thật là việc gì cũng không lọt ra khỏi mắt của bí thư… Doãn Xương Huy cũng đã điều tra ra được một số thứ…”
Liễu Tuấn cười hì hì, nói lại tình hình Doãn Xương Huy điều tra được ra, ngữ khí lại rất nhẹ nhàng.
Nghiêm Ngọc Thành chăm chú lắng nghe, không nói gì.
“bác Nghiêm, cháu nghe nói quảng trường Thiên Mã là tình trưởng Trương đích thân nắm giữ?”
Liễu Tuấn hỏi.
Nghiêm Ngọc Thành lãnh đạm nói: “cậu còn nghe nói cái gì nữa?”
Liễu Tuấn cười, không nói nữa.
“Dạo này học hành thế nào rồi? Năm sau tốt nghiệp rồi nhỉ?”
Nghiêm Ngọc Thành bỗng nhiên hỏi sang chuyện học hành của Liễu Tuấn. Nhưng Liễu Tuấn cũng biết quan trọng là ở câu sau.
Liễu Tuấn cười đáp: “Vẫn tốt ạ, năm sau bằng tốt nghiệp có thể tới tay rồi ạ.”
“Thế định làm ở đâu?”
“bác xem thế nào à? Cháu nên đến làm việc ở đâu thì thích hợp ạ?”
Nghiêm Ngọc Thành lãnh đạm cười nói: “Việc này cháu tự quyết định.”
Liễu Tuấn buồn bã.
“Nếu không bác giới thiệu cho cháu đến phòng tổ chức tỉnh ủy nhé!”
Liễu Tuấn dò hỏi.
“Cậu nghĩ thế thật à?”
Nghiêm Ngọc Thành nói, ánh mắt sáng lên.
Liễu Tuấn gãi đầu đành phải thẳng thắn nói: “Thôi ạ, cháu đến ddaonf tình ủy vậy.”
Nghiêm Ngọc Thành miêng nở một nụ cười.
Kì thực Liễu Tuấn cũng chẳng định đến phòng tổ chức. Nơi đó là Nghiêm Ngọc Thành quản lý, nếu đến đó thây, Nghiêm Ngọc Thành ngược lại không dễ nói tiền đồ của cậu ta không thuận lợi. Một câu hỏi thế này, chỉ là đùa với Nghiêm Ngọc Thành mà thôi.
Với học lực của Liễu Tuấn đầu tiên đến đoàn tình ủy là hợp lý nhất rồi.
“Kì thực nguyên tắc ra mà nói, theo tình hình của cậu, tốt nhất là đến khu mở rộng kĩ thuật Cao tân huyện Hướng Dương.”
Nghiêm Ngọc Thành có chút trêu đùa nói.
“Vậy cháu từ chức vậy.”
Liễu Tuấn không hề do dự nói. Tuy biết rõ Nghiêm Ngọc Thành chỉ nói đùa nhưng hành sự của người này không hề theo qui luật bình thường xuất bài, không cần não bộ nóng lên mới ứng ra những câu ấy. Đến khu Cao Tân là việc có thể làm được, cũng có thể lên làm được phó huyện. Lẽ nào cậu ta là hất đổ anh rể mình?
Nghiêm Ngọc Thành hai mắt trừng lên: “Cậu như này là cò kẻ mặc cả với tổ chức.”
Liễu Tuấn cười nói: “Cò kè mặc cả với tổ chức thì không dám, chứ cò kè mặc cả với nhạc phụ thì không phản với kỉ luật tổ chức chứ ạ?”
“Tiểu Tuấn, lại nói bậy rồi.”
Nghiêm Phi lườm Tiểu Tuấn một cái.
Nghiêm Ngọc Thành “hừ” một tiếng, hút thuốc, nói: “Ngày mai cậu về thành phố Nam Phương đi, không cần ở lại đây làm rối lên nữa.”
Liễu Tuấn gật đầu.
Nghiêm Phi lập tức không chịu, kêu lên: “Bố, ở lại chơi thêm vài ngày nữa thì có sao đâu? Đằng nào thì cũng xin nghỉ rồi mà.”
Nghiêm Ngọc Thành lạnh nhạt nói: “Cái này, con tự hỏi cậu ta đi.”
Liễu Tuấn cười nói: “Sáng sớm mai anh sẽ về.”
