Chương 176: Cổ Chiến Tam Trọng

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau

<!--spoiler-body-->

Tiêu Thần mạnh mẽ đưa thân thể Morley lên không trung khiến cho máu của hắn bắn tung tóe, không chỉ khiến cho ánh mắt của Lanmu vừa mới đuổi kịp muốn nổ tung ra mà ngay cả ánh mắt Độc Cô Kiếm Ma đang quan chiến ở phía xa xa cũng bắn ra hai đạo thần quang, ôm thiết kiếm phát ra một cỗ chiến ý lăng lệ.

Morley đau đớn vô cùng, phần bụng của hắn hoàn toàn bị Pastuer cổ mâu xuyên thủng. Mà bởi vì lực lượng của Tiêu Thần quá mạnh mẽ trực tiếp kích nát nội tạng trong bụng hắn. Hắn có sanh mệnh lực cường đại của cao thủ Cửu Trùng Thiên nên trong một thời gian ngắn không thể nào chết ngay được. Kể từ đó hắn được "hưởng thụ" một loại hành hạ "sung sướng" muốn chết.

Tiếng kêu thảm thiết từ trong cổ bảo của Độc Cô Gia không ngừng vang vọng khắp không trung. Morley cả người ước đẫm mồ hôi lạnh, máu chảy ướt đẫm cả nữa người, vẻ mặt run sợ vô cùng.

Vóc người của Lanmu rất cao to, dung mạo cùng với Morley có vài điểm tương đồng nhau. Mặc dù không thể nói là anh tuấn những đã có một cổ dã tính. Ánh mắt của hắn lạnh nhưng băng căm tức nhìn Tiêu Thần nói: "Buông hắn ra…!"

Đối với những lời nói như vậy Tiêu Thần không hề lên tiếng trả lời. Không có chút ý nghĩa nào cả! Hắn một tay nắm Pastuer cổ mâu đang giữ Morley trên không trung kia tay còn lại khẻ điểm vài cái lên người làm cho miệng vết thương ngưng chảy máu dần.

"Buông đệ đệ ta ra!" Cứ việc trong tai Tiêu Thần như không nghe lời hắn, cứ việc Tiêu Thần cho hắn nói nhảm đi nữa thì hắn vẫn tiếp tục lên tiếng. Mặc dù biết được những lời nói của hắn rất khó để cho Tiêu Thần thay đổi chủ ý nhưng hắn không thể không làm như thế. Đây chính là thân đệ đệ của hắn, hắn đang rất muốn thỏa hiệp với Tiêu Thần.

"Nói! Các ngươi vì sao lại muốn giết ta ? Nếu như muốn khiêu chiến ta thì đã không có khả năng đánh lén ở sau lưng rồi. Rốt cuộc là vì sao ?" Nói đến đây ánh mắt của Tiêu Thần sắc bén vô cùng nhìn thẳng vào mắt của Lanmu.

"Không có tại sao cả, Pastuer cổ mâu chỉ dẫn chúng ta đến đây tru ma!"

"Ngươi tốt nhất không nên lừa gạt ta!" Tiêu Thần hừ lạnh một tiếng rồi sau đó khẻ run run huyết mâu khiến cho Morley phát ra âm thanh thảm thiết vô cùng. Sau đó hắn dùng âm thanh lạnh lùng như cũ nói: "Cổ mâu từng thí thần nhưng ta chưa bao giờ nghe được nó có thể tru ma. Chẳng lẽ ta là thần sao ? Rốt cuộc vì sao phải ở sau lưng ám toán ta đây ?"

Nhìn thấy Morley bị chà đạp thống khổ vô cùng kia khiến cho Lanmu khó có thể bảo toàn được thần sắc bình tĩnh được mà mang theo vẻ mặt phức tạp vô cùng nói: "Là chúng ta không đúng, ta đây trịnh trọng xin lỗi ngươi, mong ngươi có thể buông đệ đệ ta ra!"

"Nói!" Tiêu Thần chỉ nói một chữ rồi sau đó lại chấn động cổ mâu khiến cho máu của Morley chảy xuống như suối không ngừng kêu la thảm thiết.

