Chương 177
“Ngoại trừ khám bệnh còn có xem bói, bói toán, và cả những bảo bối chưa từng xuất thế!” Trì Hoành Thịnh thổi phồng một phen. Nói rồi ông ta lại cảm thán: “Tất nhiên Gia Thành chi toàn lực cả tỉnh thì một năm cũng chỉ có thể tổ chức một lần, không giống nơi như thủ đô này, chẹp chẹp, mấy sự kiện tổ chức không ngớt!”
Những lời này khiến Tân Trạm nhận ra một chút cảm giác nguy hiểm.
Tài nguyên thủ đô không thể ngờ chính là những tài nguyên tốt nhất, ưu việt nhất, mà nhà họ Tô là một dòng họ đỉnh cấp ở thủ đô, tất nhiên có thể hưởng thụ khoản hời này. Nghĩ đến đây, Tần Trạm liền nhìn về phía Trì Hoành Thịnh hỏi: “Phố Tam Sinh này có nội quy gì không?” “Tất nhiên có!” Trì Hoành Thịnh nói: “Người tới đây không có tiền thì cũng nổi tiếng, ít nhất phải là nhân vật có uy tín danh dự lớn, nếu không chẳng phải sẽ lộn tùng phèo lên sao?”
Tân Trạm khẽ thở dài, đây quả thực là cái chết tuần hoàn. Càng lên cao, tài nguyên hưởng thụ được càng nhiều.
Mà người thường căn bản không thể đạt được những thứ này. “Được rồi. Tối nay tôi đi cùng ông một chuyến.” Tân Trạm gật đầu nói. “Vậy thì tốt quá!” Trì Hoành Thịnh nhẹ nhàng thở phào.
Ông ta là một thổ hào tiêu chuẩn, sau mấy năm giàu lên vẫn luôn nghĩ cách tăng nội hàm, đào bảo bối khắp nơi, nhưng mọi người đều coi ông ta như kẻ ngốc, không biết đã chịu thiệt nhiều cỡ nào.
Lần này tham gia sinh nhật cụ Tô, nếu mua nhầm đồ dỏm e rằng sau này không thể ngóc đầu lên được ở tỉnh.
Ban đêm, Trì Hoành Thịnh dẫn đàn em của mình tới đón Tân Trạm đến phố Tam Sinh.
Nhìn đội ngũ mênh mông cuồn cuộn đằng sau, Tân Trạm nhíu mày nói: “Ông đang đi mua đồ hay đi đánh nhau thế?” “Tôi muốn có khí thế.” Trì Hoành Thịnh sờ sờ mũi. Tần Trạm nhíu mày: “Cho bọn họ giải tán đi.”
Đối với lời Tần Trạm, Trì Hoành Thịnh không dám vi phạm, lập tức phất tay nói: “Tất cả về hết đi!” “Cậu Trạm còn có yêu cầu gì nữa không?” Vẻ mặt Trì Hoành Thịnh đầy cung kính.
Tần Trạm ngồi trên xe khép hờ mắt nói: “Xuất phát đi.” Xe một đường lao nhanh, rất nhanh đã tới phố Tam Sinh.
Mới xuống xe, Tân Trạm đã cảm nhận được sự khác thường. Phố Tam Sinh này dường như có chút kỳ lạ.
Nhìn xung quanh có vẻ bình thường không đặc biệt, nhưng loáng thoáng lại khiến người ta có cảm giác như bị trói buộc. “Ông có cảm thấy hơi khó thở không?” Tần Trạm nhìn về phía Trì Hoành Thịnh.
Trì Hoành Thịnh vò đầu nói: “Không thấy.”
Sắc mặt Tân Trạm hơi thay đổi, nhỏ giọng nói: “Trận pháp hạn chế năng lực võ giả?”
Chỉ có duy nhất khả năng này.
Chủ nhân phố Tam Sinh này chỉ sợ không phải người bình thường, ít nhất cũng phải là đại sư chuyên về trận pháp.
Khung cảnh phố Tam Sinh cực kỳ đẹp, hai bên đường đều thiết kế theo kiến trúc cổ xưa, trên cầu thường có những cô gái e lệ vô cùng.
Lúc này đang là tháng sáu, trăm hoa nở rộ, khắp phố Tam Sinh bị hương hoa bao vây. Hôm nay phố Tam Sinh chật kín người, có thể tính là kề vai sát cánh. Vừa đi vào cửa đã thấy hai bên bày vài món đồ cổ. Tân Trạm không hứng thú với mấy món đồ này, cho nên không liếc mắt dù một chút.
Còn Trì Hoành Thịnh bên cạnh thì hai mắt tỏa sáng, không ngừng hỏi Tân Trạm nên mua cái nào.
Tân Trạm chỉ bừa vào một khối ngọc Dương Chi: “Khối ngọc này nếu có giá tầm 17 tỷ rưỡi thì tuyệt đối sẽ cực kỳ giá trị, mặc cả được bao nhiêu còn tùy vào ông.” Sau khi đuổi Trì Hoành Thịnh đi, Tân Trạm bước nhanh về phía trước.
Cuối phố Tam Sinh có một viên đá tên Sinh.
