Mẹ dẫn chị Hai, chị Ba đi làm thủ tục chuyển trường. Trước kia chị cả học lớp 9 trường trung học Hồng Kỳ, chị hai lên lớp 7 trường trung học Hồng kỳ, chi ba học lớp 4 ở trường tiểu học Liễu Gia Sơn, học kì năm thứ 7, 8 trước sắp kết thúc rồi, mọi người chỉ học nửa năm nữa là lên lớp rồi, bình thường mà nói, đây không phải là khoảng thời gian tốt để chuyển trường, nhưng mẹ nhất quyết bắt chúng tôi chuyển đến trường học ở trong huyện. Còn tôi, về cơ bản vẫn chưa vào phòng học, học buổi nào, trên danh nghĩa vẫn là học sinh lớp hai trương tiểu học Liễu Gia Sơn. Học tịch không thể không cần, nêu không, tham gia kì kiểm tra lên lớp sẽ gặp rất nhiều rắc rối.
Theo ý của mẹ, nếu hôm nay chuyển vào trong huyện sống, không thể theo Châu Tiên Sinh học nữa, vậy là tôi phải đến trường đi học.
Việc này làm tôi rất đau đầu.
Lời mẹ nói cũng phải nghe, tôi là một đứa trẻ con mới 8,9 tuổi, không thể ngày nào cũng đi lang thang được. Để mọi người biết con trai của phó chủ nhiệm phòng tuyên truyền huyện Cách Ủy, không đi học, sợ không phải là một việc hay.
Đối với tôi mà nói, ngoài vào đại học, nếu không thì vào bất cứ trường nào cũng không có ý nghĩa gì. Không dễ dàng từ: "luyện ngục"của trường tiểu học Liễu Gia sơn thoát ra, lại phải vào: "hỏa khang"của trường tiểu học trong huyện, cả ngày một bọn trẻ con tầm 10 tuổi lẫn lộn chơi với nhau, những trò chơi khủng khiếp, thậm chí còn có những trò liên quan đến: "Luyện Ngục".
Vấn đề là, tôi không tìm ra một lí do nào hợp lí để phản đối viêc không đi học.
Chuyển trường là việc tư, cha đã giao phó rồi, không được dùng xe của xí nghiệp, còn mẹ, phải xin nghỉ làm ở Công xã liên Hoa vài hôm. Không thể không báo cho công xã biết một tiếng, cái đó gọi là bỏ buổi làm không xin phép.Việc này không khó, mẹ gọi một cuộc điện thoại,Ban lãnh đạo của Công xã liên Hoa liền gật đầu chấp nhận.
Trần Ban Hóa chủ động đề cập đến việc giúp chuyển trường, miệng luôn nhận xét, đạo là phải giúp lãnh đạo giải quyết những việc vặt trong nhà, tiếp đến là việc của công xã, không để lãnh đạo phải lo lắng, mới có thể tập trung tinh thần suy nghĩ việc trong huyện.
Ngày đầu tiên "đảm nhiệm" làm Quản phu nhân, Mẹ vẫn còn một số chuyện không thể quyên được. Tuy trong lòng là tình nguyện, nhưng trường học trong huyện nói gì đi chăng cũng không có bạn thân quen. Laị không thể chạy đến chỗ phó chủ nhiêm Liễu huyện Cách Ủy, như vậy có vẻ như dựa thế ép người. Nhìn Trần Ban Hóa từ từ lấy lòng như vậy, mẹ cũng có chút ngán.
Mẹ không giống như nhũng người không có học vấn kia, tham gia công viêc mười mấy năm, va chạm nhiều người trong xã hội, con mắt nhìn người không giống như giống như người bình thường. Tôi cảm thấy Trần Ban Hóa bên ngoài là người nhiệt tình nhưng cũng có chút giả tạo. Tuy nhiệt tình đối với mọi người, đặc biệt là đối với gia đình của cấp trên, rất vui vẻ đi làm hậu cần. Cha vừa mới lên chức, còn mẹ vẫn cẩn thận lạ thường.
Nói đến Vương Bản Thanh, Trịnh Thịnh Phân và Thôi Tú Hòa những vị này đều là những người có thế lực, mọi người không thể không coi thường được. Hơn nữa thế lục bọn họ ở trong huyện Hướng Dương không ai dám chạm. không biết có bao nhiêu con mắt căm ghét âm thầm nhìn nhà Nghiêm gia, Liễu gia, đây là hai họ tân quý của huyện Hướng Dương. Nếu ngày đầu tiên nhậm chúc bị mọi người lắm đươc cái thóp nào đó, những ngày về sau rất bị động.
Mẹ do dự, nghĩ làm thế nào để từ chối ý của Trần Ban Hóa, nhưng lại không muốn làm mất mặt người đó.