"Đệ đệ ta muốn kết hôn với Yến Khuynh Thành nhưng lại bị trưởng lão của Bất Tử Môn ở trong Thiên Đế Thành báo rằng nàng đã được gã cho ngươi!"

Nghe được lời giải thích như vậy khiến cho Tiêu Thần bất ngờ vô cùng. Sau đó hắn bất đắc dĩ thở dài một hơi thầm nghĩ như vậy cũng có thể rướt họa sát thân sao ? Điều này quá oan uổng rồi ? Tại sao tên kia lại cho rằng đây là sự thật chứ ? Hắn cảm giác được một mâu hắn chịu đựng này không có một chút giá trị nào.

"Chỉ thế thôi sao ? Không có khả năng đơn giản như vậy ?" Tiêu Thần không tin rằng đây là lý do duy nhất.

"Hoffman cùng với đệ đệ ta khi uống rượu luôn miệng nói nếu như có thể giết được ngươi hắn sẽ tạ ơn vô cùng!" Lanmu không chút do dự nói ra kẻ gây họa này.

"Là Hoffman của Reagan gia tộc sao ?"

"Đúng vậy!"

"Cái loại bại hoại này xem ra không thể lưu lại được rồi!" Sát khí trong mắt Tiêu Thần không chút che giấu tăng lên rất nhiều. Hiện tại thì cừu hận của hắn với Reagan gia tộc kết ngày một sâu rồi. Sau khi chém giết bốn Thức Tàng cao thủ thì hắn biết được người của gia tộc này nhất định sẽ rất hận hắn. Chỉ bất quá họ rất sợ tồn tại của "vị kia" trong Nam Hoang mà không dám ra tay với hắn.

"Còn không ?" Tiêu Thần lạnh lùng nhìn Lanmu nói: "Ta không tin chỉ có hai lý do này thôi. Điều này không thể làm ta tin tưởng được."

Lanmu không thèm đếm xỉa đến lời nói của Tiêu Thần chỉ lạnh lùng nhìn hắn nói: "Đệ đệ ta khi cầm Pastuer cổ mâu có được linh giác có thể tiên đoán trước tương lai. Hắn cảm giác được ngươi chính là đại địch trong tương lai của chúng ta cho nên bây giờ không thể không tiêu điệt ngươi tránh khỏi hậu hoạn sau này!"

"Nói đến cùng là các ngươi muốn giết ta chứ gì ?" Tiêu Thần nở một nụ cười lạnh lùng nói: "Khi hắn cầm Pastuer cổ mâu có thể tiên đoán được tương lai sao ? Điều này hoàn toàn là bịa đặt. Chỉ là lý do muốn giết ta mà thôi. Nếu như hắn có thể tiên đoán được tương lai như thế nào lại không đoán được hắn lại thê thảm như vậy chứ ? Ngay cả tương lai của chính mình cũng không thể nắm chưa được thì dựa vào điều gì nói là tiên đoán được tương lai chứ ?"

"Hừ!" Lanmu hừ lạnh một tiếng, nếu như không phải Morley bị khống chế thì hắn đã không nhẫn nại như vậy rồi.

"Ta đoán rằng Pastuer thần mâu vốn không phải là vũ khí của các ngươi. Những trưởng bối trong gia tộc ngươi tại sao lại có thể tùy tiện giao cho ngưoi đây chứ ?"

Nhưng vào lúc này Morley cố gắng chịu sự đau đớn từ vết thương mà yếu ớt nói: "Ca, ta không sống nỗi rồi, nội tạng của ta đã bị một mâu kích nát hoàn toàn!"

"Cái gì ?" Hai mắt của Lanmu lúc này kinh hãi vô cùng. Hắn nói nhiều như vậy lại được một tin tức này khiến hắn chấn động vô cùng.

"Điều này không thể tránh ta được." Tiêu Thần bình tĩnh nói: "Mới vừa rồi sanh tử chiến đấu ai dám nhẹ tay cơ chứ ? Hắn vốn là đến đây giết ta nhưng lại bị ta giết ngược lại cho nên cũng không tính là oan uổng gì."