Nghiêm Phi tức giận quay mặt đi, không để ý đến hai người đó nữa.
Điều này, Nghiêm Phi tất nhiên không hiểu.
Doãn Xương Huy đã điều tra ra vấn đề lớn của công ty Hoa Phạm, trên căn bản Doãn Bảo Thanh cần ngả bài xuống. Bất kể nhà Lão Doãn xuất chiêu gì, Liễu Tuấn đề không thích hợp tham gia quá sâu.
“Phi Phi, nếu không em xin nghỉ hai ngày, về Bảo Châu với anh chơi đi.”
Thấy Nghiêm Phi hết sức khó chịu, Liễu Tuấn cười nói.
“Được!”
Nghiêm Phi lấp tức cười tươi như hoa.
… …
So với Nghiêm gia, không khí Doãn gia hết sức ngưng trọng.
Doãn Bảo Thanh yên lặng nghe con nói hết vấn đề nghiêm trọng tồn tại ở công ty Hoa Phạm, hút thuốc không nói câu nào. Doãn Xương Huy và Lý Uyển chỉ ngồi đó không dám ngắt dòng suy nghĩ của ông ta.
“Chiều nay, con ăn cơm cùng Liễu Tuấn à?”
Một lúc lâu sau, Doãn Bảo Thanh mới hỏi.
“Vâng, cậu ta nghe nói tình hình này, đặc biệt từ thành phố Nam Phương về đây.”
“Cậu ta nói thế nào?”
Doãn Xương Huy nghĩ một lát rồi nói: “Cậu ta không nói gì cả.”
Doãn Bảo Thanh liền khe khẽ “hừ” một tiếng.
Doãn Xương Huy và Lý Uyển nhìn nhau, không biết tiếng “hừ” kia là biểu thị ý gì.
Đang bàn chuyện thì tiếng điện thoại reo lên.
“Alo, tôi tìm Doãn Xương Huy”
Thì là ra Liễu Tuấn gọi đến.
“Tôi đây.”
“Xương Huy à? Ngày mai tôi và Phi Phi về thành phố Bảo Châu thăm bố mẹ tôi, mấy ngày này không thể cùng cậu ở tỉnh thành được, lúc nào được nghỉ đông chúng ta tụ tâp nhé.”
“Ồ, được thôi!”
“Liễu Tuấn gọi đến à?”
Doãn Bảo Thanh hỏi.
“Vâng. Cậu ta nói ngày mai cậu ta về thành phố Bảo Châu cùng với Phi Phi, đến lúc nghỉ đông sẽ về đay tụ tập.”
Doãn Xương Huy truyền lại nguyên văn những điều Liễu tuấn nói.
Doãn Bảo Thanh hơi gật đầu, lại liên tục hút thuốc, rồi lại nhả khói ra, nói: “Xương Huy việc này, con chịu trách nhiệm vụ án này, những việc khác không nên quản lý truy xet là gì, hiểu không?”
“Ây…”
Doãn Xương Huy không hiểu giả hiểu gật đầu.
… …
Công ty vật liệu xây dựng Vĩnh Hưng của thành phố Hãn Hồ tố cáo công ty kiến trúc Hoa Phạm thành phố Đại Ninh nợ tiền, tòa án nhân dân thành phố Đại Ninh định ngày 24 tháng 12 mở phiên tòa thẩm vấn, những trước khi mở phiên tòa thẩm vấn vài ngày đột nhiên công bố hoãn, lý do là trong lúc triệu mở hội nghị hội ủy viên thẩm phán tòa án thành phố, nhân viên tổ chức phiên tòa đặc biệt là chọn thẩm phán trưởng thì xuất hiện những ý kiến khác nhau.
Phó trưởng Tòa án Viên phân quản án kinh tế đề ra, số tiền của vụ án này quá lớn, tình hình khá phức tạp, không thích học cho Doãn Xương Huy, quan pháp trẻ tuổi này đảm nhân thẩm phán trưởng, nên chọn một đồng chí lớn tuổi có kinh nghiệm phong phú chủ trì, để nắm bắt được tiến trình thẩm tra quản lý vụ án này tốt hơn.
