Chương 180
“Nói như vậy, đây là Trúc Cơ đan thật?” Ngay cả nhóm Nhậm Quý Nhất và Lôi Hải Văn cũng có chút kích động.
Mà Ngu Như Mỹ đứng một bên lại lần nữa dùng thần thức đảo qua Tần Trạm. “Người anh em, cậu bán cho tôi một viên đi, tôi bằng lòng dùng giá 1.
tỷ mua một viên!” “Tôi ra giá 3500 tỷ!”
Hiện trường lại lần nữa sôi trào, ánh bọn họ nhìn phía viên đan dược này tràn ngập hưng phấn cùng kích động.
Càng là chỗ tối càng có tỷ lệ sát khí bức bách, rất hiển nhiên có người đã vì đan dược này mà nổi ý đồ chém giết.
Nhưng Tần Trạm cũng không để trong lòng, trước không nói người nơi có thể chiến thắng Tần Trạm hay không, cho dù đối phương có tài năng ngập trời, Tân Trạm cũng có biện pháp an toàn rút lui. “Đúng như ước định, viên ngọc Phật này thuộc về tôi nhé.” Tân Trạm cười nói.
Lúc này, chủ quán kia lại một tay đoạt ngọc Phật về. Anh ta cười hì hì nói: “Không được, tôi vừa mới đổi ý, ít nhất cậu phải dùng thêm ba viên Trúc Cơ đan nữa mới đổi được!”
Sắc mặt Tần Trạm hơi thay đổi, anh đứng dậy nói: “Thế nào, tính lật lọng?”
Khi anh nói chuyện, một luồng khí áp đáng sợ bộc phát ra!
Chủ quán kia cũng không sốt ruột, anh ta cười nói: “Thế nào, chẳng lẽ cậu muốn cướp của sao? Phố Tam Sinh này có quy định, bất cứ kẻ nào cũng không được đánh nhau ở đây! Nếu không sẽ giết chết không cần xét tội!”
Tần Trạm nhíu mày.
Quả nhiên không khác gì anh đoán, nơi này bày trí một sát trận rất lớn, theo phỏng đoán của Tần Trạm, sát trận này có thể dễ dàng giết chết Tông Sư. “Hừ!” Tần Trạm hít sâu một hơi: “Trên người tôi chỉ có một viên Trúc Cơ đan này.” “Tôi đây không có biện pháp.” Vẻ mặt chủ quán đầy ý chơi xấu. Dược sư bên cạnh lại cười ha ha nói: “Vậy tôi cho anh mười viên Tiểu Nguyên đan, đối ngọc Phật trong tay anh, như thế nào?” “Đương nhiên có thể” Chủ quán đắc ý nói. “Từ từ” Tân Trạm duỗi tay ngăn cản anh ta, anh nhíu mày nói: “Tôi có thể luyện chế ba viên đan dược cho anh tại chỗ, nhưng anh cần phải cung cấp cho tôi dược liệu “Luyện chế tại chỗ?” Sắc mặt mọi người biến đổi: “Người anh em, chẳng lẽ cậu còn có thể luyện đan?” “Vãi cả linh hồn, chẳng lẽ viên Trúc Cơ đan là do cậu luyện chế ra? Chẳng lẽ cậu là trưởng lão phủ Dược Thần?”
Tân Trạm lắc đầu nói: “Tôi và phủ Dược Thần không có bất kỳ quan hệ gì, chỉ là nhờ cơ duyên tình cơ, lấy được đơn thuốc dân gian.” “Nhóc con, cậu điên rồi à?” Lúc này, Nhậm Quý Nhất đi tới túm chặt Tần Trạm. Anh ta lạnh mặt nói: “Cậu đang tự rước họa sát thân đấy biết không? Cậu không sợ người khác giết người cướp của sao?” Tần Trạm cười nói: “Tôi luôn có phương pháp thoát thân” Hành động này của Nhậm Quý Nhất khiến Tần Trạm hơi giật mình, vốn dĩ ấn tượng với anh ta chẳng ra gì, nhưng không ngờ tới anh ta sẽ mở miệng nhắc nhở ngay trong lúc này. “Cậu cứ khoác lác đi” Dược sư cười nhạo nói: “Bằng cậu mà cũng có thể luyện chế ra Trúc Cơ đan á?”
Tân Trạm không giải thích, anh nhìn về phía chủ quán, nói: “Không được sao?”
Chủ quán đảo mắt, nói: “Đương nhiên là được, có điều cậu phải chờ tôi một lát!” Nói xong, anh ta quay đầu đi, tìm dược liệu trên đường phố Tam Sinh.
Ước chừng hơn mười phút sau, chủ quản thở hổn hển chạy tới.
Trong tay anh ta cầm một cây dược liệu, đưa cho Tân Trạm, nói: “Tôi tìm khắp phố cũng chỉ tìm được vài cây thuốc trên dưới trăm năm này thôi…” “Đủ rồi.” Tân Trạm nhận lấy, nói.