"Ta với ngươi không chết không thôi!" Lanmu nỗi giận vô cùng, hắn không tiếp tục nói những lời vô ích nữa. Thân hình di chuyển như quỷ mị vô thanh vô tức tiến đền gần Tiêu Thần đánh ra một chưởng khiến cho âm thanh sấm sét vang lên không dứt cùng với ánh sáng chói mắt.

Pastuer cổ mâu bị Tiêu Thần run mạnh huyễn hóa thành một mảnh quang mạc đỏ sậm như một cơn sóng máu rít gào giận dữ, âm thanh đinh tai nhức óc vô cùng nghênh đón một kích của Lanmu.

Hàm răng của Lanmu cắn chặt rất căm giận, Tiêu Thần lại đem đệ đệ của hắn ra nghênh địch như một tấm chắn khiến cho thân thể đệ đệ hắn vỡ nát hoàn toàn.

"A…" Hắn hét lên một tiếng điên cuồng rồi sau đó lui về sau. Cả người vì nỗi giận mà run rẩy kịch liệt. Ánh mắt lạnh lùng nhìn Tiêu Thần nói: "Ngươi hảo tàn nhẫn, ngươi hảo tàn nhẫn!"( Cũng thường thôi )

"Tàn nhẫn sao ? Mọi việc ta làm đều quang minh chính đại. Đệ đệ ngươi lại dùng Pastuer cổ mâu từng thí thần đánh lén ta thì ngươi có cảm tưởng gì đây ?" Thần thái của Tiêu Thần rất bình tĩnh, dường như chuyện hắn vừa làm rất bình thường. "Cảm giác tàn nhẫn thì tốt nhất không gia nhập vào Tu Luyện Giới. Tu luyện chính là một khúc bi ca của bản thân mà thôi, giết người hoặc bị người giết để được giác ngộ!"

Lanmuc gần như đã cuồng bạo rồi, mái tóc rám nắng của hắn như dựng đứng lên, hai mát đỏ rực như bị thị huyết nhìn Tiêu Thần phát ra âm thanh tàn nhẫn vô cùng: "Ta sẽ lấy tim ngươi để tế Morley. Nói thiết cho ngươi biết người cầm Pastuer cổ mâu có dự cảm chính là ta đây. Là ta muốn giết ngươi, bây giờ ngươi nhất định phải chết!"

"Ngươi dựa vào điều gì đòi giết ta đây ? Ngươi giết được ta sao ? Cũng như nhau cả thôi. Kết quả của đệ đệ ngươi cũng đã thấy rồi. Xem ra kết cục của ngươi cũng như hắn mà thôi!" Tiêu Thần trả lời hắn một cách tàn nhẫn không kém. Không nói những lời vô ý nghĩa nữa, tất cả chỉ xem vào hành động mà thôi.

Lúc này hắn có sự tự tin tuyệt đối. Cứ việc thân thể hắn đã bị thương rồi sao ? Nhưng hắn đã chạm được biên giới để tiến vào Thức Tàng Cảnh Giới. Lực chiến đấu có thể tăng lên một bậc. Trừ khi phải chống lại đối thủ như Độc Cô Kiếm Ma cũng sắp bước vào Thức Tàng Cảnh Giới thì hắn rất ít gặp phải uy hiếp.

"Ầm"

Lanmuc di chuyển như một dã thú, hai mắt đỏ bừng muốn đoạt lại Pastuer cổ mâu.

Phía trên huyết mâu có thần diễm bừng cháy mãnh liệt. Tiêu Thần cầm chặt trong tay nhẹ nhàng vẽ ra một quỷ tích huyền ảo mang theo sát khí tận trời tiếp đón Lanmuc.

Huyết quang tận trời, một phiến không gian chỉ tồn tại sát khí!

Huyết mạc bao phủ mỗi một tấc khắp không gian rộng mười trượng này. Huyết sắc năng lượng như một cơn sóng lớn cuồn cuộn lại giống như loạn thạch phá vỡ không trung.

"Phá!" Lanmuc hét một tiếng lớn: "Cổ phiến tam trọng phong!" Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Ba đạo thần quang đan xan vào nhau bay đến trực tiếp xóa sạch huyết mạc trùng thiên kia. Lanmuc mang theo thần sắc dữ tợn quát to:

"Phong Thiên!"

