"Tiểu Tuấn, ngày mai cậu có thể trở về đi làm."
"Hì hì, ai nói với chị vậy?"
Bạch Dương thản nhiên nói: "Hàn bí thư."
"Không công khai?"Liễu Tuấn ý tứ nói, chuyện này, có cần phải qua văn phòng bí thư?
Bạch Dương ngữ khí vẫn rất bình thản: "Nên như thế. Không nghe nói bọn họ mở cuộc họp."
"Tối nay tôi mời chị một bữa!"Liễu Tuấn tránh chuyện đi làm.
"Không có thời gian."Bạch Dương cúp điện thoại.
Liễu Nha Nội khổ tâm vô cùng.
Việc này xử lý được đấy.Để cho Hà Mộng Doanh gặp mặt Bạch Dương. Hai người phụ nữ thông minh đều có cơ hội thể hiện khí chất. Liễu Nha Nội gãi đầu, bấm số Trình Tân Kiến.
Trình phó cục trưởng hiện nay ở thành phố Đại Ninh Chính Pháp Hệ Thống là nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn nhất, so với Lương Quốc Cường còn nổi tiếng hơn nhiều. Người này đối với bọn du côn ăn cắp lưu manh kiên quyết không nương tay, hai đại đội trưởng dưới quyền lại càng như sói như hổ, mặc cho ai phạm nằm trong tay hắn, không cần biết ngươi là ai, không chết cũng lột da. Trong khoảng thời gian ngắn, thành phố Đại Ninh chẳng mấy chốc mà toàn bệnh nhân.
Đối phó với những tên cặn bã xã hội này, thủ hạ của Trình Tân chính là mấy tên cảnh sát nhân dân không có biện pháp khống chế có hiệu quả. Nếu như thành thật thú nhận thì thôi. Dám can đảm nói xạo chống chế, thì cứ cho ngươi ăn một trận là xong. Trình Tân Kiến vốn dĩ là người đạo đức như vậy.
Khi hắn còn làm cục trưởng ở huyện Hướng Dương, không ngừng bị người ta lên án là "Thô lỗ dã man" . Nhưng khoan hãy nói, tình hình trị an của huyện Hướng Dương lại rất tốt, thậm chí là tỉnh trị an tốt nhất.
"Ngươi ***, không thành thật? Đánh hắn cho ta!" Đây là câu cửa miệng của Trình cục trưởng.
Hôm nay Trình Tân Kiến lại đem cái tác phong này đến thành phố Đại Ninh. Lưu manh của thành phố Đại Ninh lại nhức đầu. Các tổ chức không ngừng khen ngợi. Liễu bí thư mới nhận chức cũng khen ngợi không hết lời Lương cục trưởng, đã thu phục được hầu hết cặn bã của thành phố Đại Ninh. Về phần trộm cắp trên xe công cộng càng không nhìn thấy.
Ai biết trên xe có những đại đội trà trộn mặc thường phục. Bởi vì Liễu bí thư đi xe công cộng cũng đã đụng qua chuyện như vậy, loại người này bị coi là đối tượng đả kích hàng đầu. Chỉ cần bắt được, ít nhất cũng phải lao động cải tạo hai năm. Liễu Tấn không ngờ, bởi vì kinh nghiệm đi xe công cộng của hắn mà khiến cho bọn lưu manh trong thành phố gặp hạn lớn.
Liễu Tuấn gọi điện thoại cho Trình Tân Kiến không phải là vì chuyện này.
"Trình ca, cái phòng hát 'Mộng Paris' anh điều tra thế nào rồi?"
Liễu Nha Nội bị Bạch tiểu thư ủy khuất, ngữ khí cũng không còn bình tĩnh.
"Ha ha, Tuấn Thiểu! chuyện lộn xộn không ít, hai ngày nữa thì động thủ..."
Trình Tân Kiến chưa từng nghe thấy Tuấn Thiểu ngữ khí khác thường.
"Hai ngày nữa? Hì hì, mấy người các anh đều là bất tài sao? Tôi bị người ta gạt mười ngày nửa tháng rồi, vì một chiếc Santana cũ nát, cơ hồ muốn tra xét tôi đến tận nơi tận chốn! Các anh nếu như muốn sống thì tối nay động thủ đi. Không được thì thôi đi" Liễu Tuấn hầm hừ cúp điện thoại.
Trình Tân Kiến là người bạn đầu tiên mà hắn kết thân, giao tình rất sâu sắc. Trước mặt lão Trình, Liễu Tuấn đều luôn nói ra ý kiến của mình.
Trình Tân Kiến ở bên kia để điện thoại xuống sờ đầu, hắc hắc nở nụ cười.