Với việc tại sao Phó trưởng Tòa án Viên trong thời khác quan trọng lại đề ra ý kiến đổi thẩm phán trưởng Như Ý thật không biết nội tình có chuyện gì đây. Những mà có một điểm hắn lại biết, Phó trưởng Tòa án Viên là chỗ thân tín với bí thư Hoàng ủy ban nhân dân thành phố Đại Ninh. Mà bí thư Hoang ủy ban nhân dân thành phố Đại Ninh là người của Hồ Vi Dân, theo Hồ Vi Dân từng bước chặt chẽ.
Đề xuất của Phó trưởng Tòa án Viên không còn nghi ngờ gì nữa chính là ý của bí thư Hồ.
Xem ra Trang Hoa Dương cũng đã cảm thấy nguy cơ rồi.
Đề xuất của Phó trưởng tòa án Viên rất khiến làm khó cho Phong Như Ý.
Ban đầu án này giao cho Doãn Xương Huy chủ thẩm, khiến cho Phong Như Ý không dám đắc tội với hai bên.
Bây giờ trước lúc mở phiên tòa lại nói rõ là dựa sát vào Vi Dân. Đã như thế, lúc đầu lại còn như vậy làm gì? Còn đắc tội với Doãn Bảo Thanh.
Cho dù Doãn Bảo Thanh trước mắt không như ngày trước có quyền trong tỉnh ủy nhưng đối với tầng lớp này trong tỉnh ủy mà nói, lạc đà gầy to hơn ngựa, không là ông ta Phong Như Ý có đủ khả năng dễ dàng đắc tội.
Cuối cùng Phong Như Ý sử dụng “kế hoãn”, kéo dài thời gian, tuyên bố án này thêm một tuần nữa mới khai thẩm.
Sauk hi hội nghị hội ủy viên thẩm phán kết thúc xong, Phong Như Ý đặc biệt bảo phó tòa án trưởng Viên ở lại.
“Lão Viên này, về cái án này, chúng ta nói chuyện mỗi chút đi…”
Phong Như Ý cười hì hì, châm thuốc cho phó tòa án trưởng Viên.
Phó tòa án trưởng Viên nhận thuốc xong, rất bình tĩnh nói: “Viện trưởng, tôi vẫn kiên trì ý kiến, vụ án này phải hết sức cẩn trọng, rốt cuốc số tiền quá lớn, Tiểu Doãn vẫn còn trẻ quá.”
“Cán bộ trẻ tuổi, tóm lại cần phải rèn luyện mới trưởng thành lên mà.”
Vậy cũng phải có một quá trình, đầu tiên có thể giao cho Tiểu Doãn vài vụ án nhỏ để thẩm vấn. Đợi đến khi cậu ấy trưởng thành thì giao những nhiệm vụ lớn vẫn chưa muộn mà.”
Phó trưởng tòa án Viên kiên trì nói.
“lão Viên, có phải là bí thư Hoàng có chỉ thị cụ thể nào đó không?”
Phong Như Ý hút thuốc, rồi hỏi dò.
Phó trưởng tòa án Viên cười: “Viện trưởng, đây là ý kiến cá nhân của tôi thôi. Đối với thẩm lý án kinh tế này, tôi cũng gọi là có chút kinh nghiệm.”
Hừm!!
Lúc mới đầu mở hội nghị, sao ông không đề ra?
Phong Như Ý trong lòng thầm trách mắng, nhưng không hề lộ ra mặt.
“Lão Viên à, tôi thấy vụ án này, vẫn để Tiểu Doan thẩm lý đi. Dù sao cậu ta đã làm bao nhiêu việc trước rồi, lúc này lại đổi, ta e rằng trong lòng sẽ có ý nghĩ khác.”
Phó trưởng tòa án Viên nói: “Viện trưởng, thẩm phán pháp tư là công việc rất nghiêm túc, hay là chúng ta nên từ góc độ lợi ích công việc mà suy nghĩ vấn đề đi. Được mất của mỗi cán bộ, dù sao cũng ở vị trí số 2 đấy.”
“Ừm, ông nói cũng rất có lý… kỳ thực vụ án này, cũng có thể không mở phiên tòa thẩm vấn, chỉ cần nguyên bị cáo hai bên có thành ý, hoàn toàn có thể hòa giải. Lão Viên, ông thấy thế nào?”
Phó viện trưởng Viên nhắm hai mắt lại, gật đầu.
Trang Hoa Dương cự tuyệt hòa giải.
