Liễu Tuấn hỏi thăm tình hình sức khỏe của Chu tiên sinh trong điện thoại.
“Vẫn khỏe, ăn được ngủ được, rất tốt.”
Chu tiên sinh nói rất bình thường.
“Vậy là tốt rồi, cháu thật sự lo là đã gây phiền phức cho bác.”
Chu tiên sinh cười hà hà một câu, rồi nói: “Ta là một ông già độc lập, chẳng con chẳng cái, muốn nói gì thì nói, có gì mà phiền hay không? Nói thật long, nếu không phải là thấy bài văn của cháu viết có lí, thì ta cũng chẳng đưa lên trên như vậy.”
“Bác…”
Cổ họng Liễu Tuấn như có vật gì nghèn nghẹn.
Chu tiên sinh chức cao vọng trọng, mà lại trực tiếp đưa bài văn này lên tư liệu tham khảo nội bộ cấp trên, phải mạo hiểm đến chừng nào? Với người khác, chức quan này là điều đáng để hi vọng. Cũng chẳng cần phải để ý đến việc bài văn này sẽ mang lại cho ông điều gì, ông hoàn toàn lo lắng cho tiền đồ của Liễu Tuấn mà thôi.
Liễu Tuấn vẫn rất trẻ, vừa tham gia công tác chưa được bao lâu, mà đã có bài văn “quan trọng” như vậy được đưa lên tư liệu tham khảo nội bộ, cho tất cả lãnh đạo cấp trên đọc, điều này rất quan trọng với tiền đồ sau này của anh ta. Nếu như giành được sự khẳng định của một người cấp cao nào đó, thì chỉ cần trong phút chốc, dù là không lấy được nhiều “lợi lộc”, thì con đường về sau cũng rất rộng mở.
Những lãnh đạo cấp cao cũng luôn chú trọng vào việc bồi dưỡng cán bộ trẻ tuổi. Nếu như Liễu Tuấn có thể lọt vào mắt xanh của họ, thì nhất định sẽ trở thành một trong những thành viên dự bị của tầng lớp cao.
Nếu như có sai sót gì, thì nhất định cũng gây hậu quả không nhỏ.
Liễu Tuấn chỉ là một người trẻ tuổi vừa tốt nghiệp, hiểu được cái gì cơ chứ? Chu tiên sinh có thể đổ hết tất cả trách nhiệm lên đầu anh ta. Đây là nguyên nhân tại sao Chu tiên sinh không đưa bài đó lên báo trước mà lại đưa thẳng lên tư liệu tham khảo nội bộ của cấp cao.
Từ một mặt khác của vấn đề mà nói, Chu tiên sinh đã lấy tiền đồ chính trị của mình để đặt cược cho tiền đồ chính trị của học trò.
Liễu Tuấn có thể nói rằng hơi mạo hiểm.
Điểm này, Liễu Tuấn có thể hiểu được chăng?
“Hà hà, được rồi, đừng có mà như con gái như vậy. Ta không sao đâu, yên tâm đi! Giờ đây cũng chẳng phải như trước kia nữa...”
Chu tiên sinh nói một cách thoải mái.
“Ừm!”
Liễu Tuấn gật đầu đánh rụp.
“Mấy ngày nay, nếu như có cuộc nói chuyện chính thức của tổ chức, thì phải kiên định với suy nghĩ và cách nhìn vấn đề của mình, đừng có lung lay ý chí nhé!”
Chu tiên sinh dặn dò.
“Ừm...cháu biết rồi....Bác và sư mẫu chú trọng sức khỏe một chút ạ.”
Liễu Tuấn chậm rãi đặt ống nghe xuống.
Liễu Tấn Tài trầm tư hút thuốc, nhìn con trai, không nói một lời nào.
Liễu Tuấn ngồi đối diện ông, nghĩ một lúc rồi hỏi: “Cha, trong tỉnh ủy, có cách nhìn nhận gì về bài văn này?”
“Giờ thì vẫn chưa có ý kiến gì cả. Nhưng có lẽ cũng sắp rồi.”
Liễu Tuấn gật đầu.
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
“A lô, xin chào, tôi là Liễu Tấn Tài...Ừm, chào bí thư Liêu....Ừm, ừm, được rồi, tôi sẽ đưa nó đến ngay.”
Liễu Tuấn ngạc nhiên hỏi: “Bí thư Liêu?”
