Đại Cương và Hắc Tử giống nhau, vóc dáng vẫn rất tiêu chuẩn, thấp thoáng lộ ra sát khí, khác biệt một trời một vực với Bàn Đại Hải béo tròn trùng trục.
Long Diễm Lệ lần đầu tiên tới khách sạn Thu Thủy ăn cơm, bị trang trí xa hoa lộng lẫy của khách sạn năm sao làm cho choáng váng, khi Liễu Tuấn giới thiệu Đại Cương cho cô làm quen, Long Diễm Lệ lại càng giật mình kinh hãi.
Tổng bộ của công ti Thông Đạt hiện giờ thiết lập ở Đại Ninh, bất quá ở thành phố Bảo Châu và huyện Hướng Dương đều có chi nhánh.
Chủ tịch Triệu là một trong số nhân vật truyền kỳ của huyện Hướng Dương, Long Diễm Lệ đã nghe qua đại danh, mấy người xuất thân lưu manh đó hiện giờ đều là ông chủ có cả bạc triệu rồi.
Vào năm 1992, tài sản trên trăm triệu trong mắt người bình thường quả thực là không sao tưởng tượng ra được.
Long Diễn Lệ khi bắt tay với Đại Cương, toàn thân đều hơi run lên, trước kia Kinh Vô Úy khoe khoang có tiền trước mặt cô thế nào, nhưng so với người trước mặt này, căn bản chẳng là cái gì hết.
Mà Đại Cương lại hết sức cung kính với Liễu Tuấn.
Cho dù Long Diễm Lệ không đủ kinh nghiệm xã hội, nhưng là người cực thông minh, nhìn ngay ra Đại Cương khách khí với Liễu Tuấn không phải vì hắn là nha nội, mà là sự tôn kích phát ra từ tận đáy lòng.
Trình phó cục cũng y hệt như thế, căn bản coi Liễu Tuấn như ông chủ vậy, loại thần thái đó hoàn toàn khác hẳn với thái độ cung kính giả dối trên thương trường.
Thực sự không biết anh bạn học cũ này rốt cuộc có năng lực gì mà ghê gớm như thế.
- Diễm Lệ, bạn hạ quyết tâm rồi chứ?
Mọi người cùng dùng cơm uống rượu, không ngờ Long Diễm Lệ tửu lượng cũng khá, có thể cạn sạch ba chén Mao Đài với Trình Tân Kiến và Đại Cương, làm cho không khí trên bàn ăn rất hòa hợp.
Rượu ngà ngà rồi, Liễu Tuấn mới hỏi, ánh măt nhìn Long Diễm Lệ rất nhu hòa.
- Ừ!
Long Diễm Lệ gật mạnh đầu.
- Tốt lắm bắt đầu từ ngày mai, Đại Cương sẽ đích thân tháp tùng bạn đi tìm những nữ sinh kia, làm công tác với họ, còn về phần tài liệu, bạn yên tâm đi, không có vấn đề gì đâu.
- Được.
Long Diễm Lệ lại gật đầu đồng ý.
Tìm những nữ sinh, tất nhiên đều là các cô gái có quan hệ thân mật với Kinh Vô Úy, theo lời Long Diễm Lệ nói, số lượng không ít, trong đó còn có mấy người bị cưỡng ép, chỉ cần một bộ phận nhỏ chịu đứng ra làm chứng, thì tên nhãi Kinh Vô Úy kia khó thoát khỏi kiếp nạn.
Công tác này không tiện do người trong thể chế như Trình Tân Kiến ra mặt, dù sao phía trên đối phương có một phó tình trưởng, làm không khéo là bị nắm lấy thóp, cho nên mới giao cho Đại Cương.
Đương nhiên Đại Cương chỉ là người chủ trì chuyện này, còn chuyên môn mời một nữ luật sư đi cùng Long Diễm Lệ, chung quy đều là các cô gái với nhau, nói chuyện sẽ không cố kỵ gì, nhiệm vụ của Đại Cương là cung cấp tất cả những thứ cần thiết.
