Chiếc xe này, chính là xe của cục trưởng cục công an Hồng Châu.
Quả nhiên cùng đi với Tạ Ý Tường chính là Lê cục trưởng, người này hơn bốn mươi, mặt đầy vẻ nhanh nhạy, Liễu Tuấn đã gặp hắn hai lần, một lần là ở đồn cảnh sát khu mua sắm Hồng Đô, lần thứ hai là khi Vũ Thu Hàn tới cầu thân, Liễu Tuấn hẹn mấy người bọn họ ăn cơm ở khách sạn Hồng Đô, bỏ qua việc của Thi Triển Đường.
- Tiểu Tuấn tới rồi.
Tạ Ý Tường mỉm cười bắt tay với Liễu Tuấn, tỏ ra vài phần thân thiết.
- Xin chào Liễu huyện trưởng.
Lê cục trưởng cũng vội đi tới bắt tay Liễu Tuấn, mở miệng ra đã gọi "quan hàm" mới của y, hẳn là do Tạ Ý Tường nói cho rồi, nhìn vẻ mặt của Lê cục trưởng, vừa kinh ngạc lại vừa bội phục.
Làm huyện trưởng năm hai mươi tư tuổi, toàn quốc chắc chẳng có nổi người thứ hai?
Đây không phải là vấn đề có một người cha tốt nữa rồi, hai mươi mấy tỉnh trưởng trong cả nước, nha nội thân phận như Liễu Tuấn đâu có ít, nhưng chỉ một mình Liễu Tuấn làm được huyện trưởng khi còn trẻ như vậy, xem ra mấu chốt vẫn là năng lực của bản thân.
Liễu Tuấn khách khí nói:
- Làm phiền Lê cục trưởng tới đón, sao dám nhận được.
Lê cục trưởng trừng mắt lên, làm bộ tức giận:
- Liễu huyện trưởng nói như vậy là xa lạ rồi! Đây chẳng phải không muốn thấy lão Lê tôi sao?
- Đâu có đâu có.
.Liễu Tuấn cười nói:
- Nếu Lê cục trưởng đã nói như vậy thì tôi không khách khí nữa.
- Phải như thế mới được chứ.
Lê cục trưởng tỏ ra rất hảo sảng, có điều Liễu Tuấn biết, Lê cục trưởng tính cách dứt khoát không giống như của Trình Tân Kiến, nhưng người ta có ý muốn kết giao, cũng không cần làm người ta mất mặt.
Kiệu xe lộng lẫy người nâng người, đó vốn là quy củ của quan trường.
- Liễu huyện trưởng, mời lên xe.
Lê cục trưởng đích thân mở cửa xe cho Liễu Tuấn.
- Cái này thì thực sự không dám nhận rồi.
Liễu Tuấn vẫn cứ miệng nói khách khí, nhưng cái mông thì ngồi xuống mất rồi.
Tạ Ý Tường cũng ngồi sát theo, thừa lúc Lê cục trưởng vòng qua chỗ lãi, khẽ nói với Liễu Tuấn:
- Toa Toa định điều tới Hồng Châu.
Liễu Tuấn choàng tỉnh.
Toa Toa chính là vợ của Tạ Ý Tường, tên đầy đủ là Mục Toa Toa, hiện giờ là làm việc ở cục công an Đại Ninh, vợ chồng hai người ở xa nhau lâu ngày không phải là chuyện tốt, điều tới Hồng Châu cũng là chuyện hợp tình hợp lý, vốn Tạ Ý Tường là thư ký của tỉnh trưởng, không cần nhờ tới Liễu Tuấn, mà Mục Toa Toa điều tới Hồng Châu cũng là danh chính ngôn thuận, hẳn không có ai làm khó.