Bị Tuấn Thiểu nói vậy nhưng mà cục trưởng lại rất thư thái. Như vậy mới khiến hắn thấy thú vị, mấy năm nay, Trình Tân Kiến cảm thấy Tuấn Thiểu cách mình càng ngày càng xa giờ thì tốt rồi, cái tên tiểu tử của mười năm trước đã trở lại, cái tên ngang ngược đã trở về.
Trình Tân Kiến gọi Tiếu Kiếm và Vương Bác Siêu đến, cười hì hì nói : "Tuấn Thiểu nổi giận rồi, mau đi mời người đến đây, đêm nay thượng chúng ta sẽ đập bể cái 'Mộng Paris' đó."
...
"Không phải thông báo là mai đến làm việc sao? Tại sao hôm nay đã đến rồi?" Bạch trưởng phòng vừa viết rất nhanh vừa liếc nhìn Liễu Tuấn một cách chán ghét, sau đó hòa khí hỏi.
Bạch đại tiểu thư trước giờ không bao giờ hòa khí với Liễu Nha Nội .
Như vậy tức là vẫn còn giận. Liễu Tuấn im lặng một lát.
Xem ra chính mình vẫn đánh giá thấp tính ghen của phụ nữ. Bạch Dương không có tư cách ghen, huống hồ gặp Hà Mộng Doanh có một lần đúng là không hợp lý. Nhưng trên thế giới này vốn có rất nhiều chuyện vô lý, nhất là chuyện liên quan đến hai mỹ nữ. Nhưng thái độ của Bạch Dương rất rõ: tôi đúng là rất khó chịu, anh xem rồi lo liệu đi!
"Chuyện đi làm đừng nói vội." Liễu Tuấn cười nói.
Bạch Dương nhìn hắn nói: "Cái gì mà đừng nói chuyện đi làm nữa? Cậu muốn từ chức sao?"
Liễu Tuấn nhún nhún vai: "Không công khai mà. Cấp trên khoan dung, chuyện này tôi không vui mừng gì. Lúc trước không phải văn phòng thư ký quyết định tạm thời cách chức của em sao?Hì hì, đã vậy, nếu muốn tôi trở về làm, thì cũng phải phiền mấy vị bí thư mở cuộc họp, Vi phó bí thư cùng Lâm giám sát kỷ luật viên công bố hẳn hỏi, khôi phục chức vụ của đồng chí Liễu Tuấn, lúc này mới hợp trình tự. Cũng tránh cho người ta nói Hàn bí thư lợi dụng quyền lực, một mình thay đổi quyết định của cả văn phòng bí thư."
"Vi phó bí thư cùng Lâm giám sát kỷ luật viên công bố lần nữa?" Bạch dương không khỏi có chút buồn cười. Cái tên này thật đúng là có khí phách.
"Bọn họ tạm thời cách chức em, giờ đây tất nhiên muốn phục chức thì họ cũng phải làm chứ.Chuyện này chẳng có gì hay ho cả." Liễu Tuấn ngữ khí rất bình tĩnh tựa hồ như kể chuyện xưa.
Bạch Dương nhìn ra ngoài cửa, không thấy ai, liền hạ giọng nói : "Tiểu Tuấn, thế này đi, dù sao người tôi cũng là thượng cấp Hà bí thư đoàn trung ương cũng không quản được những chuyện nhỏ nhặt như vậy đâu."
Nói đến Hà bí thư, thần sắc của Bạch Dương có chút không tự nhiên.
Không, bạch trưởng phòng lại nghĩ tới này vị ưu nhã xinh đẹp của gì hội dài.
Cái này tiểu ngoan đồng, thời khắc mấu chốt luôn có thể làm ra điểm đa dạng.
Liễu Tuấn cười nói: "Không liên quan đến Hà bí thư, em cũng không trông cậy vào chuyện bà ấy tên hỏi chuyện của em. Nhưng Vi An Bang không tuân thủ quy định không thể trách em ra tay cay độc được!"
"Hả? Cay độc? Tiểu Tuấn, cậu muốn làm gì?" Bạch Dương giật mình, nhìn từ trên xuống dưới Liễu Tuấn.
"Hì hì, không có gì. Đi thôi, sắp hết giờ làm rồi, mời chị đi ăn cơm, cho chị xem một trò hay." Bạch Dương hung hãn nhìn chằm chằm cái thứ gì đó trong tay Liễu Tuấn.