Liễu Tuấn lại nói với Trình Tần Kiến:
- Phía bên anh cũng tranh thủ một chút.
- Được.
Hiện giờ vụ án còn ở trong đồn cảnh sát, quyền lực của đồn cảnh sát không đủ, không thể điều tra sâu hơn.
Liễu Tuấn có ý muốn Trình Tân Kiến tranh thủ đột phá, cố gắng giao vụ án cho chi cục khu Giang Đông tiếp nhận.
Liễu tuấn phóng chừng Kinh Vô Úy lập ra cái công ty kia cũng có không ít vấn đề, giả thiết có thể kéo cả Kinh Lương vào, thì phần thắng lớn hơn vài phần.
Một khi mọi người biết Kinh Lương tự khó giữ lấy mình, bên trong trường Thủy Lợi, cũng sẽ có người "giậu đổ bìm leo", vị trí phó hiệu trưởng của Kinh Lương, là chỗ béo bở trong mắt không ít người, khi cơ hội rơi xuống, lại chẳng tóm chặt lấy sao?
Không có Kinh Lương làm "hậu thuẫn", không biết sẽ có bao nhiêu người chủ động tố giác vấn đề của Kinh Vô Úy.
Đây căn bản là một vòng tuấn hoàn.
Trình Tấn Kiến biết lần này Liễu Tuấn quyết tâm hạ bệ cha con họ Kinh, về phần Liễu Tuấn vì sao lại căm hận Kinh Vô Úy như thế thì Trình Tân Kiến không biết, dù sao thì chuyện Liễu Tuấn làm khẳng định là có đạo lý.
Lão Trình chỉ cần làm việc nhanh gọn một chút là được.
Hành động thuyết phục của Long Diễm Lệ rất có hiệu quả, chưa tới hai ngày đã có hai nữ học sinh đứng ra làm chứng chống lại Kinh Vô Úy, Trình Tân Kiến lập tức hành động, mau chóng phái người ghi chép lời khai hai nữ sinh kia, số tài liệu này gửi đi, đại đội cảnh sát hình sự sẽ tự động tiếp nhận vụ án, áp dụng biện pháp hạn chế hành động của Kinh Vô Úy.
Cứ như vậy, Kinh Lương hoàn toàn luống cuống chân tay, vội vàng đi tìm Quan Minh Kiệt khóc lóc kể lể.
Quan Minh Kiệt hơn năm mươi, không nhiều hơn Kinh Lương mấy tuổi, thấy anh rể mình khóc nước mặt nước mũi lèm nhèm, trong lòng không khỏi xót xa.
Kỳ thực ngay từ đầu, Quan Minh Kiệt chẳng khác mấy bị bắt cóc tham gia vào trong vụ án này.
Ngày hôm sau chuyện Kinh Vô Úy và Liễu Tuấn phát sinh xung đột, cũng tìm hắn khóc lóc thêm dầu thêm mỡ kể Kinh Vô Úy vô tội thế nào, đem Liễu Tuấn trở thành "hung hăng ngang ngược" ," ỷ thế kinh người".
Bởi vì Bành Thiếu Hùng không thể thuận lợi lên làm bí thư huyện ủy Ninh Bắc, nên Quan Minh Kiệt vốn có thành kiến với Liễu Tuấn, cảm thấy mất mặt, dù hắn không khẳng định hứa hẹn Bành Thiếu Hùng có được vị trí thư ký, nhưng đã ám thị rất nhiều, không ngờ chuyện sắp thành lại bị Bạch Dương hớt tay trên.
Bành Thiếu Hùng phí hết công sức mới lật đổ được Phương Triêu Dương, nhân tiện hạ bệ Bộ Thanh, nhưng lại làm cho Liễu Tấn Tài chiếm hết lợi ích, vừa tỏ thiện ý được với Bạch Kiến Minh, lại đem Dung Bách Xuyên điều tới Đại Ninh.
