Chương 212

Cập nhật 3 năm trước
Trước Sau

Chương 212

Sáng sớm, tại một khu vực bỏ hoang nào đó ở Đạm Thành. Lúc này, nơi đây đã bị người của hiệp hội võ đạo hoàn toàn phong tỏa, người có thể tiến vào bên trong đều là cao thủ trên tông sư.

Phùng Công, Hồ tông chủ, thậm chí còn có rất nhiều cao thủ ở nơi khác đều tới hiện trường. “Hồ tông chủ, đã lâu không gặp.” Đồng Thiện Ngũ ngồi trong một đình nghi mát, thản nhiên nói.

Hồ tông chủ đi về phía trước, chào hỏi: “Ông Đống, lần cuối chúng ta gặp nhau là mười năm trước rồi nhi.” Đồng Thiện Ngũ lạnh lùng đáp: “Nghe nói ông và Tân Trạm rất gần gũi thì phải?”

Sắc mặt của Hồ tông chủ hơi thay đổi, vội vàng giải thích: “Tôi và Tân Trạm đều là người Tân Châu, hiển nhiên sẽ có quan hệ, ông Đống, ông.”

Đổng Thiện Ngũ vung tay ngắt lời ông ta, hừ nhẹ rồi bảo: “Người ta nói khu vực Liêu Đô là nơi có thực lực yếu kém, hôm nay nhìn thấy, quả nhiên là như vậy. Tân Châu rộng lớn đến thế, mà lại để một hậu bối xưng hùng xưng bá, thật đúng là nực cười.”

Hồ tông chủ và Phùng Công đều im lặng không đáp. Tuy trong lòng khó chịu nhưng đây lại chính là sự thật. “Đợi tôi giết chết tên Tân Trạm đó rồi, hai vị phải cúi đầu xưng thần trước mặt tôi đay.”

Đồng Thiện Ngũ đặt chén nước đang cầm trong tay xuống, thản nhiên nói.

Sắc mặt của Hồ tông chủ và Phùng Công đều hơi thay đổi, trong lòng thầm kêu một tiếng không ổn.

Nếu lão Đống Thiện Ngũ này thật sự bước chân vào Đạm Thành, vậy chi sợ hai người bọn họ sẽ không có một chút sức lực phản kháng nào. “Sao thế, không bằng lòng sao hả?” Ông ta trừng mắt nhìn, một luồng khí kinh lập tức phun ra. “Không, không dám.” Hồ tông chủ và Phùng Công vội vàng chấp tay đáp

Đồng Thiện Ngũ khe hừ một tiếng, vung tay nói: “Ra ngoài đi” “Rõ” Hai người vội vàng lui ra, đứng cách đó mấy trăm mét. “Lão Đổng Thiện Ngũ này đã hơn năm mươi rồi, sao đột nhiên lại có dã tâm đến thể nhi.”

Hồ Tông chủ nhíu mày nói. Phùng Công gật đầu, trả lời: “Đúng vậy, Đổng Thiện Ngũ của trước đây chưa từng ăn nói phách lối như vậy.” “Nhưng mong là Tân Trạm có thể chiến thắng.” Hồ tông chủ tức giận nói.

Phùng Công không hề hé răng, tâm trạng rất phức tạp.

Hai đứa con trai của mình đều chết trong tay Tân Trạm, nếu nói không có thù hận thì chắc chắn không có khả năng.

Nhưng nếu Đồng Thiện Ngũ nhập cảnh, vậy chỉ sợ sau này nhà họ Phùng sẽ nhanh chóng lụi bại. “Tất cả đều thuận theo ý trời đi.” Ông ta ngửa mặt lên trời và thở dài.

Ở gần khu vực đó tập trung rất nhiều du khách.

Những du khách này đều tới vì ngưỡng mộ danh tiếng, nhưng ngại vì thực lực yếu kém, cho nên chỉ có thể đứng ở ngoài cửa quan sát từ xa. “Ôi, cậu có biết Tân Trạm gì đó lớn lên thế nào không? Nghe nói anh ấy rất trẻ tuổi, ôi!” Một cô gái có dáng vẻ thiếu nữ, nói với vé mặt tôn sùng.

“Chẳng biết nữa, nghe nói anh ta đã ly hôn rồi, hình như là bị người ta đá.”

“Không phải chứ, một người đàn ông xuất sắc như vậy mà cũng bị đá được sao? Ngốc quá vậy?” “Nếu tớ có thể gả anh ấy thì tốt quá!” Thiếu nữ đó nói với vẻ mặt khao khát.

Đúng lúc này, đảm người Tân Trạm và Hứa Bắc Xuyên chậm rãi đi tới.

Tô Uyên khoác tay anh, còn Hứa Bắc Xuyên và mặt theo thì lại theo sát phía sau. “Tới rồi, đó chính là Tân Trạm.” Thanh niên ở cửa chỉ vào Tân Trạm và nói. Thiếu nữ vừa rồi vội vàng nhìn qua, sau khi cô ta nhìn thấy Tô

Uyên ở bên cạnh anh thì toàn bộ ảo tưởng lập tức bị đánh vỡ. “Ôi, quả nhiên, một người xuất sắc giống như anh ấy, nên những cô gái ở bên cạnh anh chắc chắn cũng không phải là người tầm thường” Thiếu nữ kia không khỏi thở dài.

Sự xuất hiện của Tân Trạm lập tức gây ồn ào. Mà phóng viên tới từ hiệp hội võ giả cũng đã chay tới. “Cậu Tân, đây là lần thứ hai chúng ta gặp nhau rồi.” Phóng viên là một cô gái đeo kính. Cô ta đấy gọng kính, rồi nói: “Lần trước cậu hẹn chiến với cậu chủ nhà họ Tô, cũng là tôi tới phỏng vấn cậu.”