“Đúng thế. Ông ấy muốn cha đưa con đến đó....Đến nhà ông ta.”
Chắc chắn là vì bài văn đó của LIễu Tuấn rồi.
...........
Nhà của Liêu Khánh Khai, Liễu Tuấn không phải đến lần đầu tiên. Nhưng lần này đến đây nhất định là có ý nghĩa khác. Trước kia Liễu Tuấn là con trai của Liễu Tấn Tài, là một đứa trẻ con, chỉ đi đến chơi nhà Liêu Khánh Khai mà thôi. Trong mắt người ta, chẳng có gì khác với một đứa trẻ con mấy tuổi. Lễ nghĩa ở trong nước rất phức tạp, đưa con trai đi thăm nhà người khác là để biểu thị sự tôn trọng với đối phương.
Liễu Tuấn của lúc đó, chỉ là một “phù hiệu” mà thôi.
Còn hôm nay, anh ta lại là đến với tư cách đứng trước mặt bí thư để trình bày về những kiến giải của mình với sự nghiệp xây dựng xã hội chủ nghĩa.
Điều này có lẽ đã nói lên rằng, Liễu Tuấn đã bước vào quan trường thật sự.
Cánh cửa nhà Liêu Khánh Khai đang mở, Liêu phu nhân đích thân đứng ở ngoài cửa đón hai cha con Liễu Tuấn.
“Tấn Tài và Liễu Tuấn đến rồi, mời vào!”
Liêu phu nhân mỉm cười đưa khách vào trong. Tuổi của bà gần với Liêu Khánh Khai, nhưng đầu vẫn đen nhánh. Nhất định đã dùng thuốc nhuộm. Là phu nhân của quan cao chức trọng, nhất định phải chú trọng đến hình tượng của mình trong mắt người khác.
Trong phòng khách, Liễu Khánh Khai ngồi dựa trên ghế sô pha, trên bàn trà trước mặt, là một tập tư liệu nội bộ, một chiếc gạt tàn, có hai đầu thuốc lá, còn giữa hai ngón tay Liêu Khánh Khai, là một cây thuốc đang cháy dở.
Liễu Tuấn giật mình.
Vẫn nhớ có lần đến Liêu Phủ làm khách, Liêu phu nhân quản rất nghiêm việc Liêu Khánh Khai hút thuốc. Giờ đây lại “thả hổ về rừng” thế này, xem ra Liêu Khánh Khai thật sự rất đau đầu về vấn đề này.
“Đến rồi à, đến đây ngồi đi.”
Liêu Khánh Khai chỉ chiếc ghế sô pha trước mặt.
Hai cha con Liễu Tấn Tài bèn bước vào đó, ngồi xuống một cách rất cung kính.
Bảo mẫu đưa nước trà lên, rồi rất tự giác đi vào phòng mình, không lộ mặt nữa. Liêu phu nhân ngồi xuống bên cạnh Liêu Khánh Khai.
Quy tắc này không giống với Nghiêm gia và Liễu gia. Mỗi lần nói đến công chuyện, Giải Anh và Nguyễn Bích Tú đều không tham dự vào.
Có điều cũng chẳng bao giờ nghe Liêu phu nhân bày tỏ quan điểm về những vấn đề này cả.
Có lẽ Liêu phu nhân cũng giống như Nghiêm Phi vậy, chỉ đứng ngoài bàng quan mà thôi, còn về với chuyện “đại sự” của họ, đừng nói là đóng góp ý kiến, có lẽ có nghe cũng chẳng hiểu gì.
“Liễu Tuấn, bài văn này là do cháu viết à?”
Liêu Khánh Khai chỉ tập tài liệu trên mặt bàn.
“Vâng, thưa bí thư Liêu, là do cháu viết.”
Liễu Tuấn trước kia đều gọi là bác Liêu, nhưng giờ đây, rất tự giác xưng hô Liêu Khánh Khai bằng cách xưng hô của quan trường. Dù sao thì giờ đây ông ấy cũng đang nói với mình bằng thân phận của một người trong thể chế đó, đang đàm luận vấn đề, mà vấn đề ấy lại là việc “quốc gia đại sự”, dù sao thì cũng đang ở nhà Liêu Khánh Khai, nên có thể xem đây là cuộc nói chuyện công khai.
“Nói lí do của cháu xem nào.”