“Viện trưởng Viên, không phải tôi không giữ thể diên, thực ra sự tình này, Hoa Phạm chúng tôi không có làm sai điều gì cả. Công ty Vĩnh Hưng bán vật liệu xây dưng cho chúng tôi, thực sự là có vấn đề.”
Trong phòng ăn của khách sạn lớn 11, tay của Trang Hoa Dương cầm chén rượu bằng sứ màu trắng được làm hết sức tinh xảo, nói với Phó viện trưởng Viên.
Lói lý ra, quan hệ của Trang Hoa Dương và phó viện trưởng Viên rất tốt. Án này bấy lâu này chưa quyết cũng là vì có sự can thiệp của phó viện trưởng Viên. Vì thế nội tình vụ án, phó viện trưởng Viên rõ như lòng bàn tay, tình hình biết khá rõ ràng,
“Tổng giám đốc Trang à, vật liệu xây dưng của công ty Vĩnh Hưng cho dù có vấn đề, nhưng không phải tất cả đều thế. Tôi thấy hay là hòa giải đi vẫn tốt hơn, hai bên mỗi bên nhượng bộ một bước.”
Phó viện trưởng Viên rất nhẹ nhàng nhắc nhở nói.
“Sao? Tiểu tử nhà lão Doãn thật là lợi hại như vậy à? Ngay cả ông cũng không trấn áp được cậu ta à?”
Trang Hoa Dương lãnh đạm nói.
“Không phải là cậu ta lợi hại, mà là Phong Như Ý kiên trì!”
Phó viện trưởng Viên tiện tay làm vất đi một hòn đá cho Phong Như Ý.
“Ha Ha, Phong Như Ý cứ tưởng giao cho con của phó bí thư tỉnh ủy thẩm tra vụ án này, là có thể dọa được ai chứ? Ông ta đừng có quên rằng, trên cổng tòa án của các ông treo biển tòa án nhân dân thành phố Đại Ninh, không phải là tòa án nhân dân cấp tỉnh N đâu!”
Ngữ khí của Trang Hoa Dương hết sức bình tĩnh, tỏ đầy vẻ cương quyết không tuân theo. Vị “phú hào số một thành phố Đại Ninh” này, thì ra là xuất thân là cây cỏ, sau đó dựa vào Hồ Vi Dân, vài năm gần đây làm ăn mới như diều gặp gió.
Người này thời gian mưa thuận gió hòa quá lâu rồi, cây cứng rồi, rất khó bẻ cong được.
Ông ta không tin, ở thành phố Đại Ninh vẫn còn có việc Hồ Vi Dân đỡ không nổi.
“Tổng giám đốc Trang à, đây không phải là vấn đề ai sợ ai. Mọi việc nên cẩn thận một chút là tốt nhất. Doãn Xương Huy tuy còn trẻ, làm việc rất chăm chỉ, lại thêm bố hắn là phó bí thư tỉnh ủy, lãnh đạo tòa án, ít nhiều cũng phải giữ thể diện cho hắn.”
“Ha ha, công tử Doãn này à, không chỉ là như thế mà còn rất cứng đầu ương bướng. Vài ngày trước ở khách sạn Phù Dung còn cho người đánh cháu của ta!”
Trang Hoa Dương nói.
Phó viện trưởng Viên sửng sốt, không ngờ lại còn có chuyện này!
Đối với Trang Hoa Dương người cháu Trương Dũng Thịnh đó, phó viện trưởng Viên cũng đã từng nghe nói, là một người không bình tĩnh. Doãn Xương Huy từ trước đến giờ luôn vì người khác, thành thực, chưa từng nghe nói qua cậu ta ỷ thế ức hiếp người khác, vậy mà gọi người đến đánh cháu của Trang Hoa Dương ở khách sạn, chắc chắn là nhà Trang trọc tức hắn.
Trang Hoa Dương người xuất thân trên đường, đối với những việc “tình thù giang hồ” như thế này khá là coi trọng. Có lẽ là Doãn Xương Huy, nếu mà là người khác Trang Hoa Dương làm sao mà lại không tìm họ báo thù cơ chứ?
“Tổng giám đốc Trang, oan gia nên giải không nên kết. Hiểu lầm giữ bọn chúng nó, chẳng ảnh hưởng gì đến người lớn chúng ta cả.”