Liễu tuấn hì hì cười. Hắn hiểu rằng Bạch Dương nhất định sẽ không kìm được lòng hiếu kỳ. Xem trò hay chỉ là thứ yếu, mấu chốt là cô muốn biết quan hệ của hắn và Hà Mộng Doanh, chỉ sợ tối nay không ngủ ngon giấc.
Đến ngay cả người phụ nữ ưu tú gặp phải chuyện này cũng phải loạn đầu.
...
Liễu Tuấn chọn nhà hàng Tây đối diện "Mộng Paris". Vị trí gần cửa sổ.
Ngồi ở chỗ nầy, có thể nhìn thấy cửa chính của phòng hát "Mộng Paris".
Giờ đây vẫn còn tương đối sớm, "Mộng Paris" chưa có một vị khách nào.
Tháng bảy thành phố Đại Ninh thời tiết rất nóng.
Điều hòa của nhà hàng Tây mở lạnh đến nỗi Bạch Dương cảm thấy hơi lạnh. Liễu Tuấn vẫn như cũ ngồi ở nhà hàng Tây ăn đồ ăn Trung Quốc, uống canh Trung Quốc. Chỉ có một chút tư vị là hơi Tây, đúng vậy một ly nước trái cây của Tây, nhưng cũng chỉ là sinh tố dưa hấu.
Liễu Tuấn trước sau như một chỉ uống sinh tố. Bạch Dương không giống Liễu Tuấn, ăn đồ ăn Trung Quốc. Cô thích không khí yên tĩnh ở đây.
"Nói đi cô Hà Mộng Doanh gì gì đó, có chuyện gì à?" Thấy Liễu Tuấn không chủ động , Bạch đại tiểu thư rốt cục nhịn không được, nhìn Liễu Nha Nội hỏi.
"Bạn bè bình thường, ở thành phố Nam Phương. Em cũng không biết địa vị của cô ấy lại lớn như vậy!" Liễu Tuấn đã sớm nghĩ kỹ kế sách đối phó, mở to mắt nói dối, hơn nữa mặt không đổi sắc, rất có thiên phú lừa dối.
Bạch Dương một lần nữa chằm chằm nhìn hắn với ánh mắt "Chỉ có quỷ mới tin cậu".
"Cậu quen biết nhiều người quyền thế như vậy, người ta sống ở Nam Phương cả đời, thì sao có thể quen biết được?"
"Chuyện này, nói ra rất dài dòng."Liễu nha nội cười, cũng không hi vọng mấy lời tán phát này có thể trấn an Bạch Dương . Trình độ lừa dối thể hiện ở sự tỉ mỉ, chi tiết. Mỗi chi tiết đều phải rõ ràng, hợp lý, chỉ có những trường hợp khẩn cấp mới được nói những câu nửa vời khiến đối phương nghe xong không biết nói gì.
Bạch Dương nhấp một ngụm nước, bày ra tư thế “ rửa tai lắng nghe”.
"Trước tiên là nói về Lương Kinh Vĩ..."
Chuyện của Liễu Tuấn bắt đầu từ Lương Kinh Vĩ. Một đứa con anh hùng có một người cha "Tặc tử", rất có khí chất, một khúc dạo đầu nghe thật hấp dẫn. Tất nhiên, Lương Xảo nhẹ nhàng được đề cập tới. Một Hà Mộng Doanh đã khiến cho Bạch đại tiểu thư cực độ khó chịu, giờ lại chui ra một Lương Xảo, Liễu Nha Nội tưởng chừng như sắp bị ăn đòn.
Bạch Dương trên mặt bắt đầu hiện lên ba chữ "Không cam lòng", nhưng mà rất nhanh chóng bị câu chuyện xưa của Liễu Tuấn cuốn hút.
Liễu Tuấn hơi than phiền, Bạch Dương bề ngoài khôn khéo giỏi giang, thành thục ổn trọng nhưng trong đầu vẫn còn cái tên nhà báo thực tập không có lương tâm đó.
Có lẽ, chỉ trước mặt Liễu Tuấn mới là như thế.
Bạch đại tiểu thư biết khởi đầu câu chuyện từ Lương Kinh Vĩ, đằng sau đều do Liễu Nha Nội bịa ra.
"Thì ra là như vậy..." Bạch Dương đã uống xong hai cốc nước trái cây và cùng với Liễu Tuấn thì ăn không ít thịt cuốn. Hắn bỗng nhiên giật mình, không khỏi kêu lên: "Ai da, chị sắp béo phì rồi!"
Liễu Tuấn nở nụ cười, nhìn Bạch Dương cười tủm tỉm nói: "Chị giờ đây dáng chuẩn quá rồi, thêm mấy cân thịt, không thành vấn đề!"
"Không được, chị năm mươi cân rồi đấy." Bạch Dương thốt lên.