"Phong Địa!"

"Phong Nhân!"

Ba đạo thần quang phá vỡ tất cả những vật ngăn cản nó. Ngay cả Pastuer cổ mâu cũng bị định trụ lại.

Phong Thiên – phong thiên chi tinh khí, nhật nguyệt tinh khí! Các tinh khí khác ở xung quanh Tiêu Thần cũng di chuyển một cách khó khăn. Tất cả đã bị giam cầm rồi, rất khó có thể tiếp tục hấp thu.

Phong Địa – Phong đại địa mạch động, phong lực lượng của đại địa khiến cho nó không thể dâng lên. Hoàn toàn bị định trụ lại khiến cho Tiêu Thần không cách nào tiếp tục hấp thu lực lượng từ địa địa bên dưới.

Phong Nhân – trực tiếp vây khốn bản thân của Tiêu Thần. Một chùm sáng mạnh mẽ không thể phỏng đoán được lực lượng của nó mang theo tử quang vô cùng vô tận bao phủ Tiêu Thần vào trong.

Cổ chiến tam trọng phong chính là một trong những chiến kỹ có thể so với thần linh. Chính là chiến kỹ quỷ dị có thể điều khiển được lực lượng của thiên địa. Chỉ bất quá không phải là chiến tộc thuần chính không cách nào phát huy được lực lượng chân chính của nó.

Sư phụ của Lanmu chính là người từ một bộ lạc nhỏ ở phương tây. Tương truyền rằng bộ lạc đó chính là hậu duệ của Cổ Chiến Tộc. Bởi vậy hắn cũng học được một ít cổ chiến kỹ. Thiên phú của Lanmu không tồi chút nào, mặc dù còn chưa chính thức tiến vào Thức Tàng Cảnh Giới nhưng đã mở ra gần hết bảo tàng của bản thân lại thêm sư phụ của hắn dùng lực lượng mạnh mẽ truyền thụ vào khiến cho hắn có thể vận dụng đơn giản "Cổ chiến tam trọng phong" này.

Thoáng cái đã đem Tiêu Thần định trụ!

Ánh mắt của Độc Cô Kiếm Ma bắn ra hai đạo hàn quang, nhìn không chớp mắt vào trận đánh này.

Lúc này Tiêu Thần giống như một bức tượng làm từ bùn đất. Thân hình cao ngất đứng nơi đó không thể động cũng không thể di chuyển được. Pastuer cổ mâu trong tay phát ra hồng quang yêu dị, những thần văn cổ xưa trên thân mâu lưu chuyển ánh sáng như có sinh mạng riêng. Bên ngoài lại có thần huyết đang lưu chuyển chậm rãi.

Lanmu như đã thoát hết tất cả lực lượng của bản thân. Lấy lực lượng của bản thân phong bế thiên địa lực lượng của phiến không gian xung quanh lại giam cầm Tiêu Thần nữa khiến cho nguyên khí của hắn tổn hao nghiêm trọng. Hắn không còn lại bao nhiêu lực lượng nữa.

"Hắc hắc…hắc hắc." Lanmu cười một cách lạnh lùng, chậm rãi đi đến phía trước Tiêu Thần nói: "Sự tự tin của ngươi đâu ? Trước mặt "Cổ chiến tam trọng phong" của ta thì tất cả chỉ như con gà đất con chó sứ mà thôi. Không chịu nỗi một kích."

"Phá!" Theo một tiếng quát nhẹ của hắn Lực lượng của "Phong Nhân" mạnh mẽ đánh vào Tiêu Thần khiến cho hắn phun ra một ngụm máu tươi. Tử quang chói mắt bao vây lấy Tiêu Thần như muốn đem hắn ép nát thành "cám heo".

"Khanh thương."

Lanmu rút ra một thanh trường kiếm hung hăng đâm vào ngực của Tiêu Thần.

"Phốc."

"Phốc."

Hai đạo huyết quang đồng thời văng ra xung quanh. Trường kiếm dừng lại trên thân thể của Tiêu Thần không thể nào di chuyển được nữa, máu tươi của Tiêu Thần bắn ra xung quanh.

