Đến chỗ giao nhau giữa huyện Đại Bắc và khu Đông Hồ có mấy xã huyện được thành lập. Khu vực địa hạt lớn gấp hai khu mới của huyện Hướng Dương. Nhưng mà thu hút đầu tư mấy năm nay vẫn không nhận được phản hồi tích cực, vài con đường mới chỉ được tu sửa có một nửa, nhìn trông giống như một gánh hát rong chứ không mang dáng vẻ của địa phương cấp phó.
Liễu Tuấn kéo hai người bạn đồng học đến gặp Liễu Triệu Ngọc.
Trong văn phòng , Liễu Triệu Ngọc cũng không chắc là ở đó, nhưng cứ thử xem sao đã. Ai ngờ Liễu Tuấn chẳng những gặp được Liễu Triệu Ngọc, mà còn gặp được cha của hắn và Lý Dũng.
Bên ngoài đã là sáu giờ tối, sắc trời vẫn sáng rõ, mùa hè trời tối muộn. Liễu Tuấn liếc nhìn chiếc Audi 1 mang biển số 1 của thành phố Đại Bắc.
"Ha ha, cha tôi ở đây." Liễu Tuấn cười nó với hai người bạn.
"Hả?" Hai người bốn mắt nhìn nhau.
"Thời gian này cha tôi rất quan tâm đến dự án xây dựng này. Không có việc gì. Cha tôi rất dễ tính, không kiêu ngạo chút nào." Liễu Tuấn đỗ xe xong đi về phía văn phòng sáng đèn.
Công ty Đằng Phi là một doanh nghiệp lớn, mặc dù công trình này mới chỉ bắt đầu xây dựng, lãnh đạo đến xem cũng nhiều do đó văn phòng cũng khang trang sáng sủa hơn những túp lều đông lạnh hè nóng của công trình bình thường,
Đi vào văn phòng. Bên trong rất náo nhiệt. Mấy người đang cùng ngồi ăn cơm. Ở giữa chính là bí thư tỉnh ủy thành phố Đại Bắc Liễu Tấn Tài. Cùng ngồi với các công nhân quanh một cái bàn, mười bảy người cùng nhau ăn cơm.
"Ha ha, tiểu Tuấn, sao lại tới đây?" Một vị trung niên ăn mặc sơ mơ trắng đeo cà vạt đen, đầu tóc bóng lộn hỏi hắn. Khỏi cần nói nhân vật này chính là tổng tài của công ty Đằng Phi, Liễu Triệu Ngọc . Liễu tổng tài lúc này cũng bưng một cái bát lớn, mồ hôi đầm đìa.
"Đến sớm không bằng đến đúng lúc, chính vì đói bụng nên em mới đến đây." Liễu Tuấn nở nụ cười, chào hỏi cha hắn: "Cha, cha cũng ở đây ăn cơm à?"
"Con đến đúng lúc, ta cũng đến đúng lúc? Đến ăn cơm đi." Đường đường là bí thư tỉnh ủy cũng cầm một bát cơm lớn ăn nhiệt tình.
Tạ Ý Tường nhanh chóng xới cơm cho ba người Liễu Tuấn , chẳng mấy chốc ba bát đầy đã đặt trước mặt họ, mọi người cũng dịch ra cho họ ngồi vào. Thức ăn rất thịnh soạn, gà thịt cá đều đủ cả, làm cho người ta vừa thấy đã muốn ăn. Xem ra mọi người cũng đều mới ngồi vào bàn, chưa động đũa.
Liễu Tuấn cũng không khách khí, gắp lấy miếng thịt ba chỉ bỏ vào miệng.
Dịch Hàn Trương Hiểu Mạn bưng chén, không nghĩ gì đến ăn cơm chỉ ngây ra nhìn Liễu Tấn Tài.
Trong suy nghĩ của họ, bí thư là nhân vật lớn, vậy mà lại cùng những người bình thường ăn chung, thức ăn cũng không phải là sơn hào hải vị.
