Bữa tiệc tự nhiên là phải ngừng lại, Dịch Hàn kính mời Phương bí thư lên đài làm ra chỉ thị.
Phương Triêu Dương liên tục xua tay: "Liễu bộ trưởng ở đây, tôi làm chỉ thị gì chứ!"
Liễu Tuấn mỉm cười nói: " Phương bí thư quá khiêm nhường rồi, Thất Lĩnh là địa phương ngài quản lý, hôm nay lại là ngày tốt, dĩ nhiên phải mời ngài lên thuyết giảng khuyến khích cổ động cho mọi người một chút rồi. "
Phương Triêu Dương cười nói:" Liễu bộ trưởng đây là phê bình tôi rồi, tôi có cái tài nghệ gì mà dám ở múa đại đao trước mặt Quan Công chứ, ngài chính là lý luận gia nổi tiếng trong tỉnh chúng ta đó!"
Không chỉ nói tới đám cán bộ huyện Trữ Bắc kinh hãi không hiểu, cho dù là Liễu Tuấn cũng phải thầm bội phục thủ đoạn này của Phương Triêu Dương, hắn lại có thể đem tư thái buông bỏ xuống thấp trước mặt thanh niên mới xuất đầu như mình được như vậy, không phải người thường có thể làm ra được.
Thấy Phương Triêu Dương kiên trì không chịu bêu xấu, Liễu Tuấn cũng không miễn cưỡng □
"Phương bí thư, giới thiệu cho ngài mấy đồng chí, đây là đồng chí Vương Nghị Nhiên lý sự trưởng hội Thanh Cơ Tỉnh Ủy đoàn chúng ta, đây là tổng tài tổng công ty thương nghiệp Đằng Phi Liễu Triệu Á tiên sinh, đây là bộ trưởng giáo học bộ của chúng ta, đồng chí Bạch Dương."
Liễu Tuấn nhất nhất giói thiệu từng người, thứ tự giới thiệu trước sau được nghe vào trong lỗ tai Bạch Dương khiến cho trong lòng nàng không khỏi nổi lên một chút nhu tình.
Theo quy tắc trên quan trường, nàng là cấp trên chính xử trực tiếp trên đầu của Liễu Tuấn, trước khi giới thiệu Vương Nghị Nhiên, Liễu Tuấn phải giới thiệu nàng trước mới đúng, nhưng Liễu Tuấn lại cố tình đem nàng giới thiệu cuối cùng. Điều này đã nói lên Liễu Tuấn đem nàng trở thành người thân cận nhất thậm chí so sánh với anh họ trong tộc Liễu Triệu Ngũ kia còn muốn thân cận hơn.
Đối với Vương Nghị Nhiên, Phương Triêu Dương chẳng qua là ứng phó bắt tay gật đầu lấy lệ, cái vị trí lý sự trưởng hội Thanh Cơ này chính là không được Phương Triêu Dương đặt ở trong mắt.
Khi giới thiệu tới Liễu Triệu Vương, Phương Triêu Dương liền khách khí hơn nhiều, cầm tay Liễu Triệu Á liên tục nói vài câu ngưỡng mộ đã lâu.
Hiện tại ở các nơi trên cả nước đều đang mạnh mẽ xây dựng phát triển kinh tế, Liễu Triệu Vương chính là tài thần chính cống, mà bất kể cùng mình đáp hay không đáp được giới tuyến với cái công ty Đằng Phi này cũng lôi kéo trước cũng là chuyện tốt.
Về phần Bạch Dương, Phương Triêu Dương hoàn toàn không nghĩ tới có thể gặp được nàng ở chỗ này, quả thực chính là kinh hỉ ngoài ý muốn, liền vội vàng đứng dậy vươn ra hai tay, nhìn cái thế kia cũng là muốn nắm tay Bạch Dương thật chặc rồi hung hăng lay động một hồi, không ngờ Bạch đại tiểu thư không nể mặt chỉ khẽ đưa bàn tay ngọc nhỏ bé ra bắt nhẹ nhàng một cái rồi lập tức rút về.
"Bạch bộ trưởng, Liễu bộ trưởng, Liễu tổng tài, Vương lý sự trưởng, các ngài quan tâm đến Thất Lĩnh như vậy, thật sự là làm cho người ta cảm động, tôi xin đại biểu cho chính quyền huyện ủy huyện Trữ Bắc cùng toàn thể thầy trò trường Thất Lĩnh hướng mấy người các ngài bày tỏ lời cảm ơn từ đáy lòng. "
Phương Triêu Dương giở ra giọng quan.
Ban đầu cuộc sống mấy trăm thầy trò trường trung học Thất Lĩnh ở trong phòng nguy hiểm, hắn không có nhìn thấy, hôm nay tiền đến, khánh thành trường trung học, vị này cũng có thể đại biểu cho toàn bộ thầy trò trung học Thất Lĩnh cũng thật là thú vị a.