Lúc đó Giải Anh đã đến giúp mẹ giải vây.
"Chủ nhiệm Trần, việc này không muốn làm phiên mọi người trong phòng. Tôi đi cùng Bích Tú một vòng nhé."
Trần Ban Hóa trên mặt lộ rõ nụ cười, gật đầu liên tiếp: "Vậy thì tốt rồi, chủ nhiệm Giải không làm việc ở Giáo Tú? Có chị xuất mã thì, việc gì cũng tự nhiên được giải quyết."
Hai người trụ cột ở trong phòng kéo tay tôi nhẹ nhẹ và nói, Trần Ban Hóa biết ý cáo từ mọi người rồi đi.
"Ôi chao, Chị Giải, Tôi không biết chị là chủ nhiệm của Giáo Tú......"
Mẹ không tiện nói.
"Chị đừng nghe anh ấy nói linh tinh, chủ nhiệm cái gì? Chỉ là một nhân viên phổ thông trong phòng Giáo Tú, ngày trước tôi làm giáo viên, mấy trường trong huyện, thành này đều quen một hai người, tôi dẫn chị đi làm thủ tục chuyển trường, chắc cũng không có chuyện gì rắc rối đâu.
Mẹ cười: "Còn phải nói? làm phiền chị rồi."
Chị đó, nói cái gì vậy. Thì bỏ quan hệ của ông Nghiêm và ông Liễu ra một bên, chúng ta cũng là chiến hữu cùng đi trên một chiến hào mà.
Giải Anh cười xì xì, việc Vương Hữu Phúc trách mắng răn day trong buổi đón tiếp, bỗng nhiên kéo mối quan hệ của mẹ với Giải anh ngày càng thân mật hơn, xem ra đây cũng là người phụ nữ giỏi.
Mẹ gật đầu, cũng hận: "Vương Hữu Phúc kia, khi đó làm cho mọi người tức giân quá...."
Giải Anh phủi tay, nói to:"Tiểu nhân, tức giận không đáng........." Khi đó chỉ tay vào tôi và nói: "Đây là Tiểu Quân hả, Ông Nghiên ở nhà thường hay nhắc tên nó, nó là một thiên tài."
Tôi lễ phép hỏi, một Tiểu Thần Thổ lại làm cho mọi người thích như vậy sao.
Ánh mắt Giải Anh cũng cười, xoa đầu tôi .
"Ôi chao, đứa bé này thật đáng yêu.... Bác Nghiêm nhà chị rất ít khi khen người khác, chắng trách ông ấy thích cháu , nói cháu phải làm con rể bác.... haha..."
Đáng ghét.
Không ngờ bác Nghiêm Ngọc Thành ở nhà lại là người nhiều chuyện như vậy.
Nhưng khi nói đến tiểu sử của bác, bác thật sự là một siêu nhân, vừa là nha nội của Liếu Gia, lại vừa là phò mã nhà Nghiên gia, những ngày sau này không phải rất an nhàn sao? Chỉ không biết con gái độc nhất Nghiêm Gia năm nay bao nhiêu tuổi, thân hình, dung mạo có xúng đôi với nha nội không? Hì hì !
Hai vị phu nhân cùng lúc xuất mã, lại thêm Giải Anh ở bên bộ giáo dục quen rất nhiều người chức to, tất cả đều được sắp xếp , những vị lãnh đạo của mấy trường không dám nói không quen, sợ chảy cả nước đái,đầu gật đồng ý mồn không dám nói câu nào, chẳng hạn như kiểm tra vào học gì đó, quỹ lớp, đồng loạt đều có thể miễn. Thiếu gia,tiểu thư nhà chủ nhiệm Liễu, đi học lúc nào cũng được. Đối với thủ tục chuyển trường, càng không phải lo lắng, Giải Anh nói về phòng làm việc gọi mấy cuộc điện thoại là được rồi. Không cần phải tự mình chạy đến làm thủ tục.
Tôi bị chuyển vào lớp một năm thứ hai trường tiểu học Dân Chủ.
Lần này lại không dùng đến quan hệ của Giải Anh, vì chủ nhiệm Tạ Yến Hóa lớp một năm thứ hai, là là bạn học của cha tôi ở Bảo Châu Trung Sư.Năm thứ nhất ông ấy bắt dầu quản lí tôi, mãi đến năm thú tư mới thay đổi chủ nhiệm khác.
Trường tiểu học Dân Chủ cách Thanh Sơn Lĩnh không gần, người lớn đi bộ mất 20 phút mới đến nơi. Tôi người nhỏ chân ngắn, sợ phải đi bộ hơn nửa tiếng mới đến. Cũng may có chị ba cũng chuyển đến đây học năm thứ tư, có người bầu bạn đi cùng.