Bao lợi ích thuộc hết về nhà họ Liễu, còn Quan Minh Kiệt làm kẻ ác vô ích, đắc tội với Hồ Vi Dân, nhưng lại chẳng có được gì.
Hiện giờ thì tốt rồi, tên nhóc con nhà họ Liễu không ngờ vì cướp đoạt bạn gái của Kinh Vô Úy (theo lời Kinh Lương), giữa ban ngày ban mặt, đánh rụng hết răng của cháu ngoại mình.
Chuyện này có thể nhịn thì còn chuyện gì không thể nhịn nữa.
Quan Minh Kiệt cũng bất chấp tất cả quyết định ủng hộ cho Kinh Lương làm chuyện thật ồn ào, xem xem nhà họ Liễu rốt cuộc có tài năng gì!
Đương nhiên điều này đều kiến lập trên việc Quan Minh Kiệt tin vào Kinh Lương.
Kinh Vô Úy mặc dù là cháu của hắn, nhưng Quan Minh Kiệt không hiểu nhiều lắm về tên "hỗn thế ma vương này", nếu như hắn ta mà biết Kinh Vô Úy là hạng người như thế nào, sợ rằng cũng sẽ không tùy tiện ra tay.
Nhưng chuyện đã tới nước này rồi, Quan Minh Kiệt có muốn thôi cũng chẳng được, cha con họ Liễu hùng hổ ức hiếp, muốn dồn cháu của hắn vào chỗ chết, Quan Minh Kiệt mà rút lui vào lúc này thì về sau còn uy tín gì ở tỉnh nữa.
Anh ngay cả thân nhân của mình còn chẳng che chở nổi, thì đi theo sợ rằng tiền đồ cũng sẽ ảm đạm thôi.
Quan Minh Kiệt một lần nữa bị đẩy vào lò lửa.
Quan Minh Kiệt vội gọi cho Lục phó sở công an tỉnh.
Theo phân công thì Quan Minh Kiệt cũng trong nom công tác chính pháp, đương nhiên thường thì chỉ là chuyện trên danh nghĩa mà thôi, ngươi chẳng quản nổi mũ trên đầu người ta, chẳng quản nổi lương lậu của người ta, mà tỉnh ủy còn có Hồ Vi Dân là người quản lý trực tiếp, có muốn nhúng tay vào thì phải cần người ta nể mặt mới được.
Bất quá Lục phó sởg lại là do bộ hạ cũ do hắn một tay đề bạt lên, khác với người khác.
Trong điện thoại Quan Minh Kiệt rất bất mãn nói với Lục phó sở:
- Lão Lục này, công an cơ sở chấp pháp, tình các anh cũng không thể mặc kệ chứ, lúc cần thiết thì cũng nên đôn đốc một chút, đừng để xảy ra chuyện lớn biết phạm pháp mà vẫn làm.
Lãnh đạo cũ vì sao nổi giận, Lục phó sở trong lòng rất rõ, nhưng chuyện này hắn cũng khó xử lý, bí thư chính pháp ủy kiêm cục trưởng công anh Đại Ninh là Lương Quốc Cường, tuyệt đối không phải người Lục phó sở có thể chỉ huy được.
Chỉ có Vũ Thu Hàn lên tiếng mới có tác dụng với cục công an Đại Ninh.
Nhưng thái độ của Vũ Thu Hàn không rõ ràng:
- Lãnh đạo, công tác chính pháp là do anh quản mà, anh cũng biết tình hình của tỉnh và cục công an Đại Ninh, chỉ cần Vũ sở trưởng gật đầu, tôi lập tức phái tổ đốc sát xuống.
Lục phó phòng cũng không che dấu gì, nói rõ ra khó khăn của mình.
Quan Minh Kiệt nổi giận, nói lớn:
- Anh còn biết công tác chính pháp do tôi quản lý à? Vậy anh có biết công tác đốc sát công an tỉnh là do ai quản lý không? Là một phó sở phái tổ đốc sát xuống kiểm tra công tác chính là chuyện trong phạm vi chức trách của anh, cần gì phải xin chỉ thị của Vũ sở trưởng? Chẳng lẽ công tác kiểm tra bình thường đồng chí Vũ Thu Hàn cũng có ý kiến sao?