Liêu Khánh Khai bắt đầu bình tĩnh nói.
Liễu Tuấn cũng chẳng phàn nàn gì, nghĩ ngợi một lúc, rồi chậm rãi nói: “Bí thư Liêu, lí do là thế này ạ, cháu cảm thấy việc cải cách của Liên Xô vốn dĩ về con đường tư tưởng đã sai lầm, xuất phát điểm cũng có vấn đề, đi ngược mất rồi. Tình hình trong nước của Liên Xô, phức tạp hơn so với nước mình rất nhiều, về mặt lịch sử, họ không phải là một quốc gia đa dân tộc chính thống, mâu thuẫn dân tộc, mâu thuẫn giữa các Đảng, mâu thuẫn nội bộ, tất cả mâu thuẫn đó đều rất gay gắt. Đối diện với cục diện như vậy, vốn phải giải quyết mâu thuẫn, phải dần cải cách từ lĩnh vực kinh tế, rồi ổn định từng bước một.... Nhưng giờ đây, từ trên xuống dưới, tất cả đều cải cách giống nhau hàng loạt, là một việc làm không phù hợp, sẽ làm động chạm đến cái gốc của nước nhà.”
Liễu Tuấn vừa nói vừa chú ý đến thái độ của Liêu Khánh Khai. Nhưng chỉ thấy vị bí thư tỉnh ủy này khép hờ hai mắt chau mày lại, chẳng động đậy gì hết.
“Giống như việc Yeltsin rút khỏi Xô cộng vậy, đã phát sinh rồi mà vẫn thuận lợi trở thành tổng thống của Nga, trong một quốc gia mà xuất hiện thêm một tổng thống nữa, đúng là quá bất bình thường, nếu như ngay cả chính trị cơ bản cũng không thể nắm bắt được, thì còn nói gì đến chuyện cải cách nữa?”
Liễu Tuấn cắn răng, nói cả những điều không viết trong bài văn.
“Đã có họa trong nước, rồi lại có họa nước ngoài, sắp đổ rồi!”
Liêu khánh Khai đang nhắm mắt đột nhiên mở trừng trừng ra phản vấn một câu: “Sắp đổ rồi?”
“Đúng thế. Nếu như giờ không áp dụng những biện pháp thỏa đáng, thì cháu thấy rằng, Liên Xô sớm muộn gì cũng có vấn đề!”
Ngữ khí của Liễu Tuấn khá bình thường, những lời anh ta nói ra cũng chẳng hàm hồ chút nào cả.
“Ồ? Sẽ xảy ra vấn đề gì vậy?”
Chính biến!
Suýt nữa thì Liễu Tuấn buột miệng nói ra câu ấy, may mà đã giữ lại được.
“Sẽ có vấn đề cụ thể gì thì cháu không dám nói trước. Tóm lại cháu cảm thấy rằng cục diện giờ đây rất nguy hiểm cần phải gióng lên hồi chuông cảnh giác, nhìn nhận một cách thật đúng đắn.”
Liêu Khánh Khai gật đầu, nhìn sang Liễu Tấn Tài.
Liễu Tấn Tài lúc này mới nở nụ cười.
Chỉ là một hành động đơn giản thế này thôi, hai người đã hoàn toàn hiểu nhau.
Ý của Liêu Khánh Khai là muốn hỏi, việc này, rốt cuộc ông có nhúng tay vào không?
Liễu Tấn Tài đáp rằng: không, hoàn toàn là chủ ý của thằng con tôi.
Liêu Khánh Khai lộ ra một nụ cười, điềm đạm nói: “Liễu Tuấn giờ đang làm việc ở đoàn tỉnh ủy?”
“Đúng vậy, bí thư Liêu. Cháu vừa đến làm chưa đầy một tháng.”
“Khoa nào của đoàn tỉnh ủy thế?”
“Khoa đại học, phó trưởng khoa.”
Liêu Khánh Khai mỉm cười nói: “Tốt rồi mà, đồng chí Liễu Tuấn, tôi tạm thời chưa nhận xét bài văn này của cậu thế nào, nhưng tôi rất hài lòng với tinh thần tìm tòi khám phá của cậu. Là một đồng chí làm về công tác giáo dục tư tưởng cho học sinh, có lập trường vững chắc là điều rất tốt.”