Thực ra tôi rất muốn nói điều kiện với thầy Tạ, xin thầy đừng xắp xếp bài tập về nhà gì đó cho tôi, nghĩ lại, thôi không nói nữa. Viết mấy trăm chữ, làm mấy trang bài tập,học cùng những bạn cùng tuổi,có thể lãng phí mấy tiếng, khổ nhưng không nói, với tôi tất cả có thể xem xét đươc, hoàn toàn không nhất thiết phải ra oai, tránh mọi người ở sau lưng dị nghị rèm pha, nói ở đây có tiểu nha nội.
Trong lớp, tôi cũng không chăm chỉ nghe giảng. Dù sao những vấn đề này cũng có hết trong sách giáo khoa,tôi ở tiểu học Liễu Gia Sơn cũng học qua rất nhiều lần, cho là lên xe đi lại đương cũ vậy.
Ài, tạm thời chỉ có thể làm được như vậy.
Tôi từ từ tìm lai trong kí úc kiếp trước đã đọc qua những cuốn tiểu thuyết, muốn tìm ra một phương pháp có thể tham khảo. Nghĩ đi nghĩ lại, cũng không tìm ra, như chiến sĩ tương lai,thể hiện thân thủ, không phải thuận buồm xuôi gió như con đường làm quan, là lướt thuyền trên biển, tiến vào kim mã ngọc đường, đi ra bằng con đường hít thở, kiều phu mĩ thiếp, hồng sắc tri kỉ, xuất hiện tầng tầng lớp lớp, những ngày đó sống cũng rất tốt, chặc lưỡi, đến thần núi cũng phải ghen đỏ hết cả hai con mắt.
Giống như tôi, đã trở thành một học sinh tiểu học, phải lên lớp...lên ngày nào cũng nhăn mặt, vì kiếm mấy đồng tiền ăn một bữa óc lợn , nhưng một đồng cũng không kiếm được.
Day dứt, day dứt!
Nhìn thấy tôi không vui, cha liền hỏi: "Tiểu Quân, sao không vui vậy?"
Mọi thứ con đều biết, lại còn phải học lại một năm, lãng phí thời gian mà."
Trong bụng tôi chứa đầy sự túc giận, nhịn không được liền tỏ rõ sự oán trách ra mặt.
Mẹ thì biết được bao nhiêu, Giải Anh cứ nghĩ là tôi đang nói đùa, cười :" Tiểu Quân à, các môn học năm thứ hai cháu hiểu hết chưa?"
“Hì hì, cô Giải, năm thứ hai học tính toán gì chứ......."
"Ồ, nói như vậy môn học năm thứ ba, thứ tư cháu đều học qua rồi đúng không?"
Nói như vậy? Nhưng bây giờ, cũng có nhũng kiến thức nói không bằng mọi người. Tôi xì xì đầu lưỡi, làm một cái mặt quỷ, không trả lời câu hỏi này, chạy lên phía trước. Khiến cho mẹ và Giải Anh có một trận cười lớn.
Bận một buổi chiều rồi, hai nữ chủ nhân của hai nhà đều không về kịp làm bũa tối. Đúng bên ngoài lầu hai nói chuyện tào nao, là hai người trợ thủ đắc lực của tân nhậm chức huyện Hướng Dương, một tiểu cô nương mặc bộ váy hoa đi quanh Nghiêm Ngọc Thành. Giải Anh và Mẹ tiến lại gần một đám tre con, tiểu cô nương vỗ tay, gọi mẹ.
Có lẽ đây chính là con gái của Nghiêm Ngọc Thành, mấy lần bảo làm vợ của tôi, nên tôi có chút chú ý.
"Phi Phi, đói rồi hả? " Giải Anh nhẹ nhàng xoa đầu tiểu cô nương một cái ân ái, rồi vỗ nhẹ: "Phi Phi, nào, giới thiệu cho con một bạn nhé. Đây là anh Tiểu Quân nhà chú Liễu, cha con thường nói gả con làm vợ nhỏ bé cho bạn ấy đó...."
Nói xong liền cười tủm tỉm.
Không ngờ Giải Anh cũng lắm chuyện như vậy, lấy Nghiên Ngọc Thành thật xứng đôi.
Phi Phi đỏ mặt có chút ngại ngùng, lườm tôi một cái, không phục liền gọi: "Mẹ, cậu ấy kém con tuổi, con mới là chị."
Tôi nhìn kĩ, cô bé tầm 10 tuổi,khuôn mặt hình trứng chim bồ câu, mắt to và đen, làn da trắng,cao như ngọc trai màu hồng, rất đáng yêu, không hổ danh bố mẹ đều xinh đẹp.