Tại sao trước mặt cái tên này mình lại nói ra bí mật của con gái vậy nhỉ?Trước kia chỉ có bạn bè thân thiết mình mới nói mà.
Liễu Tuấn ha ha cười: "Em đến từ nhà Đường."
"Cái gì?" Bạch Dương nhất thời chưa khôi phục lại tinh thần.
"Em thích những mỹ nhân béo!" Liễu Tuấn lại bắt đầu đùa cợt.
Bạch Dương trợn mắt nhìn, cười khanh khách.
"Ai, ngày mai cậu không đi làm thật sao?" Liễu Tuấn mỉm cười không đáp, quay đầu nhìn nhìn ngoài cửa sổ, đã chín giờ, "Mộng Paris" đã náo nhiệt, có rất nhiều người đang ra vào. Chuyện này nói còn dài lắm.
Bạch Dương cũng quay đầu nhìn theo. Chỉ thấy mười cỗ xe cảnh sát đi tới có đèn nhưng không có thổi còi, nhanh chóng vây quanh "Mộng Paris", mười mấy tên cảnh sát võ trang đầy đủ nhảy xuống, người xuống từ xe của lãnh đạo chính là Trình Tân Kiến.
Trình phó cục trưởng rất khí thế một tay chống nạnh đứng ngay tại chỗ, một tay vẫy vẫy, nói vài câu gì, bọn cảnh sát liền chia làm hai đường, ở cửa ra vào cảnh giới, một đường khác lao thẳng tới "Mộng Paris" .
"Bọn họ muốn làm gì?"
Liễu Tuấn cười nói: "Có thể là trị an kiểm tra, trong khoảng thời gian này, trị an rất nghiêm."
"Mộng Paris có vấn đề sao?" Bạch Dương có phần kinh ngạc.
Liễu Tuấn mỉm cười nói: “ Kiểm tra kĩ thì phòng hát nào cũng có vấn đề."
Bạch Dương cũng cười.
"Mộng Paris" của bà chủ họ Vi, là em ruột của Vi An Bang. Cái này Bạch Dương biết . Nhưng mà nghe nói Vi An Bang có cổ phần ở "Mộng Paris", chân tướng như thế nào thì không biết. Cái tên này sao lại chắc như vậy, ở đây chờ Vi An Bang.
...
"Thời gian trước chuyện đồng chí Liễu Tuấn có vấn đề về kinh tế, chúng tôi đã đã thẩm tra hoàn toàn là lời đồn. Tài sản cá nhân của đồng chí Liễu Tuấn, là do chơi cổ phiếu mà có được, hoàn toàn phù hợp với chính sách của quốc gia, không tồn tại vấn đề gì..."
Hội nghị bí thư đoàn Tỉnh ủy , nhân viên thanh tra Lâm Minh Nghĩa nói.
Trên thực tế, những lời nói này cũng không sai, trên giấy tờ mấy trăm nghìn tài sản cá nhân của Liễu Tuấn lai lịch đều rất trong sạch.
Chỉ có thể nói, tiểu tử này đã có dự kiến trước.
"Sự thật chứng minh, đồng chí Liễu Tuấn là một cán bộ rất ưu tú. Mọi chuyện đã điều tra xong, tôi đề nghị, hủy bỏ quyết định tạm thời cách chức, mời đồng chí đi làm trở lại."
Người vừa nói là Vi An Bang, giọng rất chân thành, vừa nói vừa ngồi gần "Liễu tuấn đồng chí" mỉm cười gật đầu. Liễu Tuấn ngồi nghiêm chỉnh, trên mặt không chút biểu cảm.
"Các đồng chí khác có ý kiến gì không?" Hàn Giang cười hỏi.
"Đồng ý." Mọi người lập tức tán thành. Những phó bí thư khác cũng đã nhất trí thông qua.
"Liễu Tuấn đồng chí có ý kiến gì không?" Hàn Giang thân thiết hỏi.
Liễu Tuấn lúc này mới gật đầu làm lễ rồi nhìn Lâm minh Nghĩa, khẽ cười nói: "Hàn bí thư, các vị bí thư, Bạch trưởng phòng, tôi hy vọng sau vấn đề của tôi tỉnh ủy ta sẽ lập ra một tổ chức chuyên điều tra kết luận."
Hàn Giang liền nhìn về phía Lâm Minh Nghĩa, hắn có phần cứng ngắc gật gật đầu.
"Tôi sẽ xem xét. Vấn đề đã điều tra xong, cũng cần có một tổ chức xác nhận, kết luận..." Hàn Giang cười tủm tỉm nói.