Trang Hoa Dương cười lạnh nhạt: “Vậy thì phải xem. Người ta tôn trọng tôi một thước, tôi cũng tôn trọng người ta một thước. Lần này nhượng một bước không sao cả, nhưng mà cũng có thể nhượng bộ mãi sao? Không biết mặt tôi để đi đâu được nữa?”
“Tổng giám đốc trang…”
Phó viện trưởng Viên vẫn tiếp tục khuyên, Trang Hoa Dương đã xua tay ngừng ông ta lại, nói: “Phó viện trưởng Viên không cần phải nói nữa, tình hình vụ án này, tất cả đều nhờ ông cả đây.”
Phó viện trưởng Viên của cảm thấy cổ họng thật đắng.
Thật là không biết phải làm thế nào, xem ra chỉ còn nước đổi ý kiến của Phong Như Ý mà thôi.
Hai ngày sau, hội ủy viên thẩm phán tòa án thành phố lần nữa triệu tập hội nghị, phó viện trưởng vẫn đề xuất ý kiến cũ, còn gây thêm áp lức cho Phong Như Ý.
Nhưng Phong Như Ý lần này thái độ hết sức kiên quyết, kiên trì muốn Doãn Xương Huy đảm nhận thẩm phán trưởng vụ án này.
“Các đồng chí, tình hình này không cần phải thảo luận nữa, đây là ý kiển của tòa án tỉnh.”
Nghe nói tòa án tình bông nhiên nhúng tay vào, phó viện trưởng Viên không nói lên tiếng. Sau khi tan hôi đi nghe ngóng mới biết không phải là ý của tòa án tỉnh mà là sau khi bí thư ủy pháp chính quyền tỉnh Long Thiết Quân tự mình hỏi qua vụ án này, liền quyết định như vậy.
Hiểu rõ được nguyên nhân, phó viện trưởng Viên toát hết cả mồ hôi.
Sự can dự đường đột của bí thư ủy ban chính quyền tỉnh Long, gây huyên náo việc chọn thẩm phán trưởng, bụi bặm đã rơi xuống, duy trì ý kiên ban đầu, Doãn Xương Huy vẫn đảm nhiệm quan pháp chủ thẩm.
Đối với việc Long Thiết Quân đột nhiên đến, tất cả mọi người ở tòa án thành phố Đại Ninh đều kinh ngạc, vã cũng rất căng thẳng. Hệ thống pháp quyền tỉnh N, uy quyền của Long Thiết Quân giữ vị trí hết sức quan trọng. Không chỉ là vì “Long đại pháo” cách xưng hô này mang nghĩa xấu, mà ở trên tỉnh ủy, uy thế lớn mạng biểu hiện ra cũng không nói lên được điều gì, quan trong nhất cần phải xem đó là thủ đoạn.
Long Thiết Quân trước kia đã một thời quen với việc nắm giữ chính quyền, điều này đã thành một thói quen nói một chứ không nói hai, thủ đoạn đấu tranh càng lão luyện, sáu năm trước ngồi ở vị trí bí thư ủy ban chính quyền tỉnh thì không lộ một tí gì, mất quyền lực trưởng phòng công an tỉnh, lại dần dần hoàn thành sự thay đổi nội bộ hệ thống tư pháp kiểm công, nắm vững vàng quyền chủ đạo hệ thống chính quyền trong tay.
Ngươi rõ ràng biết ông ta đang thanh trừ những kẻ đối lập, còn chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, không có cách nào khác đối phó với ông ta.
Nguyên nhân rất đơn giản, bí thư Long tùy lúc lùi về là người tuyến thứ 2, cắt tuyệt suy nghĩ tiến thêm bước nữa. Cái gọi là “vô dục tắc cương”, ai mà đối đầu với ông ta thì không phải là cố ý chịu khổ rồi sao?
Ngươi dám gây sự, Long Thiết Quân ra tay quyết không nhẹ, ở nơi lạnh lẽo thì cho nhà ngươi đến nơi ấy.
Lúc này, “đại ca” hệ thống chính quyền toàn tỉnh bỗng dưng nhúng tay can dự vào vụ án này, không còn hỏi gì nữa, đây là đại biểu cho tỉnh ủy một thái độ phương diện này.
Xem ra một trân giao chiến mới lại sắp sưa xảy ra rồi.
Không khó để hiểu, Long bí thứ lần này là nhằm vào Hồ Vi Dân.