Bình thường có rất nhiều cặp đôi đến bên Sinh Thạch thề nguyện, cho nên nơi này cũng rất nổi tiếng. “Lôi Hải Văn nhà họ Lôi tới!” Đúng lúc này, trong đám người bỗng nhiên vang lên từng đợt xao động Sau đó một người đàn ông cực kỳ cường tráng đi đến.
Khí thế trên người này vô cùng mạnh mẽ, người xung quanh tránh như tránh tà, chỉ sợ chọc phải anh ta. “Nhậm Quý Nhất nhà họ Nhậm! Thiên tài không lộ diện, từng được ban an ninh ở thủ đô mời, không ngờ anh ta cũng tới!” Đúng lúc này, lại có một thanh niên địa vị cao nữa tới! “Sao Nhậm Quý Nhất lại tới đây? Dựa vào bản lĩnh của anh ta, hẳn phải đến thủ đô mới đúng chứ!” “Đúng vậy, Gia Thành chẳng qua chỉ là một nơi nhỏ, làm sao lại hấp dẫn loại thiên tài này tới đây? Hôm nay phố Tam Sinh có sự kiện trọng đại gì sao? Hay là có bảo bối gì đó đủ để hấp dẫn mấy dòng họ lớn này?”
Nghe mọi người thảo luận, Tân Trạm cũng có vài phần hứng thú với Nhậm Quý Nhất.
Đã từng được ban an ninh ở thủ đô mời? Dù là Tần Trạm cũng không có loại ưu đãi này đâu!
Tuổi tác của Nhậm Quý Nhất nhìn qua xấp xỉ Tần Trạm, hơi thở trên người càng thêm vững vàng, nhìn không ra bất kỳ tia nội kình nào dao động, không khác gì người bình thường. “Ngu Như Mỹ nhà họ Ngu tới!” Lúc này, lại có thêm một tiếng hộ sợ hãi. Chỉ thấy một người phụ nữ mặc váy dài màu đỏ, mái tóc dài tung bay xuất hiện dưới tiếng hô của mọi người.
Cô ta vừa tới đã hấp dẫn ánh mắt của phần lớn mọi người, ngay cả nhóm người Nhâm Quý Nhất và Lôi Hải Văn cũng cười cười, đi qua chào hỏi.
Chỉ chốc lát sau, làn sóng người này liền tụ tập cùng nhau, có người không có mắt muốn xen vào nhưng bị từ chối một cách vô tình.
Tần Trạm quan sát Ngu Như Mỹ kia, lông mày không khỏi hơi nhíu.
Gương mặt người phụ nữ này đúng là rất xinh đẹp, nhưng trên người cô ta có một cảm giác yêu diễm không nói nên lời, cực kỳ giống nữ sát thủ lúc trước phủ Huyền Minh phái tới. Tất nhiên Tần Trạm cũng không quá để ý, càng không muốn dính dáng đến mấy người này. Hôm nay sở dĩ đến phố Tam Sinh, thứ nhất chính là vì tham quan thưởng thức, thứ hai là muốn thử độ may mắn, xem có tìm được bảo bối gì hay không. “Tân Trạm, Tần Trạm!” Đúng lúc này cách đó không xa bỗng nhiên vang lên tiếng hô to.
Sau đó liền thấy Phương Hiểu Điệp tung tăng nhảy nhót chạy tới.
Hôm nay Phương Hiểu Điệp mặc một chiếc váy ngắn, ánh đèn chiếu rọi hai chân trắng nốn của cô. “Sao em cũng ở đây?” Tần Trạm ngạc nhiên nói.
Phương Hiểu Điệp cười hì hì nói: “Mấy lễ hội náo nhiệt thế này sao có thể thiếu bóng dáng em được!” Bên cạnh cô ta lúc này là một nam sinh đẹp trai, nhìn qua rất lạ mặt, Tần Trạm chưa từng gặp người này. “Hiểu Điệp, đây là?” Nam sinh đẹp trai kia nhìn Tần Trạm hỏi. Phương Hiểu Điệp hơi mất kiên nhẫn nói: “Anh không thấy tôi gọi tên anh ấy à? Vì sao còn phải hỏi lại lần nữa?”
Nam sinh đẹp trai kia cười cười, không tức giận mà tự giới thiệu nói: “Chào anh, tôi tên Hướng Minh Cường, kia là mấy người bạn của tôi.”
Hướng Minh Cường chỉ vào nhóm người Nhậm Quý Nhất cách đó không xa, ánh mắt hơi toát lên vẻ tự hào. “Ö.” Tần Trạm gật gật đầu, vẫn không có biểu cảm gì quá lớn.
Điều này khiến Hướng Minh Cường cảm thấy có chút khó chịu, anh ta vươn tay kéo cánh tay Phương Hiểu Điệp cười nói: “Hiểu Điệp, đi thôi, anh dẫn em đi chào hỏi mấy người bạn kia một câu.” “Không đi, anh thích thì tự đi đi.” Phương Hiểu Điệp khinh thường nói, sau đó cô ta cười hì hì túm chặt cánh tay Tân Trạm nói: “Phía trước có Sinh Thạch, em dẫn anh qua đó nha!” “Sinh Thạch có gì đẹp đâu.” Tân Trạm lắc đầu: “Anh không đi.”