“Cảm ơn bí thư Liêu đã quá khen. Cháu cũng chỉ là nghĩ gì thì nói vậy thôi. Là một đảng viên, cháu phải trung thành với sự nghiệp của mình!”
Liễu thiếu gia nói một câu rất “hoành tráng”.
Liêu Khánh Khai mỉm cười gật đầu: “Được lắm. Chỉ cần tự cậu nhận thức được mình phải làm thế nào là được rồi!”
...............
Phòng hội nghị nhỏ của đoàn tỉnh ủy. Đang mở một cuộc họp quy mô nhỏ.
Nói là quy mô nhỏ, là chỉ số lượng người tham gia không nhiều, chỉ có chín người. Nhưng quy cách thì không hề thấp, đả động đến cả cán bộ cấp phòng của đoàn tỉnh ủy, ngoài ra còn có cả bộ trưởng Bạch Dương, phó trưởng khoa sinh viên Liễu Tuấn và thư kí của bí thư Hàn Giang nữa.”
“Đồng chí Liễu Tuấn, tôi cảm thấy rằng anh viết bài văn này là những lời lẽ tự nghĩ không hề có căn cứ nào hết. Nói cái gì mà Liên Xô cải cách rất nguy hiểm, nói cái gì mà phải đề phòng diễn biến hòa bình....Tôi thấy tất cả đều là trò hù dọa mà thôi!”
Người đang nói vậy, chính là phó bí thư thường vụ Vi An Bang.
Vi An Bang đã bốn ba bốn tư tuổi rồi, người rất béo. Khi nói những lời này cả khuôn mặt do dúm vào, làm người ta hơi khiếp.
Trong tay Liễu Tuấn cầm chặt chiếc bút chì, ghi ghi chép chép trong quyển vở, chẳng thèm ngước đầu lên, dường như đang ghi lại những lời của Vi An Bang vậy.
“Đồng chí Liễu Tuấn, sau anh không nói gì?”
Vi An Bang không thấy có ai đáp lại, càng bất mãn hơn.
Liễu Tuấn lúc này mới ngẩng đầu dậy, mỉm cười đáp: “Tôi đang ghi chép lại chỉ thị của bí thư Vi. Hơn nữa, bí thư Vi cũng không gọi tôi trả lời câu hỏi mà.”
Vi An Bang bị nói cho không làm được gì.
Dường như câu trả lời của tiểu tử này không thể chê trách được, chỉ là trên mặt anh ta có vẻ không cố làm tổn thương người khác. Hừm hừm, đây là ngữ khí của một phó trưởng khoa với phó bí thư sao? Nếu như là người khác, chẳng lẽ lại dám hỏi vặn lại phó bí thư Vi như vậy à?
Nhưng người này nói năng với giọng điệu rất bình thường vì thế không làm cho người ta tìm được cớ nào để bắt bẻ.
Mọi người đều biết tại sao Vi An Bang lại “ nhiệt tình” đến vậy. Chẳng qua là vì Vi An Bang là người của Hồ Vi Dân. Người khác sợ ông già nhà anh là thường ủy tỉnh ủy, nhưng tôi thì chẳng bận tâm.
“Vậy, mời anh trả lời tôi, tại sao cậu lại viết bài văn không có chút căn cứ nào như thế này? Dội một gáo nước lạnh vào sự phát triển cải cách của đất nước ta?”
Vi An Bang bắt đầu nói, khuôn mặt béo tròn chỉ còn lộ rõ hai con mắt đang trừng trừng nhìn Liễu Tuấn.
Hàn Giang hơi chau mày không nói gì.
Liễu Tuấn bình thản đáp: “Bí thư Vi, thứ nhất, tôi không thấy rằng bài văn này của tôi là vô căn cứ. Tôi đã căn cứ vào tình hình trong nước của Liên Xô để viết. Mặc dù có những chỗ là tôi suy luận, nhưng cũng phù hợp với lô gic. Thứ hai, tôi chủ yếu là nói về những vấn đề còn tồn tại trong sự nghiệp cải cách của Liên Xô, đề ra cần phải cảnh giác cao độ, phòng ngừa diễn biến hòa bình, chứ không hề có ý dội gáo nước lạnh vào toàn cục cải cách của đất nước chúng ta. Diễn biến hòa bình là một nhiệm vụ chính trị quan trọng của trung ương, là một Đảng viên, mỗi người trong chúng ta đều phải nhận thức được nhiệm vụ của đảng và tổ chức đã giao phó cho mình.”