Trường kiếm không thể tiếp tục di chuyển nữa là do Pastuer cổ mâu đã cắm vào trái tim của Lanmuc, một phát xuyên tim!

"Không có khả năng!" Lanmuc mang theo thần sắc không thể nào tin tưởng nỗi thì thào tự nói: "Tuyệt không có khả năng này!"

"Ngươi quá mức tin tưởng vào "Cổ chiến tam trọng phong" của mình. Nếu như không phải thân thể ta bị trọng thương thì ngươi không thể phong bế được ta dù chỉ là trong chốc lát. Ta đã chạm vào lĩnh vực Thức Tàng Cảnh Giới rồi!"

Tử quang vô cùng vô tận tan thành mây khói, Tiêu Thần thoát khỏi giam cầm. Tay cầm Pastuer cổ mâu khẻ rung mạnh đem thân thể của lanmuc đánh vỡ nát trên không trung.

"Đa tạ ngươi thành toàn cho ta. "

Nói xong hắn kéo thân thể trọng thương quay đầu lại nhìn Độc Cô Kiếm Ma thật sâu rồi sau đó đi nhanh ra bên ngoài cổ bảo của Độc Cô Gia.

Đêm nay hắn bị thương quá mức nghiêm trọng rồi. Xương tay bị Độc Cô Kiếm Ma đánh gãy, sườn trái bị Morley dùng Pastuer cổ mâu xuyên thủng, trong ngực bị Lanmu dùng trường kiếm đâm vào. Còn có nội thương rất đáng sợ nữa, ngũ tạng lục phủ đều xuất hiện vết rách cả rồi.

Âm thanh lạnh như băng từ phía sau truyền đến: "Đi đi, đừng để nửa đường bị người khác giết chết!"

Tiêu Thần không quay đầu lại mà trực tiếp triển khai "Bất Tử Thiên Dực" phóng lên cao. Thật ra hắn đang chờ Độc Cô Kiếm Ma ra tay nhưng đối phương lại có phản ứng như thế khiến cho hắn rất vui mừng.

Không còn bất kỳ kẻ nào ở đây khiến cho thân ảnh của Độc Cô Kiếm Ma có vẻ cô tịch vô cùng. Ôm thiết kiếm đi về đống đổ nát phía trước huy động. Muốn nhanh có nhanh muốn chậm có chậm.

Một lần rồi lại một lần, mãi cho đến hơn trăm lần hắn như đã hiểu ra được điều gì. Sau đó bổng nhiên hướng về mặt đất chém nhẹ xuống một kiếm. Kết quả một kiếm này vô thanh vô tức nhưng lại khiến cho tàn thi trên mặt đất như bị phong hóa. Theo làn gió nhẹ mà hôi phi yên diệt. Tiêu tán vô ảnh vô tung trong hư không.

Tiêu Thần triển khai "Bất Tử Thiên Dực" cầm Pastuer cổ mâu trong tay ngự không mà bay đi. Bây giờ hắn không còn khả năng tiếp tục chiến đấu nữa rồi, thương thế quá mức nghiêm trọng.

Không phải là chiến đấu nhiều hay ít mà là kết quả trận chiến như thế nào. Mục đích của hắn đã đạt đến, bảo tàng chi môn của thân thể đã được rộng mỡ ra. Hắn bây giờ chỉ việc khai quật bảo tàng này mà thôi.

Lúc này đã hơn nữa đêm rồi. Sau khi đáp xuống đình viện thì tiểu thú Kha Kha và Tiểu Quật Long xuất hiện nhanh như thiểm điện. Ngoài ra còn có tiểu bạch quy kia ở trên một tòa nhà len lén đánh giá hắn.

Tiêu Thần sờ tay vào ngực đem một cây "Ngũ Thải Phượng Hoàng Thần Vũ" ( Túm lại là cây lông chim có năm màu ) run rẩy cắm lên trên tòa giả sơn ở đình viện. "Phượng Hoàng Thần Vũ" này có lẽ là bảo mệnh phù duy nhất của hắn tối nay.

Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]