Tân Trạm nhìn cô ta thật cẩn thận, rồi lại liếc mắt nhìn cái tên trên bảng tên, gật đầu đáp: “Tôi nhớ ra rồi.” Cô gái này tên là Mục Nhược Thanh, nghe nói là con gái của một lão đại nào đó ở thủ đô. Nhưng từ nhỏ đã vô cùng yêu thích võ học. Sau khi tốt nghiệp đã trực tiếp tới làm việc ở hiệp hội võ đạo. Mục Nhược Thanh nói: “Cậu Tân, trận giao chiến giữa cậu và ông Đống ngày hôm nay đã được hâm nóng từ lâu, mọi người đều không coi trọng cậu, cậu cảm thấy thế nào?”

“Không cần phỏng vấn, đợi lát nữa xem sư phụ tôi vặn cải đầu chó của ông ta xuống thế nào là được.” Hứa Bắc Xuyên vội vàng nhảy tới cướp ống kính và nói.

Mục Nhược Thanh nhìn ngạc nhiên nhìn anh ta, nói: “Cậu chính là Hứa Bắc Xuyên đó đúng không? Bây giờ người trên diễn đàn võ đạo đều đặt biệt hiệu cho cậu, gọi là chó điên cần người, cậu cảm thấy thế nào? “Chả cảm thấy sao hết, dù sao thì tôi cũng là cha đẻ của bọn họ mà.” Anh ta nói một cách hùng hùng hổ hổ.

“Mọi người mau nhìn kìa, tên anh hùng bàn phím đó tới rồi!”

“Đánh cậu ta, mau đánh cậu ta! Đừng để cậu ta chạy!” “Chó điên cắn người, hôm nay tôi không đánh chết cậu không được!”

Một đám người xông về phía Hửa Bắc Xuyên như thể bị điên. Anh ta thấy tình hình không ổn, vội vàng nói: “Gì chứ, sư phụ, bây giờ con vào trong đợi thầy nha!”

Sau khi ném lại một câu này, anh ta có giò lên chạy mất. Mục Nhược Thanh không khói cười trộm, cô ta cầm micro, nghiêm mặt nói: “Cậu Tân, có thể phát biểu quan điểm của cậu được không?”

Tần Trạm chắp hai tay sau lưng, đôi mắt sáng như đuốc. Anh thản nhiên đáp: “Đồng Thiện Ngũ đang tự tìm đường chết.”

Lời này vừa nói ra đã khiến tất cả mọi người đều xôn xao! Trên diễn đàn hiệp hội võ đạo lại càng bùng nổ!

Tên Tân Trạm này cũng thật ngông cuồng quá! Quả nhiên là có đồ đệ kiểu gì thì có sư phụ kiểu đó! “Cậu Tần, Đồng Thiện Ngũ chính là đại tông sư nổi tiếng đã lâu, xin hỏi cậu có thực lực gì vậy?” Mục Nhược Thanh đẩy kính mắt, tiếp tục hỏi.

“Đại tông sự nhị đoạn.” Tần Trạm thành thật đáp. “Khoảng cách giữa đại tông sư nhị đoạn này hình như có hơi M lớn.” Cô ta kinh ngạc hỏi: “Không phải cậu Tân có pháp bảo gì đó để giành chiến thắng đấy chứ?”

Tân Trạm xua tay nói: “Phỏng vấn đến đây kết thúc, đợi tôi giết chết Đổng Thiện Nam rồi sẽ nhận lời phỏng vấn của cô sau.” Nói xong, anh bước nhanh vào trong khu vực. “Sư phụ, Tân Trạm đã tới rồi ạ.” Hai đồ đệ bên cạnh Đổng Thiện Ngũ lại gần và nói.

Nghe được những lời này, ông ta đứng phắt dậy.

Thần thức của ông ta lập tức bao trùm, sau đó tập trung lên người Tân Trạm. “Đại tông sư nhị doạn sao?” Đồng Thiện Ngũ hơi nhiu mày, sau đó hừ lạnh nói: “Quả nhiên là phô trương thanh thế. Trong ba ngày, thực lực chẳng hề tiến triển một chút nào, mà cũng dám nói lời ngông cuồng trước mặt tôi!” “Sư phụ, cậu ta đang đi về phía chúng ta.” Lúc này, đồ đệ của ông ta nói.

Ông ta im lặng không đáp, ngồi trên ghế đá, lặng lẽ uống nước. Trong phút chốc, Tân Tram đã đi tới trước người Đồng Thiện Ngũ, phóng viên của hiệp hội võ đạo cũng vội vàng đi theo. “Trong ba ngày này, cậu cũng chẳng có sự thay đổi gì cả” Ông ta lạnh lùng nói.

Tân Trạm không để ý đến câu nói này của ông ta, mà lại lạnh giọng đáp: “Hiểu Mỹ nói ông là người trượng nghĩa, cũng không phải là hạng người thích sinh sự gì đó, chắc chắn đã có người đã kêu ông tới đây lấy mạng tôi.” “Đúng thì sao, mà không đúng thì sao?” Ông ta cười lạnh, bảo.

Anh lạnh lùng đáp: “Tôi nể tình cũ giữa ông và Hiểu Mỹ, nên có thể cho ông một cơ hội, nói cho tôi biết ai muốn giết tôi thì tôi sẽ tha cho ông một mạng.”

Trước Sau
Copyright © Truyện Truyện 2024. Liên hệ: [email protected]