Thấy Quan Minh Kiệt nổi giận, Lục phó phòng liền vâng dạ đồng ý.
Phải nói rằng Lục phó sở rất muốn ra sức cho Quan Minh Kiệt trong việc này, dù sao thì Quan Minh Kiệt có ơn tài bồi với hắn chẳng tầm thường, cho nên mặc kệ thái độ của Vũ Thu Hàn ra sao, ngày hôm sau liền phải tổ đốc sát tới chi cục Giang Đông.
Trừ phái tổ đốc sát, Lục phó sở còn lợi dụng quan hệ cá nhân, đánh tiếng với phó cục trưởng chi cục Giang Đông.
Vị phó cục trưởng kia rất kín đáo nói với Lục phó sở, vụ án đã có biến hóa lớn, Kinh Vô Úy hiềm nghi phạm tội lưu manh và cưỡng bức, chi cục Giang Đông đã lập tổ chuyên án, do phó cục trưởng chủ quản hình sự làm tổ trưởng, hắn cũng không tiện nhúng tay vào.
Họ Lục kinh hãi, không ngờ trong mấy ngày ngắn ngủi vụ án xuất hiện biến hóa lớn như vậy, hoảng hốt gọi điện thoại ngay cho Quan Minh Kiệt báo cáo.
Quan Minh Kiệt chẳng để vào đâu, nói:
- Cho nên mới nói trình độ cùng phương thức phá án của cơ quan công an cơ sở có tồn tại vấn đề nhất định, nếu như Kinh Vô Úy thực sự tồn tại thành vi phạm tội nghiêm trọng như thế, vì sao trước kia không có ai tố cáo? Vừa mới bị đồng chí Liễu Tuấn đánh cho bị thương thì các vấn đề này liền nảy ra? Thực sự chỉ là trùng hợp thôi sao? Chẳng lẽ bên trong không có vấn đề nào khác?
Lục phó sở chưa kịp tìm hiểu tỉ mỉ vụ án, nhưng trong lòng cũng cho rằng phân tích của Quan Minh Kiệt có lý, hắn cũng từ công an cơ sở từng bước leo lên, nắm rõ thủ pháp phá án của cảnh sát như lòng bàn tay, muốn đem chuyện nam nữ sống chung quan hệ thành tội lưu manh cũng chẳng phải là khó, nếu như công an Đại Ninh cố tình hại Kinh Vô Úy, thì hàng lưu manh như xã hội như Kinh Vô Úy thực sự có điểm yếu đếm không xuể để người ta nắm lấy.
Phó phòng Lục rất khéo léo nhắc nhở:
- Đúng thế, tôi đã phái tổ đốc sát xuống rồi, nhưng anh cũng biết đấy, tổ đốc sát không thể can thiệp vào vụ án được, chuyện này nếu như có vấn đề thật, vẫn phải cần tỉnh tiếp nhận mới được, bất quá tỉnh lại thiếu một cái danh nghĩa.
Nếu là vụ án khác, tỉnh muốn tiếp nhận cũng không khó, thành phố bình thường cũng không đối nghịch lại, nhưng vụ án này liên quan tới con trai Liễu Tấn Tài, tỉnh muốn tiếp nhận phải có lý do thật vững, người ta là đâu phải là một thưởng ủy tỉnh ủy ngồi chơi không đâu?
Cái lý do này không dễ kiếm lắm.
Cục và chi cục nghiêm khắc theo trình tự mà phá án, lại không xuất hiện sở hở rõ ràng ràng, tỉnh bằng cớ gì mà tiếp nhận?
Quan Minh Kiệt biết Lục pho sở nói là sự thực, nhất thời cũng có chút đau đầu.