Hiện giờ thủ pháp của Tân Trạm đã cao hơn trước, dù có dùng dược liệu trăm năm cũng đủ để luyện chế Trúc Cơ đan. “Tôi mỏi mắt chờ xem cậu luyện chế thế nào.” Dược sư bên cạnh cười lạnh lùng liên tục: “Nơi này ngay cả lửa luyện đan cũng không có, cậu định dùng gì để luyện chế?”
Tần Trạm không nói gì, anh lật lòng bàn tay, một ngọn lửa màu xanh biếc nhảy lên trên lòng bàn tay anh “Đây… Đây là linh hỏa sao?” Dược sư kia lập tức sợ rớt hàm.
Phải biết rằng dù có tìm khắp phủ Dược Thần cũng chẳng có mấy người tạo ra được linh hỏa! “Rốt cuộc cậu là ai?” Dược sư kia tràn đầy khiếp sợ nói. “Tân Trạm”
Hai chữ này lập tức khiến hiện trường rơi vào yên tĩnh. “Tôi nhớ rồi, cậu chính là Tân Trạm đánh bại Phùng Công!” “Quỳ lạy, thì ra là cậu ta, con rể nhà họ Tô!” “Tân Trạm trước đó không lâu thách đấu nhà họ Tô?”
Trong phút chốc, rất nhiều người đều xôn xao nghị luận. Nhóm Nhậm Quý Nhất cũng hơi nheo mắt, quan sát Tân Trạm, nhỏ giọng nói: “Thì ra người này cũng rất nổi tiếng.”
Tân Trạm không để ý mọi người bàn tán, anh cầm dược liệu, ngay trước mặt mọi người bắt đầu luyện chế Trúc Cơ đan. Thực lực Tân Trạm càng tăng lên, kỹ năng khống chế ngọn lửa càng thăng tiến.
Nhưng dù vậy, để luyện chế ra một viên Trúc Cơ đan, cũng cần tốn mấy tiếng đồng hồ. Mọi người không chịu tản đi, cứ như vậy yên lặng nhìn Tân Trạm mấy tiếng liền. Thời điểm qua nửa đêm, rạng sáng, đan dược cuối cùng cũng thành hình.
Đan dược màu xanh biếc, lẳng lặng năm trong lòng bàn tay Tần Trạm Viên Trúc Cơ đan này tất nhiên không so được với viên Tần Trạm luyện chế lúc trước, vì nguyên vật liệu giá rẻ nên cấp bậc cũng không quá cao. “Anh cũng thấy rồi, luyện một viên Trúc Cơ đan cần tốn rất nhiều thời gian.” Tân Trạm nói: “Viên này xem như tiền đặt cọc, phần còn lại ba ngày sau anh tới nhà họ Tô lấy.” “Đây…” Chủ quán kia theo bản năng nhìn về phía dược sư nọ, rất rõ ràng, anh ta muốn dược sư trợ giúp đến nói chuyện cùng Tân Trạm Nhưng khiến người ta giật mình là lúc này dược sư kia bỗng thay đổi sắc mặt, anh ta quỳ một gối xuống đất, cung kính nói: “Thủ pháp của tiền bối quá tuyệt vời, vãn bối bội phục!”
Tân Trạm nhấc tay, một luồng linh lực mềm nhẹ kéo dược sư này lên. “Không cần hành lễ.” Tân Trạm nói: “Tôi cũng nhờ may mắn mà thôi, không so được với phủ Dược Thần các anh.” Lời tuy là thế, nhưng dược sư kia vẫn tràn đầy cung kính như cũ.
Lời đã nói đến nước này, chủ quán cũng hết cách, đành phải đồng ý, nói: “Cầm đi, hy vọng anh Trạm không nuốt lời.” Ngay sau đó, anh liền đưa viên ngọc Phật này cho Tần thành. Lấy được ngọc Phật, cuối cùng Tân Trạm cũng thở phào một hơi.
Lúc này, thời gian đã tới gần nửa đêm về sáng, cũng tới thời điểm đóng cửa của phố Tam Sinh.
Tân Trạm tạm biệt nhóm Nhậm Quý Nhất, chuẩn bị rời đi.
Thời điểm vừa đi tới cửa, liền thấy Trì Hoành Thịnh đang chờ ở bên ngoài.
Nhìn thấy Tân Trạm, ông ta bước nhanh tới nói: “Cậu Trạm bắt nè, tốn hơn 3 tỷ đó!”
Tần Trạm gật đầu nói: “Chúc mừng ông.” “Ha ha, cũng nhờ cậu Trạm” Trì Hoành Thịnh cung kính nói.
Ông ta mở cửa xe cho Tân Tram, nói: “Tôi đưa cậu trở về.” “Không cần, ông đi trước đi, tôi muốn ở lại đi dạo chút,” Tân Trạm xua tay nói.
Anh hiểu rõ việc bại lộ thủ pháp luyện đan trước mặt nhiều người như vậy sẽ khiến bao nhiêu kẻ nổi lòng tham.
Huống hồ ngọc Phật kia cũng ngập tràn mê hoặc. “Thất phu vô tội, hoài bích có tội” đạo lý này không sai. “Tân Trạm!” Đúng lúc này, đám người Nhậm Quý Nhất Lôi Hải Văn cũng đuổi tới. “Chúng ta đi cùng đi” Nhậm Quý Nhất lắng lặng nói.