Thân ở quan trường, mấy lời nói khách sáo này cũng nghe quen, Liễu Tuấn vốn là không để ý, nhưng đối với vị bí thư Phương Triêu Dương này, Liễu bộ trưởng thực sự không có bao nhiêu hảo cảm, lập tức không muốn cùng hắn nói nhảm, chỉ mỉm cười xua xua tay ngăn hắn dừng lại khi hắn muốn tuôn ra vô số lời khen ngợi nhàm chán, nói: "Nếu Phương bí thư không muốn chỉ thị cho mọi người, như vậy liền ăn cơm đi, tôi chính là đói bụng rồi, phải ăn cơm cho tốt mới được."
Thấy Liễu Tuấn không muốn nói chuyện, Phương Triêu Dương cũng rất thức thời, lại tiệc rượu ở đây là mừng khánh thành, khó giữ được bí mật, sẽ làm nhiều người biết, quả thật cũng không phải là chỗ tốt để nói chuyện.
"Phương bí thư uống chút rượu đi! "
Bí thư Thất Lĩnh Trùng khom lung hỏi.
Phương Triêu Dương liếc mắt nhìn chai rượu "Hãn Hồ Đại Địa" bày trên bàn, sắc mặt liền trầm xuống không vui nói:
"Các anh vẫn dùng loại rượu này để chiêu đãi khách quý sao?"
Vẻ mặt bí thư Thất Lĩnh Trùng cũng rất là lúng túng. Cái chỗ này chính là chỗ ngồi khách quý mới có, còn ở những bàn tiệc khác thì tất cả đều là rượu đế địa phương tự nấu lấy.
Thất Lĩnh Trùng thâm sơn cùng cốc có thể có cái đồ vật gì tốt chứ?
Lúc này Thạch Trọng kịp thời giải vây cho Phương Trìêu Dương, hạ giọng cười bồi bí thư: "Tôi nhớ trên xe tôi còn có hai chai Ngũ Lương Dịch."
Phương bí thư ánh mắt sáng ngời vỗ vào bờ vai của hắn:" Tiểu Thạch, chỉ có anh nghĩ được chu đáo. Mau đi lấy tới đây. "
Bạch Dương cũng là biết Liễu Tuấn với việc uống rượu không phải là khá lắm, liền khẽ mở môi anh đào nói: “Phương bí thư, Thạch huyện trưởng, buổi chiều chúng ta còn có việc, rượu để uống sau đi. "
Nàng là nữ đồng chí nói này thì không người nào trách tội. Huống hồ mà dưới mắt mọi người thì phân lượng của nàng nặng nhất, đã mở miệng thì Phương Triêu Dương liền không tiện bác bỏ, chỉ đành phải cười nói :"Được, được, hết thảy nghe Bạch bộ trưởng cùng Liễu bộ trưởng, không uống rượu, ăn cơm thôi.”
Phương Triêu Dương lên tiếng, lúc này tiệc rượu mới tiếp tục tiến hành.
Không ngờ mới ăn vào được một nửa bữa, thành viên ban chính quyền hương trấn vội vã chạy tới đây, thần sắc cực kỳ khẩn trương, ghé vào bên tai bí thư Thất Lĩnh cúi đầu nói mấy câu, bí thư Thất Lĩnh thoáng cái liền nhảy dựng lên.
"Chuyện gì?"
Phương Triêu Dương không vui nói.
"Phương bí thư, là Liễu bí thư Thị ủy Liễu bí thư gọi điện thoại tới."
Một câu nói liền đem Phương Triêu Dương cả kinh hoảng sợ biến sắc.
Liễu bí thư lại có thể gọi điện thoại tới Thất Lĩnh, có thể thấy được nhất định là chuyện lớn bậc nhất, cũng may bí thư Thất Lĩnh nói tiếp một câu nói làm cho trái tim nhảy loạn của Phương Triều Dương bình tĩnh trở lại.
"Liễu bí thư mời đồng chí Liễu Tuấn nghe điện thoại.”
Lúc này đến phiên đồng chí Liễu Tuấn kinh ngạc không thôi.
Có cái chuyện quan trọng gì, lại làm cho cha khẩn cấp gọi điện thoại tới Thất Lĩnh như thế. Chẳng lẽ trong nhà xảy ra cái biến cố gì hay chăng?
Lập tức Liễu Tuấn bỏ cả ăn cơm, cho mọi người một cái gật đầu coi như là chào qua, một đường chạy chậm đi tới phòng làm việc của chính quyền hương trấn Thất Lĩnh nghe điện thoại.
"Cha, là con, đã xảy ra chuyện gì?"
Liễu Tuấn rất khẩn trương hỏi.