“Vậy, tại sao cậu lại không thông qua phê chuẩn của tổ chức mà tự tuyên truyền bài văn này của mình?”
Vi An Bang thấy Liễu Tuấn ăn nói hùng hồn, dường như chẳng sợ hãi gì, bèn giận dữ.
Một tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch mà dám ngồi đây đấu lí với ông già này hay sao?
“Bí thư Vi, đây chỉ là bài văn mang tính lí luận đơn thuần, không đề cập gì đến chuyện cơ mật của tổ chức, cũng chẳng đề cập đến tình hình mang tính riêng tư của ai, không có quy định phải thông qua sự thẩm tra của tổ chức phải không? Mỗi người đảng viên đều có quyền tự do ngôn luận!”
Liễu Tuấn vẫn chẳng sợ hãi gì, nói rất nhẹ nhàng.
Trên môi Bạch Dương lộ ra một nụ cười.
Thấy Vi An Bang sắp sửa nổi trận lôi đình, Bạch Dương vốn lo lắng rằng Liễu Tuấn không chống đỡ được với ông ta. Dù sao thì cậu ấy cũng còn quá trẻ. Nhưng thấy Liễu Tuấn đáp lại rất có sức thuyết phụt, chỉ nói bình thản vài câu mà đã hóa giải được “thế công kích” đó của Vi An Bang, đã làm cho bộ trưởng Bạch phải bái phục.
“Đồng chí Liễu Tuấn, thái độ của cậu phải đứng đắn một chút....”
Thấy Vi An Bang mặt đỏ tía tai, không hỏi thêm gì được nữa, bí thư đảng ủy của ban kỷ luật Lâm Minh Nghĩa vội đứng ra giải vây cho Vi An Bang.
Ông Lâm Minh Nghĩa này, là từ vị trí của bí thư đoàn ủy thành phố Đại Ninh chuyển đến ban kỉ luật của đoàn tỉnh ủy, làm đến cấp phó phòng, cũng là người cùng phái với Vi An Bang. Tuổi tác cũng bằng với Vi An Bang, người hơi gầy, thường ra ra vào vào cùng với Vi An Bang, những nhân viên công tác của đoàn tỉnh ủy gọi hai người họ là “diễn viên hài”.
Liễu Tuấn cười, rồi không nói gì nữa.
Nói đến tác phong, thì đó hoàn toàn là “quyền tối cao” của lãnh đạo rồi. Thứ này, lại chẳng có chỉ thị gì cụ thể, người ta nói rằng tác phong của anh đứng đắn thì nó là đứng đắn, người ta nói anh không đứng đắn, thì anh là không đứng đắn, dù anh có là con nhà ai đi chăng nữa.
“Đồng chí Liễu Tuấn, ngày nào anh cũng lái xe đi làm rồi lại đi về, tôi rất muốn biết, chiếc xe này là do ai mua cho anh.”
Lâm Minh Nghĩa không hổ là người của ban kỉ luật, đã đổi một cách “tiến công” khác.
“Bí thư Lâm, chiếc xe này là do tôi mua, là một chiếc xe cũ của bạn!”
“Ồ? Xe cũ sao, vậy nó bao nhiêu tiền?”
Lâm Minh Nghĩa nói thẳng vấn đề.
“Khoảng ba vạn.”
Liễu Tuấn nói rất thản nhiên.
“Ba vạn? Xin hỏi đồng chí Liễu Tuấn, ba vạn này ở đâu ra vậy?”
Mọi người đều nhìn chằm chằm vào Liễu Tuấn.
“Ha ha, là tiền của tôi thôi. Năm tám mươi, tôi đã mua ít tem hầu phiếu, lúc đó chỉ là mua chơi thôi, không ngờ giờ đây lại tăng giá....Ở đây tôi còn có cả địa chỉ và điện thoại của người của bưu điện, bí thư Lâm có thể đi điều tra!”
Liễu Tuấn mỉm cười đáp, ánh mắt đảo qua trên mặt Lâm Minh Nghĩa.
Lâm Minh Nghĩa chỉ một luồng khí lạnh đè ông ta xuống, trong lòng đột nhiên rợn gai ốc, vốn còn muốn hỏi mấy câu nữa, nhưng bị ánh mắt này đảo qua, đột nhiên lời cần nói nghẹn trong miệng, không ra được nữa.