Lục phó sở lại một lần nữa nhắc nhở:
- Anh cũng biết vụ án mà tỉnh tiếp nhận, bình thường là vụ án trọng đại phức tạp, hoặc là loại gây ra ảnh hưởng lớn...
Quan Minh Kiệt mắt sáng lên.
Một bức thư thỉnh cầu đặt trên bàn làm việc của Liêu Khánh Khai, bức thư này là do mấy giáo viên trường Thủy Lợi liên danh viết ra, chủ yếu là phản đối đồng chí Liễu Tuấn ỷ thế bức hiếp người khác, ngang nhiên trêu ghẹo nữ sinh, còn ra tay với học sinh giáo viên khuyên cản, cố ý làm bị thương người khác, yêu cầu tỉnh ủy chính phủ trừng trị nghiêm khắc hung thủ đánh người, trả lợi công bằng cho giáo viên trường Thủy Lợi.
Thư thỉnh cầu này, mỗi một thường ủy tỉnh ủy, tỉnh chính phủ phó tỉnh trưởng, chính phó chủ nhiệm tỉnh, chính phó chủ tịch chính hiệp tỉnh, đều nhận được không sót một ai.
Có thể thấy người gửi thư thỉnh cầu am hiểu rất rõ tình huống lãnh đạo các phòng ban lớn của tình.
Hơn nữa trong thời gian ngắn như vậy, mà gửi tới tay mỗi một lãnh đạo cấp tỉnh một cách hết sức chính xác, khẳng định là có người trong cơ quan chính phủ tỉnh thầm thao túng.
Hàng mi hoa râm của Liêu Khánh Khai cau lại.
Lại là Liễu Tuấn, thật chẳng chịu để yên một lúc nào, bất quá trước kia Liêu Khánh Khai nghe tới "thanh danh" của Liễu Tuấn đều là chuyện tốt, chỉ có mỗi lần này lại "tồi tệ" như thế, chỉ riêng vào nội dung của bức thư trên, thì Liễu Tuấn đúng là một tên ác bá không chuyện ác gì không làm.
Đem so với Cao nha nội trong ( Thủy Hử ) cũng chẳng kém là bao.
- Mọi người thấy thế nào?
Liêu Khánh Khai lướt mắt qua mấy vị đứng đầu tỉnh ủy.
Trương Quan Minh cười nói:
- Tôi cho rằng nếu như quần chúng có phản ứng, vậy thì nên thận trọng xử lý, tôi kiến nghị do công an tỉnh trực tiếp nhận vụ án này, tra ra rõ ràng rành mạch, nếu như đồng chí Liễu Tuấn đúng là vô tội, cũng tiện trả lại thanh bạch cho đồng chí ấy.
Doãn Bảo Thanh lập tức nói:
- Tôi cũng đồng ý với ý kiến của Trương tỉnh trưởng, tỉnh nên tiếp nhận vụ án này.
- Đồng chí Ngọc Thành có ý kiến gì?
Nghiêm Ngọc Thành mỉm cười nói:
- Kỳ thực mặc kệ nội dung trong thư thỉnh cầu là thật hay là giả, vụ án này chẳng qua chỉ là người trẻ tuổi đánh nhau mà thôi, tỉnh đích thân tiếp nhận, vậy chẳng phải là tỏ ý không tín nhiệm với các đồng chí cơ quan công an Đại Ninh sao? Trong thư cũng không nói có người bị thương nghiêm trọng. Đương nhiên nếu Trương trỉnh trưởng và Doãn bí thư cho rằng vụ án này nên do tỉnh làm thì tôi cũng không phản đối, nhưng tôi kiến nghị nên lập thành tổ chuyên an liên hợp, cùng tra xét vụ án này.
Liêu Khánh Khai gật đầu:
- Nếu đã thế thì cứ lập tổ chuyên án liên hợp tỉnh và thành phố đi, bất quá tôi lại hứng thú với nguồn gốc của bức thư thỉnh cầu này, người làm ra thứ này không phải tầm thường đâu.
Nụ cười của Trương Quang Minh hơi héo đi một chút.