Điều này cũng bình thường, Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài đều là cán vộ Long Thiết Quân một tay bồi dưỡng lên. Ngươi Hồ Vi Dân xuất chiêu thứ nhất, lúc thời cơ đến, người ta tự nhiện sẽ trả lại một chiêu, Liễu Tuấn không tiện lộ diện, Long Thiết Quân người già sắp sửa về hưu này không có gì phải lo lắng nhiều.
Điều này cũng giống như hai bên lui về thì đều là bày ra xe ngựa
Nhưng thái độ của Doãn Bảo Thanh lại khiến cho phí sự phỏng đoán.
Vị bí thư tỉnh ủy này, theo lý là không nên can thiệp vào đây! Làm sao hình như cũng mặc chung quần với Long Thiết Quân? Hồ Vi Dân cỏ vẻ chưa đắc tội với Doãn Bảo Thanh.
Long Thiết Quân thể hiện thái độ rõ ràng như thế này, lại thêm thái độ mập mờ của Doãn Bảo Thanh. Vấn đề thật sự nghiêm trọng rồi.
Cho dù tính đến thời điểm này, không ai chăm chút đi điều tra công ty Hoa Phạm của Trang Hoa Dương có thủ đoạn gì, những mọi người đều rõ ràng biết. Thủ đoạn thì có, chỉ là người ta có điều tra vấn đề hay không.
Bây giờ xem ra, có người chuẩn bị đi điều tra rồi.
Một bí thư ủy pháp chính quyền tỉnh, một bí thư ủy kỉ tỉnh không phải đều tham gia vào đây sao?
Dụng ý vậy cũng hết sức rõ ràng, tuyệt đối không phải nhằm vào Trang Hoa Dương.
Người gọi là “phú hào số một thành phố Đại Ninh, trong mắt Long Thiết Quân và Doãn Bảo Thanh thì đã là cái thá gì cơ chứ. Đơn thuần chỉ chỉnh sửa một Trang Hoa Dương, bất luận Long Thiết Quân hay Doãn Bảo Thanh đều chẳng thèm ra mặt. Không có Hồ Vi Dân nâng đỡ, Trang Hoa Dương dựa vào gì mà lên mặt với bí thứ Long và bí thư Doãn? Như vậy cũng quá đề cao hắn ta rồi.
Trước khi chuẩn bị mở phiên tòa hợp nghị hai ngày tình hình lại có biến đổi.
Chủ tịch Trang Hoa Dương của công ty kiến trúc Hoa Phạm đích thân đến tòa án nhân dân thành phố Đại Ninh, tìm quan pháp Doãn biểu thị muốn hòa giải một cách rất chân thành.
So với thái độ trước đây ông ta phái một nhân viên đến, đổi một người bất kì, đều chần chừ đắn đo, lấy tư báo thù. Tuy nhiên Doãn Xương Huy là một người có văn hóa, tự biết không giống ông ta, vẻ mặt rất ôn hòa tiếp đãi chủ tịch Trang.
“Chủ tịch Trang à, hòa giải là một chuyện rất tốt, nhưng mà đối phương cũng phải đồng ý nữa mới được.”
Trang Hoa Dương cười nói: “không phải chỉ là 180 vạn sao? Tôi sẽ trả.”
Doãn Xương Huy không hề nghĩ đến lại có kết quả này. Theo thế này mà nói, Trang Hoa Dương trực tiếp trả tiền cho công ty Vĩnh Hưng thì đây có phải là vạn sự đại cát không? Việc tranh cãi khoản nợ không còn nữa, công ty Vĩnh Hưng tự khắc rút đơn kiện cần gì hòa giải ngoài tòa án nữa?
Trang Hoa Dương hoàn toàn không cần phải đến tòa án thành phố lần này, làm một việc vô ích.
Doãn Xương Huy là người thành thực, trong lòng nghĩ gì đều lộ ra mặt.
“quan pháp Doãn, vài ngày trước ở khách sạn Phù Dung, chú tôi là Trương Dũng Thịnh với quan pháp Doãn có chút hiểu lầm… haha, nó vẫn trẻ con không hiểu biết, có lúc tức giận lên như thế, xin quan pháp Doãn đại nhân đừng tính toán với nó làm gì. Không cần biết nó như người thường …”
Trang Hoa Dương nhìn mặt Doãn Xương Huy như vậy liền cười nói.