Nhưng Tạ Ý Tường biết, chức vụ thư ký này chỉ là tạm thời, sớm muộn một ngày bản thân cũng phải điều ra ngoài rời khỏi bên tỉnh trưởng, nhưng cái mác Liễu nha nội lại là vĩnh cửu, Tạ Ý Tường muốn dựa vào đó để tỏ cho mọi người thấy quan hệ giữa mình và Liễu Tuấn không phải tầm thường, chỉ cần có mối quan hệ này, bất kể về sau chức vụ có biến động ra sao, hắn cũng sẽ được sự tín nhiệm của Liễu Tấn Tài.
Đối với người trong thể chế mà nói, đây là điều tối quan trọng.
Liễu Tuấn và Tạ Ý Tường quan hệ rất tốt, tất nhiên không gại giúp hắn một tay, thực tế Liễu Tuấn chỉ cần làm ra vẻ nói chuyện tùy tiện với Tạ Ý Tường trước mặt Lê cục trưởng là đủ rồi, mọi người đều "sáng mắt" cả, sao mà chẳng hiểu?
Trở về biệt thự số hai tỉnh ủy, Liễu Tấn Tài còn chưa hết giờ làm, Liễu Tuấn ngạc nhiên thấy Minh Nguyệt đang chơi đùa trong vườn hoa.
- Cậu, cậu ơi!
Minh Nguyệt vừa thấy Liễu Tuấn, đã giang đôi tay mũm mỉm ra chạy tới.
- Oa, Minh Nguyệt thật là ngoan.
Liễu Tuấn liền bế Minh Nguyệt lên, đi vào trong biệt thự.
Quả nhiên phòng khách nói cười vui vẻ, Giang Hữu Tín và chị cả Liễu Hoa đang nói chuyện với Nguyễn Binh Tú.
- Anh Giang, chị cả, sao hai anh chị tới đây thế?
Liễu Hoa cười nói:
- Này, chỉ có em được đến thăm cha mẹ, không cho anh chị tới à?
Đột nhiên thấy con trai "từ trên trời rơi xuống", Nguyễn Bích Tú cũng rất mừng rỡ, vội gọi giúp việc mang trả nước lên.
Từ khi Liễu Yên và Vũ Chính Hiên thành hôn, công tác của Liễu Yên điều về Đại Ninh, đó là do Liễu Tấn Tài quyết định, Vũ Thu Hàn chỉ có một người con trai, không thể đoạt được vật báu của người ta, lại không thể để đôi vợ chồng son sống riêng, nên hai vợ chồng già bọn họ chỉ đành "nhịn đau cắt thịt" thôi.
Thế là Liễu Tấn Tài và Nguyễn Bích Tú bên cạnh không còn con cái phụng dưỡng nữa, không khỏi có chút cô đơn, lúc này Liễu Tấn Tài mới đồng ý thuê một người giúp việc, để làm bạn với Nguyễn Bích Tú.
Liễu Hoa hỏi:
- Tiểu Tuấn em nghỉ phép à?
- Hì hì, lấy việc công làm việc tư thôi, em tới Hồng Kông đàm phán chuyện đầu tư với người ta, nhân tiện vòng qua Hồng Châu thăm ba mẹ.
Liễu Hoa nghe thấy cười nói:
- Em làm huyện trưởng thế này, kinh tế huyện Ninh Bắc khó mà đi lên được.
- Chưa chắc đâu nhé, em trai chị bản lĩnh lớn, có đi khắp nơi, cũng có thể kiến thiết được kinh tế.
Liễu Tuấn nói rất thiếu khiêm tốn.
Mọi người đều bật cười.
Nguyễn Bích Tú hiền từ nhìn đứa con trai này, yêu quý không nói lên lời.
Con trai con gái con rể đến hết một lượt, chăm chỉ như Liễu tỉnh trưởng cũng về nhà ăn cơm đúng giờ.
Cả nhà ngồi vây quanh bàn an, vui vẻ đầm ấm, Nguyễn Bích Tú kỳ thực căn bản chỉ ăn nửa bát cơm, quá nửa thời gian nhìn Liễu Tuấn và Minh Nguyệt làm niềm vui.