"Con trở lại ngay, đồng chí Lương Kinh Vĩ cùng đồng chí Hà Mộng Khiết đang ở chỗ chúng ta, không biết là sao, nói có chuyện khẩn cấp muốn lập tức gặp con."
Liễu Tuấn nhất thời choáng váng một chút.
Lương Kinh Vĩ cùng Hà Mộng Khiết đến thành phố Đại Trữ? Cũng không nói trước thông báo một tiếng, lại gọn gàng dứt khoát liền giết tới cửa, đây phải là nói như thế nào?
"Cha có biết là chuyện gì hay không?"
"Con trở lại sẽ biết."
Liễu Tấn Tài không muốn nói chuyện nhiều ở bên trong điện thoại, bất quá giọng nói vẫn là rất bình tĩnh.
Liễu Tuấn trong đầu liền dẹp yên một chút, trả lời: “Được, con lập tức quay trở về ngay."
Trở lại yến tiệc, Bạch Dương cùng Liễu Triệu Ngũ cũng quan tâm hỏi: "Tiểu Tuấn, có chuyện gì vậy?”
"Không có gì chuyện lớn gì, chỉ là trong nhà có hai nguời bạn tới, cha tôi gọi cho tôi bảo nhanh đi về. "
Liễu Tuấn mỉm cười nói.
Mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm, là chuyện nhà của Liễu bí thư, hơn nữa không phải là rất quan trọng, như vậy cũng tốt, mới vừa rồi thật sự làm cho tất cả mọi người phải sợ hãi.
"Phương bí thư, Thạch huyện trưởng, thật xin lỗi, tôi phải đi trước một bước."
Liễu Tuấn nói.
"Cùng đi đi!"
Bạch Dương cũng đứng dậy.
"Tôi cũng cùng đi!"
Vương Nghị Nhiên cũng nói.
Hôm nay hắn tói tham gia cái buổi lễ khánh thành này, vốn là nói lên cho thấy thái độ của mình, giờ Bạch Dương và Liễu Tuấn cũng đi, hắn còn lưu lại làm gì.
"Cùng đi cùng đi!"
Phương Triều Dương cũng đứng lên.
"Chào mọi người! Kinh Vĩ ca, các anh làm sao lại tới vậy? "
Về đến nhà đã là chừng gần bốn giờ chiều, vừa vào cửa đã thấy vợ chồng Lưỡng Kinh Vĩ toàn thân mặc trang phục quân đội, khí thế oai hùng, lưng thẳng tắp ngồi ở trong phòng khách.
Liễu Tuấn cùng bọn họ đã lâu chưa gặp mặt vừa thấy liền có chút thân thiết.
Lương Kinh Vĩ cùng Hà Mộng Khiết cũng đứng dậy, cười cười cùng Liễu Tuấn nắm tay, Lương Kinh Vĩ lại càng đánh giá hắn từ trên xuống dưới, đập một quyền lên trên bả vai của hắn, mỉm cười nói : "Không có bỏ phí thời gian, xương cốt vẫn là bền chắc như vậy.”
"Đó là mỗi ngày kiên trì luyện công nửa giờ buổi sáng."
Thấy vẻ mặt của Lương Kinh Vĩ, tim của Liễu Tuấn vẫn treo lơ lửng cuối cùng là trở xuống chỗ cũ.
"Kinh Vĩ ca cùng chị dâu đường xa mà đến có gì chỉ giáo vậy?"
Liễu Tuấn cười ngồi xuống hướng lão tử nhà mình gật đầu coi như là chào hỏi qua.
"Cũng không có gì quan trọng, chỉ là muốn tới thăm hỏi Liễu thúc thúc một chút, nhiều năm như vậy, tới thăm hỏi là bổn phận của đám con cháu chúng ta đi."
Lương Kinh Vĩ cười nói.
Liễu Tắn Tài liền mỉm cười khoát tay áo.
"Thuận tiện cũng xem cậu một chút, mặt khác ông ngoại muốn tôi hỏi một chút xem cậu mấy ngày tói có thời gian hay không?"
Trái tim mới bình tĩnh xuống của Liễu Tuấn lại là ngỗ nghịch nhảy lên.
Ông ngoại trong miệng Lương Kinh Vĩ tất nhiên là chỉ Hà lão gia tử mà không chỉ Lương lão gia tử.
"Làm sao lão gia tử lại nhớ tới tôi?"
"Ông ngoại nói nếu như cậu có thời gian mời đi tới thủ đô làm khách cùng hắn gặp mặt vài ngày nói chuyện một chút."
Quả nhiên Lương Kinh Vĩ nói tiếp đã sáng tỏ ý tới đây.
Liễu Tuấn không khỏi nở nụ cười khổ.
Còn nói không có chuyện gì quan trọng sao?