Nếu không phải chính tai nghe thấy Liễu Tuấn gọi là cha thì bọn họ không tin.
Liễu Tấn Tài thấy hai người liền hòa ái cười: "Ăn cơm đi."
Hai người như bừng tỉnh vội cúi đầu ăn cơm. Nhưng trong thời gian ngắn như vậy bát cơm to của Liễu Tuấn đã hết hơn một nửa. Công nhân ở đây cũng là lần đầu tiên cùng thị ủy bí thư ngồi cùng bàn ăn cơm, nên có chút câu nệ. Thấy Liễu Tuấn ăn rất nhiệt tình thì đều nhìn nhau cười, và bắt đầu ăn nhiệt tình.
Liễu Tấn Tài thường ngày ở nhà một bát là no, nhưng hôm nay cũng phá lệ. Sau khi ăn xong, buông bát đũa, thích ý nói: "Đúng là lâu lắm rồi mới được ăn uống thoải mái vậy."
Liễu Tuấn cười nói: "Đã vậy ngày nào con cũng đưa cha đến đây ăn cơm, nộp chi phí sinh hoạt cho anh Triệu là được.”Mọi người cười ha ha bởi lời nói của hắn.
Liễu Triệu Ngọc cười nói: "Nếu chú mỗi ngày đều đến ăn cơm, công trường chắc phải nửa năm mới xây xong."
Sau khi thu dọn bát đĩa, nhân viên bếp núc công trường đem trà cho mọi người uống. Liễu Triệu Ngọc vội vàng phân phó nói: “ Cho chú trà nóng, cho cả lá trà vào nữa."
Thói quen này của Liễu Tấn Tài, người thân cận nào cũng biết. "Không sao đâu."
Liễu Tấn Tài mới khoát khoát tay, bưng trà nguội lên uống.
"Cha, hôm nay cha đi thị sát khu này à?" Liễu Tuấn hỏi.
"Lý Dũng mới nhậm chức, ta tới cùng hắn." Liễu Tấn Tài mới cười nói.
Lý Dũng vội vàng nói : "Liễu bí thư, nói như vậy thì không dám, những đồng chí của khu kĩ thuật cao phải cảm ơn đồng chí đã giúp đỡ hết mình."
Lý Dũng bằng tuổi Liễu Tấn Tài, đều đã năm mươi tuổi, nhưng mà có vẻ trẻ hơn, tóc vẫn còn đen, không mấy tóc bạc, cả người lộ ra khí chất thông minh tháo vát.
Hắn mới nhậm chức bí thư khu này. Lý Dũng nhận chức công ủy bí thư, cũng phải trải qua đánh giá. Xét thấy tình huống của khu kĩ thuật cao của Đại Bắc không mấy lạc quan, Liễu Tấn Tài mới điều lãnh đạo cũ đi, tất cả mọi người đều không phản đối. Nhưng mà điều Lý Dũng đến thì có người không đồng ý.
Trong văn phòng bí thư, Đào Nghĩa Âu đưa ra ý kiến điều phó thị trưởng Bình Tư, vùng kĩ thuật cao mới được thành lập, đã đảm nhiệm công ủy bí thư, không nên bị thay thế. Vùng kĩ thuật cao cần đồng chí có kinh nghiệm. Lý Dũng vừa tới, cần một khoảng thời gian mới quen với công việc.
Quan trường trong nước có một câu bông đùa thế này: Một tay nắm giữ chân lí tuyệt đối, hai tay nắm giữ chân lý tương đối, những người khác kiên quyết ủng hộ chân lý.
Lý Dũng cái này mới đến nhậm chức, nếu như làm lãnh đạo, trong thời gian ngắn muốn thay đổi tình hình của khu kĩ thuật cao là điều không thể.
Nhưng mà phó thư kí kiêm tổ chức bộ trưởng Lưu Nham lại đồng ý với cách nhìn của Liễu Tấn Tài, cho rằng nên giao cho Lý Dũng toàn quyền quản lý như vậy mới có thể cải thiện được tình hình.