Tôi phải thùa nhận, nhìn mặt cô ấy không thể đoán ra tuổi tác. Tâm trạng của tuổi 40, thực tế lại là người phụ nữ 30 tuổi, trong con mắt của tôi là quá trẻ. Nhìn thấy tiểu cô nương xưng chị với con búp bê, làm tôi rất ngạc nhiên.
Mẹ cười và hỏi: "Phi Phi, năm nay cháu mấy tuổi rồi? Tiểu Quân nhà bác năm nay 9 tuổi rồi."
Phi Phi lập tức đắc ý nói: "Bác xem đó, cháu đã nói cháu là chị rồi mà. Tháng trước là sinh nhật tròn 10 tuổi của cháu."
Toát mồ hôi lạnh.
Mội tiểu cô nương 10 tuổi lại hiểu chuyện thế giới nhân tình rồi à, nói dối tuổi của mình. Có thể trong con mắt Nghiêm Ngọc Thành và Giải Anh, cô bé mãi là một đứa bé gái không bao giờ hiểu được đây là việc gì?
Nghiên Ngọc Thành cười vui xướng, rồi nhìn tôi với con mắt bẫn cợt.
Tôi đột nhiên thấy rất khó chịu, trong lóng xuất hiện........ một ý nghĩ, ngay lập túc khom lưng chào Nghiêm Ngọc Thành và Giải Anh, lễ phép nói :" Nhạc phụ, nhạc mẫu! "
Phiền phức quá.
Không ngờ một người 40 tuổi rồi, trong lòng lại có những trò đùa vô vị như vậy.
Tôi cũng không thèm để ý đến sự ngạc nhiên của họ, kéo tay cô vợ nhỏ của tôi đi: "Phi Phi , đi, không để ý đến bọn họ nữa, hai chúng ta đi, anh kể cho em nghe một câu truyện......"
Ha ha, thân là nha nội, lần đầu tiên cầm tay bạn gái, không có xe đẹp rượu nổi tiếng, cũng không có hoa hồng, chỉ có những câu chuyện, nha nội lam việc này rất kém.
Quả nhiên người vợ nhỏ này không chấp nhận, đỏ mặt, chốn phía sau người Giải Anh, rồi nhìn tôi với hai ánh mắt to đầy vẻ tò mò.
Nghiêm Ngọc Thành cười ha ha: "Tiểu tử này, còn hăng hái hơn cả bác. Được, đợi cháu lớn rồi, chỉ cần có lăng lục thật sự, bác sẽ gả con gái bác cho cháu."
Tôi cười lớn, và nói : "Bác Nghiêm, 10 năm sau sẽ bàn đến chuyện này, bây giờ tạm thời không hứa vội ạ. Cháu đói lắm rồi, Cháu bây giờ là cánh tay phải của bác rồi,không phải muốn mời 2 bác ăn cơm một bữa cơm chứ?"
Cũng không hiểu vì sao, trong lòng của tôi đối với bác Nghiêm luôn có sự tôn kính, càng tôn kính bao nhiêu tôi lại càng không phục bấy nhiêu, luôn muốn tim cơ hội cho bác ấy một bài học.
Nghiêm Ngọc Thành nói: "Tiểu tử thối, cũng biết lấy gậy để leo lên đấy, có cần lấy cây gậy trúc của bác đến không?"
Cha cười rồi nói :"Chủ nhiệm nghiêm vừa nói với tôi rồi, dù sao cũng chưa nấu cơm, đợi mọi người về, mời mọi người ăn cơm."
Đi, cùng nhau đi ăn cơm, mời mọi người đi ăn món chân giò hầm.
Tôi lập tức chảy cả nước miếng.
Sau mười mấy năm, tất cả đã đổi thành khách sạn Hướng Dương, món chân giò hầm vẫn là món ăn nổi tiếng của quán, tôi đi ăn hai lần rồi, lần nào cũng no căng. Nghĩ đến là có cảm giác thèm chảy cả nước miếng ra rồi, cú nghĩ nghĩ đến nó là tôi thấy vui rồi.
Đại khái là kiếp trước không hiểu vì sao thể trạng của tôi lại béo như vậy, cứ theo tình hình như thế này, kiếp này tôi có thể biến thành” hổ hình đại hán”.
Ngón tay cái tôi chỉ: "Quả nhiên làm cánh tay đắc lực, lãnh đao là không giống nhau."
Nghiêm Ngọc Thành trong lòng rất vui, lấy tay vỗ nhẹ tôi một cái, cười: "Tiểu tử thối, lão tử đã gả con gái cho ngươi rồi, lại còn phải mời ngươi đi ăn cơm, lỗ to rồi. Cháu phải nhớ rõ, nợ bác một món nợ nhân tình!"
Xem kìa, nhạc phụ vẫn chưa thành sự thật, đấy là do lão tự nghĩ ra thôi.