Ăn cơm xong, theo lệ xem hết thời sự, Liễu Tấn Tài lại không vội vào thư phòng, ở trong phòng khách trò chuyện một hồi. Liễu Tấn Tài nghĩ tới Giang Hữu Tín và Liễu Tuấn hiện giờ đều là quan phụ mẫu chấp chính một phương, không có nhiều thời gian ở lại Hồng Châu lắm, đoán chừng nhiều nhất chỉ ở một đêm, sáng mai đã phải vội vàng chạy về rồi, có chút thời gian tụ hợp phải nói chuyện nhiều hơn.
Hàn huyên chuyện nhà một lúc, Liễu Tuấn đột nhiên hỏi:
- Ba, con nghe nói chức vụ bí thư Hồng Châu lại bỏ trống rồi à?
Tin tức này do Tạ Ý Tường tiết lộ cho.
Hồng Châu và Đại Ninh quy mô gần như tương đương, có bốn quận ba huyện.
Liễu Tấn Tài nhìn con trai một cái rồi gật đầu.
Liễu Tuấn nhìn sang Giang Hữu Tín.
Giang Hữu Tín lại nhìn Liễu Tấn Tài.
Liễu Tấn Tài suy nghĩ một lúc rồi chầm chậm lắc đầu.
Ba người lấy ánh mắt giao tiếp, Nguyễn Bích Tú và Liễu Hoa tất nhiên không hiểu lắm.
Liễu Tấn Tài uống một ngụm trà, thong thả nói:
- Huyện Hướng Dương nền móng tốt, dễ có thành tích hơn.
Giang Hữu Tín lại đưa ra ý kiến bất đồng:
- Không sao đâu ba, tới đâu chẳng phải công tác.
Nguyễn Bích Tú hơi hiểu ra rồi, mắt sáng lên hỏi:
- Có phải mọi người đang nói chuyện điều động Hữu Tín?
Liễu Tấn Tài khẽ gật đầu.
- Vậy thì quá tuyệt rồi.
Nguyễn Bích Tú sốt sắng nói, ánh mắt rất là tha thiết.
Giang Hữu Tín nói:
- Ba, cứ điều con tới đi, ba mẹ bên cạnh cũng nên có con cái chiếu cố, con vẫn nói câu đó, làm việc ở âu chả được, Hồng Châu nền móng hơi kém một chút không quan trọng.
Liễu Tuấn trầm ngâm một chút , cũng tỏ thái độ ủng hộ:
- Ba, điều đi.
Ý tứ của Liễu Tấn Tài rất rõ ràng, huyện Hướng Dương chẳng những có cơ sở tốt, dễ tạo thành tích, hơn nữa còn là "pháo đài" kiên cố nhất của Nghiêm Liễu hệ, Giang Hữu Tín ở đó, tiến bộ vững vàng là có thể dự đoán được, làm hết khóa này , chắc chắn thăng lên cấp phó sở.
Liễu Tấn Tài vẫn trầm ngâm.
Trong mắt người ngoài, Liễu Tấn Tài là tỉnh trưởng, Giang Hữu Tín điều tới sẽ càng thuận buồm xuôi gió, nhưng không biết Liễu Tấn Tài một mình tới nhậm chức, hiện giờ còn ở giai đoạn bố cục, chắc gì đã có thể chiếu cố cho Giang Hữu Tín được, ngược lại lỡ chẳng may Giang Hữu Tín có gì sơ xảy, khó tránh khỏi bị người ta thừa cơ nắm lấy chỗ yếu công kích.
- Thế này nhé, nếu như anh rể điều tới huyện Hồng Châu, trong vòng một năm, con sẽ phụ trách, giới thiệu cho anh ấy năm trăm triệu đầu tư bên ngoài.
Liễu Tuấn ở bên cạnh thúc đẩy thêm:
Dùng tiền của Xảo Nhi và Tiểu Thanh trực tiếp dưới danh nghĩa Liễu nha nội thì có rất nhiều kiêng kỵ, nhưng dùng cho Giang Hữu Tín thì không phải lo ngại gì.