Huống hồ Bình Tư vẫn là phó thị trưởng thường ủy chủ quản công nghiệp của khu kĩ thuật thì vẫn có thể giám sát được. Bí thư cùng phó bí thư phân công quản lý nhân sự đều đã nói như vậy,Đào Nghĩa Âu cũng không nói được gì, không thể công khai phá vỡ nguyên tắc của tổ chức.
Mặc dù Hoàng Tri Phi đảo thái, Lương Quốc Cường tiếp nhận chức bí thư chính pháp ủy, Lưu Nham "Đào ngũ", Liễu Tấn Tài trong thường ủy hội cũng chỉ có thể nắm chắc ba phiếu. Đào Nghĩa Âu sẽ phản đối đề nghị này trong thưởng ủy hội là điều chắc chắn.
Nhưng mà Đào Nghĩa Âu giờ đây đã có kinh nghiệm, không chơi cái trò tỉnh ủy dễ nghiêng về một bên. Đại khái nắm chắc nửa số phiếu, thêm vài phiếu trung lập cũng tương đối rồi. Chỉ cần phiếu chống nhiều hơn phiếu tán thành một chút, cũng không nhất định phải quá nửa, chuyện Lý Dũng bắt đầu làm việc sẽ bị gác lại.
Ai ngờ đến khi biểu quyết, tình huống lại vượt ngoài dự liệu của Đào Nghĩa Âu .Ngoại trừ hai phiếu trung lập, thường ủy Bình Tư Trữ, và cả Đỗ tư lệnh đều tán thành. Tất cả bảy phiếu tán thành, năm phiếu phản đối, một phiếu bỏ quyền thông qua. Sau khi báo lên tỉnh ủy đương nhiên là được thông qua.
Sao lại thành ra như thế? Nghĩ tới nghĩ lui, Bình Tư Trữ cũng là nghĩ cho tiền đồ của mình nên bỏ phiếu tán thành. Về Đỗ tư lệnh viên cái "Lão trung lập" này lại bỏ phiếu tán thành thì không thể lý giải nổi.
Dù là Đào Nghĩa Âu thông minh đến đâu, cũng không ngờ Liễu Tấn Tài có quan hệ thân thiết với tham mưu trưởng quân khu.
Nghe xong những lời khách sáo của Lý Dũng, Liễu Tuấn cười khoát khoát tay: "Tốt lắm, không nói chuyện này nữa. Triệu Ngọc công trình này phải nhanh chóng hoàn thành, đưa vào sản xuất."
Liễu Triệu Ngọc liên tục gật đầu: "Xin chú yên tâm, chúng cháu sẽ đẩy nhanh tiến độ."
Nếu là trường hợp chính thức, Liễu Triệu Ngọc cũng có chút kiêng kị, không gọi thân mật là chú nhưng đây là công trường nên Liễu Triệu Ngọc cũng không cần phải câu nệ.
Liễu Tấn Tài mới gật gật đầu, hỏi Liễu Tuấn nói: "Tiểu Tuấn, sao lại đến đây lúc này? Hai vị này, là bằng hữu của con hay là đồng sự?"
Liễu Tuấn vốn không định nói chuyện Thất Lĩnh Trùng cho cha, chính mình đến tìm Liễu Triệu Ngọc để vận động hắn quyên ít tiền, thông qua hội thanh niên xây trường học mới. Nhưng giờ đây cha hắn đã hỏi thì hắn cũng không giấu.
"Cha, giới thiệu với cha, đây là Hàn Dịch, còn đây là Trương Hiểu Mạn. Hai người đều là bạn học ở Hoa Nam của con. Chuyện của họ quả thật rất cảm động!"
Liễu Tuấn giới thiệu hai người với cha và cũng nói luôn chuyện của hai người. Liễu Tấn Tài nhíu mày.