Giang Hữu Tín nói đùa:
- Ông chủ lớn quả nhiên là tiền nhiều thế mạnh.
- Vậy thì quá tốt rồi, ông còn do dự gì nữa? Một cái huyện Hồng Châu nhỏ xíu, ném vào đó năm trăm triệu, thì còn chuyện gì mà không triển khai được?
Nguyễn Bích Tú vui mừng khôn xiết, tranh thủ thời cơ ngay.
Liễu Tấn Tài trầm ngâm nói:
- Để tôi suy nghĩ thêm đã.
Nguyễn Bích Tú lộ vẻ vui mừng, biết rằng ông lão nhà mình nói thế, tám phần là động lòng rồi.
……..
Hàn huyên chuyện nhà xong, Liễu Tấn Tài đi vào thư phòng tiếp tục phê duyệt công văn, Liễu Tuấn đi vào theo ấp a ấp úng nói:
- Ba, có việc này con muốn nói với ba.
Liễu Tấn Tài không khỏi có chút kỳ quái.
Hình như đứa con này của mình trước kia chưa từng có thái độ như vậy.
Liễu Tấn Tài đặt giấy tờ xuống, nhìn Liễu Tuấn, hiền từ nói:
- Con nói đi!
- Mấy ngày hôm qua con luôn ở thành phố Nam Phương.
Chuyện Xảo Nhi sinh con, Liễu Tuấn biết không thể che giấu cha mình, cũng đã chuẩn bị sẵn lời nói rồi, không ngờ tới khi gặp chuyện, lại không biết mở miệng ra sao?
Liễu Tấn Tài mặt trở nên nghiêm túc:
- Lương Xảo đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
- Phải nói là chuyện mừng.
Liễu huyện trưởng gãi đầu, mặt đỏ lên.
Liễu Tấn Tài mặt khựng lại, nhưng lập tức khôi phục bình thường, lấy thuốc lá ra đặt lên miệng, Liễu Tuấn vội bật lửa châm thuốc cho ông, rồi tự châm cho mình một điếu.
Liễu Tấn Tài hít mấy hơi rồi hỏi:
- Sinh con trai hay con gái?
- Con gái, sinh năm ngày trước, 3 cân 4, đẻ tự nhiên, mẹ tròn con vuông, ừm mẹ của Xảo Nhi và vợ chồng anh Lương Kinh Vĩ đều có mặt...
Liễu nha nội nói liền một hơi, sau đó thở phào nhẹ nhõm.
Liễu Tấn Tài lại rít thêm vài hơi thuốc nữa, đột nhiên khẽ vỗ vai con trai, mặt lộ ra nụ cười, nói:
- Con nói đúng đấy, đây đúng là chuyện mừng.
Liễu Tuấn gật đầu.
Liễu Tấn Tài buông một tiếng thở khẽ:
- Như vậy cũng tốt.
Bất kể nói thế nào, đây cũng coi như là một sự công bằng cho Lương Xảo rồi.
Liễu Tấn Tài hỏi:
- Tiểu Tuấn, phía Lương Xảo rốt cuộc có bao nhiêu tài sản.
- Chừng hai ba chục tỉ.
Dù Liễu Tấn Tài thân là tỉnh trưởng, nắm chuyện tài chính, vẫn thiếu chút nữa làm rơi cả điếu thuốc.
- Giói đấy, đúng là biết kiếm tiền.
Liễu Tấn Tài chấn kinh hồi lâu, mới khẽ lắc đầu.
Liễu Tấn Tài dặn:
- Thế này, con bảo mẹ con Lương Xảo làm một cái quốc tịch nước ngoài đi, tránh khỏi sau này bị động.
- Vâng!
Liễu Tuấn gật đầu:
- Ba, em bé còn chưa có tên, ba đặt cho một cái tên đi, con hi vọng mẹ con cô ấy cả đượi bình an vui vẻ.
Liễu Tấn Tài cười nói:
- Nếu đã thế thì đặt tên cho con bé là Nhạc Nhạc đi.