"Chuyện như vậy, giáo ủy huyện Ninh Bắc, chính phủ huyện sao lại coi như không biết? Mười mấy giáo viên và mấy trăm học sinh phải học tập sinh hoạt trong những căn phòng nguy hiểm như vậy, vạn nhất xảy ra sự cố, thì đúng là lớn chuyện…."
Tạ Ý Tường vội vàng rút ra quyển sổ, ghi chép lời của bí thư lại.
Hắn đi theo Liễu Tấn Tài đx một thời gian nên đã biết tính, thế nào chuyện này cũng được tra đến cùng.
"Cha, huyện Ninh Bắc kinh tế không phát triển, tình huống như vậy, chứ không phải chỉ riêng trường trung học đó. Muốn cho chính phủ huyện đứng ra giải quyết, cũng cần một khoảng thời gian. Chúng ta cứ giúp Hàn Dịch giải quyết tình hình trước mắt rồi tính sau." Liễu Tuấn khẽ cười nói.
"Con định giúp bọn họ thế nào?" Liễu Tuấn liền nhìn về phía Liễu Triệu Ngọc, cười nói: "Cái này phải nhờ vào anh Triệu đây. Em đưa hai người họ đến đây vốn là để nhờ anh ra tay giúp đỡ."
Trước mặt chú Thập Nhị, Liễu Triệu Ngọc vỗ ngực, rất hào khí nói : "Không vấn đề gì, tiểu Tuấn cứ nói, có gì tôi cũng sẽ giúp cậu!"
Hai vợ chồng Dịch Hàn liếc nhau mừng rỡ không thôi. Bọn họ nhìn quy mô công trình này là biết tổng tài là người có tiền. Không ngờ vấn đề phức tạp mất thời gian vậy mà người ta lại đồng ý giúp đỡ.
"Em cũng không biết cần bao nhiêu tiền." Liễu Tuấn cười đáp, chuyển hướng về phía Dịch Hàn: "Dịch Hàn, cậu đã tính toán qua chưa?"
Dịch Hàn sâu hít sâu một hơi, nói : "Nếu như xây một ngôi trường mới thì vật liệu cũ của trường vẫn còn có thể sử dụng được một ít, chắc cần khoảng hai trăm nghìn. Nếu như sửa cả sân thể dục, bóng chuyền thì phải mất thêm khoảng năm sáu chục nghìn..."
"Không vấn đề gì, tôi cho cậu ba trăm nghìn." Liễu Triệu Ngọc nói không chút do dự.
"Cảm ơn, cảm ơn anh Triệu..." Dịch Hàn không biết Liễu Triệu Ngọc ở công ty Đằng Phi giữ chức vụ gì nên gọi là anh.
"Anh Triệu ngọc, cứ cho khoảng 350 nghìn đi. Em thấy gạch gỗ của trường đó đều không thể dùng lại phải xây mới thôi." Liễu Tuấn muốn thêm năm mươi nghìn.
"Được rồi, cậu nói bao nhiêu thì là bấy nhiêu." Liễu Triệu Ngọc vui vẻ nói.
Liễu Tấn Tài nói : "Triệu Ngọc đây là chuyện tốt, không nên trì hoãn, hãy mau chóng hành động đi."
"Vâng."
Hai vợ chồng Dịch Hàn liếc nhìn nhau vui mừng nhướng mày như nói chuyện này chỉ cần Liễu Triệu Ngọc đáp ứng, Liễu Tấn Tài dặn dò một câu, coi như là ván đã đóng thuyền.
Liễu Tuấn cười nói: "Anh Triệu ngọc, mặc dù đây là chuyện tốt nhưng phải làm theo trình tự. Ngày mai em sẽ đến hội thanh niên báo cáo, việc anh quyên tiền, rồi đưa tiền đến huyện Ninh Bắc, vậy mới không để cho người ta lời ra tiếng vào."
Liễu Tấn Tài mới nghe xong mỉm cười. Đứa con trai này làm việc càng ngày càng ổn trọng, nó đã hiểu "Làm náo động"trong quan trường là điều tối kị.